Beta: Tiểu Ngạn
Nhưng mà, dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ tới kết quả sẽ như vậy…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô
cũng tỉnh táo lại, vẫn đứng yên không nhúc nhích, nghĩ xem rốt cuộc là
chuyện gì đã xảy ra, bởi vì phản ứng của Bành Đại Hải hoàn toàn không
nằm trong kế hoạch của cô, hơn nữa tên kia còn đã từng kết hôn, cũng là
người đàn ông đã ‘làm việc vợ chồng’, vì sao ở dưới tình huống sắc dụ (dùng sắc đẹp để dụ dỗ) như thế này lại chạy trối chết?
Làm sao Hà Thu có thể nuốt trôi được cơn giận này? Cô muốn làm ra một loạt hành động dụ hoặc người ta phạm tội
như vậy cũng cần có dũng khí được không? Tên kia cho rằng phụ nữ trên
thế giới này ai cũng có thể làm được chuyện này sao?
Cô lắc đầu, ngồi ở trên giường, bỗng
nhiên cô cảm thấy tất cả rất khôi hài, rồi bật cười, thậm chí còn cười
đến độ nằm cả xuống giường, sợ cười to quá tên ngố kia lại nghe thấy, cô còn lấy chăn trùm lên đầu che lại tiếng cười.
Mặc dù cô có mất một chút thể diện,
nhưng là đổi lại góc nhìn, coi như là một bài kiểm tra đi, và tên ngố
kia đã vượt qua bài kiểm tra.
“Đại Hải…”
May mắn là mới chỉ chảy máu mũi, cùng lắm thì anh ăn nhiều gan heo một chút là được, chắc là sẽ không có chuyện gì.
“Đại Hải, anh đang bận à?”
“Được rồi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, anh xong nhanh rồi ra ăn nhé!” Giọng nói của Hà Thu vẫn thoải mái như trước.
“Chẳng qua là hơi bị trật khớp một chút thôi!” Cô cố ý giả bộ đáng thương.
“Không cần đâu! Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là mấy ngày tới không thể cầm đồ quá nặng được.”
“Ừ, có một chút…Đại Hải này, mấy ngày nữa nếu như anh rỗi, chúng ta..ra ngoài ăn được chứ?”
“Vậy cứ quyết định như vậy nhé! Bữa tối anh muốn ăn gì?”
[►Vậy mà chiêu sắc dụ này lại thất
bại.Trong tình yêu, có lẽ chiến dịch đánh bất ngờ mà dành chiến thắng
đối với nhiều người có hiệu quả, nhưng trong chuyện xưa của tôi, chiêu
này cũng không có một chút tác dụng nào, có lẽ tôi nên thật sự làm người an phận thủ thường, chờ tình yêu từ từ đến.◄]
“Không ngờ một người đàn ông có người
đẹp ngồi trong lòng mà không loạn giống như Liễu Hạ Huệ, không ngờ năm
nay vẫn còn tồn tại, nhất định là bị gay.” Phong Tiêu Tiêu lắc đầu bình
luận. “Ông vẫn còn lên mạng à? Không phải nói hôm nay có kế hoạch làm hệ thống bảo mật cho ngân hàng sao?” Khó có lúc Bành Đại Hải ra khỏi cửa
rời bỏ công việc, trừng mắt nhìn bạn tốt mình một cái.
(*) Khủng long bạo chúa: Ám chỉ mấy em gái xấu xí, thô kệch..như con khủng l>“Đấy là ví dụ, ông không hiểu à? Cũng
không phải là đàn ông ăn chay thì nhất định phải ăn chay! Đàn ông ăn
chay cũng là đàn ông giống như ông thôi, có tình yêu hay không cũng
không sao, cả ngày luôn muốn ở trong nhà, muốn ông ra khỏi cửa nhà như
là đòi mạng của ông ấy, chỉ có lên mạng tìm người, đối với thế giới thực thì không có hứng thú, tính cách thì luôn bị động, trong tình yêu, vĩnh viễn là kẻ thua cuộc…”
“Nếu không có, không phải rất đáng tiếc
sao? Tình yêu cũng là một phần cuộc sống đấy! Gã đàn ông ăn chay kia chỉ coi Thiên Thu như là ôsin chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của tên đó,
thế mà Thiên Thu lại vẫn chịu đựng mệt nhọc ở bên cạnh tên đó, chờ đợi
tên kia phát hiện sự hiện diện của cô ấy, điều này không phải là rất
lãng phí à?”
“Một khi đã cho đi, mà không nhận được hồi đáp, phụ nữ đó mà, nhất định sẽ bùng nổ.”
Cô ấy luôn là người chăm sóc cho lũ con
trai mới lớn bọn họ, buổi tối ngày đó, khi anh đang ngủ phát hiện cô ấy
đã trèo lên giường của anh, lúc ấy anh là thằng con trai mới lớn, khí
huyết dâng trào, nhất thời không kháng cự được sự mê hoặc, rồi làm ra
chuyện sai lầm, sau đó cô ấy tự nhiên trở thành một nửa khác của anh, cô ấy nói cần phải kết hôn, làm một vài thủ tục, anh cũng gật đầu đồng ý,
đồng ý đi làm thủ tục, cho tới một ngày cô ấy khóc lóc ầm ỹ đòi ly hôn
với anh, bởi vì cô ấy không muốn yêu một người không yêu mình, cô ấy vẫn luôn chăm sóc anh, nhưng anh cũng chưa từng cho cô ấy cảm giác được yêu thương, sau đó cô đã đi.
(*) Hoa hoa công tử: Chỉ các bạn nam ăn chơi, lăng nhăng, tán gái giỏi, như là playboy.
Lời khuyên của bạn bè vào trong tai
Angel, tất cả đều trở thành lời răn dạy chói tai, cô phản ứng kịch liệt
cãi vã cùng họ, mà anh ngồi ở bên cạnh, lúng túng không biết có nên tiếp tục ăn bữa tối nữa không.
“Anh ta? Anh ta mới là kẻ khiến tôi phải khát vọng tình yêu của người khác! Mấy người chẳng lẽ không biết tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức ở trên người Đại Hải? Tôi thỏa mãn tất cả những gì anh ta cần, tự mình chăm sóc anh ta nhiều năm như
vậy, sau đó thì sao? Anh ta cho tôi cái gì? Không có gì cả!” Angel tức
giận nhìn anh.
“Tôi thật sự muốn kết hôn, nhưng anh có
thể nói không mà. Nếu anh không muốn kết hôn, tại sao lại cưới tôi? Lúc
tôi nói muốn kết hôn, anh hẳn phải hiểu tôi sẽ là trách nhiệm của anh.
Tôi cũng muốn kết hôn với một người quan tâm tới mình, mà không phải là
sau khi cho tôi một danh phận, rồi ném tôi sang một bên… Tôi rất cô đơn, anh có biết không hả? Tôi rất cô đơn!” Angel ở trước mặt mọi người nói
ra những bất mãn trong lòng mình.
“Tôi tự nguyện! Dù sao tôi ở bên cạnh
Đại Hải cũng không nhận được an ủi, hiện tại Paul là người duy nhất có
thể làm cho tôi vui vẻ, tại sao mấy người không để cho tôi có chút hạnh
phúc này chứ?”
“Tôi chỉ muốn nhận được điều tôi muốn.”
“Tự sát là quyết định của cô ta! Chẳng
lẽ mấy người hôm nay hẹn tôi đến là muốn đem chuyện của Carrie đổ lên
đầu tôi à? Lúc tôi và Đại Hải ly hôn, mấy người có từng khuyên can anh
ta không? Tất cả các người đều biết căn bản Đại Hải không yêu tôi… Mấy
người không có ai khuyên Đại Hải một lời!” Angel khổ sở khóc lớn.
“Bởi vì tôi thật bất hạnh, không có được hạnh phúc mà tôi muốn!” Angel vừa nói, vừa thất vọng nhìn Bành Đại Hải.
Anh không phải là không yêu cô ấy, ít
nhất là anh biết , Angel từng là một cô gái vui vẻ, có cô ở bên cạnh sẽ
lây lan sự vui vẻ của cô, nhưng mà… Bởi vì anh, đã khiến cô bất mãn,
cũng thay đổi tính cách lạc quan của cô.
Anh cảm thấy khổ sở thay cho Angel,
nhưng anh cũng không gọi điện cho cô ấy, bởi vì dù cho có gọi được, anh
cũng không biết mình nên nói gì, anh đã luôn cố gắng làm cho cô ấy được
vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu cái mà cô ấy muốn là cái gì, càng sợ gọi điện cho cô ấy, nhắc tới chuyện thương tâm của cô ấy, cho nên
anh cứ như vậy lặng lẽ trở về Đài Loan, rồi bận rộn với công việc cho
tới tận bây giờ… Cho đến khi Hà Thu xuất hiện, cuộc sống của annh mới có người quan tâm.
Mà Phong Tiêu Tiêu thì vẫn ở bên cạnh
lẩm bẩm: “Đại Hải, không phải tôi nói ông đâu, tôi cũng coi như là một
trạch nam, tôi cũng cố gắng hẹn mấy cô gái đi ăn cơm, đi chơi hay gì gì
đó, đó là xã giao, ông hiểu không? Không phải cứ suốt ngày mải mê ở thế
giới mạng, phụ nữ thật sự không từ trong đó bước ra ngoài đâu, giữa
người và người phải có chạm mặt thật sự mới có thể bắt đầu, ông cứ ở nhà suốt ngày…”
“Cái gì? Cậu có hẹn?” Đang muốn giả làm
người tốt, Phong Tiêu Tiêu cảm giác như vừa bị tát một cái, thằng cha
này trừ ăn đồ đóng hộp, cũng chỉ đến một quán duy duy nhất và cũng chỉ
ăn Mỳ Dương Xuân với canh viên cá, hơn nữa còn là còn đi ăn một mình,
thế mà kẻ lỗ mãng như này còn có hẹn?!
“Đợi chút, áo khoác của ông này.” Phong Tiêu Tiêu cầm chiếc áo khoác tên kia vứt ở một bên, nhưng sau đó lại có một suy nghĩ trong đầu: “Ồ, cái áo khoác này không tệ, để lại cho tôi
mặc nhé. Thật không biết ông lấy đâu ra chiếc áo mốt thế, nhìn cũng rất được, còn cái quần của ông nữa, mua ở đâu thế? Nói cho tôi biết đi, tôi cũng muốn mua một cái.”
“Khi nào thì ông có kiểu bạn bè này vậy? Sao lại không nói với tôi một tiếng?”
Vuốt mái tóc rối bời, Phong Tiêu Tiêu
chỉ có thể nhìn bóng lưng của bạn tốt, ghen tỵ với vận khí của bạn tốt.
Tại sao trạch nam không bước ra khỏi nhà như Bành Đại Hải mà cũng có hẹn hò cơ chứ?
Lưu loát liệt kê ra một loạt nhược điểm
của trạch nam, cậu ta không chỉ giúp Thiên Thu, coi như cậu ta cũng giúp chính mình nữa, thật hy vọng một ngày nào đó cũng xuất hiện một cô gái
như Thiên Thu tới theo đuổi mình, cậu nhất định sẽ giang rộng hai tay,
nhiệt liệt hoan nghênh.
“Quên đi.” Cô thở ra một hơi, giống như là đem hết oán khí phải chờ đợi một giờ thải ra ngoài, nhưng vẻ mặt
cũng không giống bình thường, không có nụ cười.
“Trừ lần đầu tiên gặp mặt, là do tôi mời đột ngột, thì sau này mỗi lần chúng ta ra ngoài ăn đều là anh mời, chỉ
là lấy tiền từ chỗ của tôi đi thanh toán mà thôi.”
Hai người đi qua một cửa hàng hoa nhỏ,
Hà Thu đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn hắn: “Anh không phải là đã
quên, mà là căn bản anh không có chú ý tới những điều nhỏ nhặt này,
chẳng qua là để cho một cô gái phải đứng ở ven đường đợi anh cả một
tiếng đồng hồ, thật sự là rất bất lịch sự, anh có biết không hả?”
“Vậy anh mua một bó hoa tặng tôi đi.”
“Đúng thế! Chúng ta đang đứng ở cửa một hàng hoa, anh chọn một bó hoa mua tặng tôi đi!” Hà Thu chỉ chỉ chủ quán đang ở một bên.
“Được! Cô nhìn xem thích hoa gì thì chọn đi, lát nữa tôi thanh toán là được!”
“Cô muốn tôi đi vào đó mua? Việc này…
Chúng ta không phải là muốn đi ăn cơm sao? Hình như đã trễ rồi thì phải? Không phải là cô đã đặt bàn rồi sao?”
Giống như là bị thôi miên, Bành Đại Hải gật đầu đi vào tiệm hoa.
“Muốn tặng cho bạn gái sao?”
Nhìn bộ dạng không biết làm sao của anh, chủ quán đã từng gặp vô số người như thế, cho là anh vẫn đang theo đuổi bạn gái, cười nói: “Chắc là đang theo đuổi chứ gì? Để tôi chọn giúp cậu một bó nhé!”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị một bó đặc biệt một chút là được.”
“Rất đẹp đấy! Ở bên trong hộp còn có một chú gấu bông thật đáng yêu…” Hà Thu chỉ mong đợi ở tên này một bó hoa
hồng thôi, nếu không thì cùng lắm là một bó cúc hay bó lay ơn, chưa từng nghĩ tới tên này lại tặng cô một hộp hoa tinh xảo như vậy.
“Không sao, rất đẹp! Tôi rất thích!” Hà Thu vui vẻ không thôi, đem cái hộp đậy lại.
“Tôi thì không sao, còn anh thì sao? Tôi đi trên đường về vốn đã luôn bị người ta chỉ trỏ rồi, anh thường xuyên
cùng tôi đi ăn cơm, chắc cũng biết.”
“Vậy khi tôi ra cửa luôn làm người ta
chú ý, chắc đây là nguyên nhân khiến cho không có người đàn ông nào dám
theo đuổi tôi nhỉ?” Cô hỏi dò.
“Cho dù tôi là Hà Thu thì thế nào? Tôi
không trộm không cướp, tôi và anh nam chưa cưới, nữ chưa gả, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, cho dù bị chỉ trỏ thì thế nào? Cho dù tôi đã từng là
minh tinh, nhưng cũng không cần phải vì vậy mà cảm thấy nhục nhã! Làm
người là phải thấy thoải mái, tôi đứng đắn đàng hoàng, chẳng sợ người ta nhìn ra sao!” Hà Thu cố gắng bày tỏ lập trường, cố gắng tẩy não cho tên này, để cho anh hiểu được, ở chung một chỗ là phải đối mặt với những
vấn đề này, mà cô rất quang minh chính đại nhìn nhận chúng, cũng không
lùi bước.
“Ai nói? Sao lại liên lụy tới tôi được
chứ?” Cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra ở trong lòng anh, anh cảm thấy
không xứng với cô sao?
“Anh nghĩ vì sao tôi lại muốn bỏ hết quần áo cũ của anh?”
“Trừ mấy bộ thật sự phải bỏ đi, mấy cái
đó không phù hợp với anh! Anh có thân hình rất đẹp, mặc dù bình thường
không có thói quen tập thể hình, lại còn ngồi cả ngày, nhưng may mắn
thay anh không có béo bụng.”
“Anh cũng đã nhắc nhở tôi, gần đây anh
ăn ngon hơn rồi, cần phải vận động thôi.” Hà Thu giống như là nhớ ra cái gì đó, dặn dò nói: “Nói tóm lại, anh cao ráo, thân hình cũng rất tốt,
chỉ cần chú ý kết hợp trang phục, là có thể giống như người mẫu nam rồi. Anh nhìn xem, tôi chọn bộ quần áo này giúp anh, ngay cả áo thun và quần jean, không đồng bộ, trông anh hoàn cũng hoàn toàn khác lúc trước.”
“Có vẻ như có chút khác biệt.”
“Mấy cô đó đang nhìn cô thôi! Bởi vì tôi đứng cạnh cô nên mới được chiếu cố thôi!”
“Chàng trai à, chúng ta đi ăn cơm thôi,
anh có biết là ở đây có bao nhiêu đàn ông muốn có cơ hội này không?” Cô
cố ý nháy mắt với anh.
“Tôi cảm thấy bó hoa này tôi mua là chuẩn rồi, may là chuyện tôi đi trễ không còn khiến cô tức giận nữa!”
“Nói thật, lúc cô cười nhìn rất đẹp, tôi rất thích khi cô cười!” Anh thẳng thắn nói.
Nụ cười của cô càng sâu hơn, lôi kéo tay anh, không có ý định buông ra nữa.
“May quá, tôi đói tới dính hết cả ruột rồi, hôm nay bận rộn cả ngày, cả một cốc nước cũng chưa kịp uống.”
“Nhưng nếu cô mang tới cho tôi ăn, những người khác thấy cũng sẽ muốn ăn. Còn chưa nói, hễ cô xuất hiện là khiến cho người ta dễ dàng nhìn chăm chú.”
Nhưng tôi để ý! Trong lòng Bành Đại Hải trả lời.
Share this: