Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Gạt tàn bằng chất liệu thủy tinh vô cùng rắn chắc, cô dùng lực không nhỏ, vừa đập mạnh xuống một phát, trong thoáng chốc đầu của Tần Hề đã bắn máu tung tóe.
Nhưng anh lại không hề choáng váng!
Anh đưa tay ôm lấy vết thương ở sau đầu, máu tràn ra giữa những kẽ tay và rơi từng giọt xuống áo quần trắng như tuyết, thật không ngờ anh lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cô Dư, hành động của cô thật sự quá ngu xuẩn!”
“Cô cho rằng mình có thể dễ dàng chạy thoát ư? Cô biết bên ngoài có gì không?”
“Tôi có thể nói cho cô biết, cô ở lại đây, ít nhất còn một con đường để sống, nhưng cô ra ngoài rồi tuyệt đối chỉ có đường chết, ba triệu của ngài Tô đâu có dễ lấy như vậy.”
Dư Sơ cũng biết sợ, dũng khí ban nãy dùng để đập anh bỗng tan thành mây khói, cô ném gạt tàn xuống, lùi lại phía sau rồi co rụt người lại bên cạnh giường, đôi mắt long lanh lộ rõ vẻ kinh hãi, sóng mắt chuyển động hoảng loạn, không dám nhìn anh nữa.
Tần Hề thấy cô như vậy thì không lên tiếng nữa, anh đi ra ngoài xử lý vết thương, thay bộ đồ khác rồi lại bước vào, cô đang nằm sấp trên giường và vẫn chưa ngủ.
Dư Sơ không thể bình thản thiếp đi, anh giúp cô vén chăn một hồi. Cô mở đôi mắt lim dim, cảm thấy không biết làm sao, vừa không an lòng vừa đáng thương.
Anh mềm lòng: “Cô Dư à, tôi sẽ không tính toán chuyện vừa rồi, nhưng từ nay về sau mong cô an phận một chút.”
Dư Sơ gật đầu rất ngoan ngoãn.
“Về sau cô sẽ ở phòng này, không được tôi cho phép thì không thể ra cửa.”
Cô lại gật đầu vô cùng ngoan ngoãn.
Thế nhưng, lúc anh cầm ống tiêm quay trở lại, Dư Sơ chợt bĩu môi, rất muốn đập anh thêm một lần nữa!
Đêm hôm nay, Dư Sơ đổi phòng đổi giường, coi như được ngủ thoải mái, trái ngược với Tần Hề: Anh nằm mơ rồi.
Lại còn là mộng xuân!
Đối tượng mộng xuân là cô gái nhỏ ngủ ở căn phòng bên cạnh!
Điều đó khiến anh vô cùng mất hứng, ban ngày vừa mới “chém đinh chặt sắt” từ chối cô, còn nói bản thân mình chưa bao giờ nảy sinh cảm giác kích thích, thế mà trong mơ, dục vọng trong anh lại tăng vọt, hô mưa gọi gió cùng với cô, làm anh giống hệt như đang nói dối vậy.
Lúc đưa bữa sáng cho Dư Sơ, sắc mặt anh không được tốt đã khiến cô gái nhỏ “chim sợ cành cong” bị dọa sợ, cô cũng chẳng dám nói lớn tiếng. Ăn xong hai cái bánh bao nhân cải trắng trộn nấm hương, uống một ly sữa đậu nành nhỏ, cô trả hộp đồ ăn lại cho Tần Hề: “Tôi vào toilet đây.”
Dư Sơ vào toilet rửa mặt, súc miệng, soi gương. Trong gương, cô vẫn mềm mại non mịn, trắng trẻo xinh đẹp như một đóa hoa. Dưới tác dụng của tâm lý, cô cảm thấy mình vô cùng tiều tụy, dự đoán không bao lâu nữa mình sẽ thật sự chết đi.
Cô thở dài, không ở lại trong đấy thêm nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tần Hề ngồi trên chiếc ghế sơn đỏ, dựa hết cả người vào ghế, mí mắt khép hờ, đôi hàng mi rậm rạp đen nhạt trước mắt.
Dư Sơ ngồi một lát, không di động không máy tính, cực kỳ nhàm chán. Cô cũng rất sợ, muốn tìm ai đó trò chuyện để bình ổn lại tinh thần.
Quay sang Tần Hề, cô nói khẽ: “Tôi còn chưa biết tên anh đấy.”
Anh mở mắt, thản nhiên liếc cô một cái rồi lại nhắm mắt: “Tôi họ Tần, tên chỉ có một chữ Hề.”
“Bác sĩ Tần, tôi sẽ chết sao?” Cô không kìm được mà hỏi.
“Theo lý thuyết mà nói... sẽ không.”
Nghe Dư Sơ nhắc đến từ “chết”, anh không có cảm giác như cô, khó có thể tưởng tượng một cô gái hoạt bát đầy sức sống như vậy lại lạnh như băng, nằm không nhúc nhích, từ từ chết đi.
Nhưng Dư Sơ đã nhanh chóng bỏ qua đề tài này: “Bác sĩ Tần, anh không nghỉ ngơi sao? Sắc mặt anh không tốt cho lắm.”
“Nằm mơ hết cả đêm.”
“Là sao? Anh mơ thấy cái gì vậy?”
Tần Hề không kiên nhẫn nhíu mày, vẻ mặt càng lạnh như băng, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt rét lạnh. Một hồi sau, sắc mặt anh mới thả lỏng, gò má trắng nõn hơi ửng đỏ, một chút phơn phớt đỏ ấy thôi cũng khiến anh đáng yêu hơn một chút.
“Mơ thấy mình làm tình với cô.”
Dư sơ: “...”
Cô muốn tìm ra dấu hiệu cười đùa trên mặt anh nhưng lại không tìm được, lúc này đây chẳng biết phải biểu hiện như thế nào, cô ngẩn người ra, sau khi lấy lại tinh thần mới cong đôi môi đỏ mọng, nhìn quanh nhìn quất.
Không ngờ lại bị Tần Hề mỉa mai: “Tôi còn tưởng giờ phút này cô sẽ quyến rũ tôi.”
Dư Sơ định cãi lại “Ai thèm quyến rũ anh?”, anh đã cướp lời trước: “Sau đó nhân cơ hội đánh tôi ngất xỉu.”
“Không phải anh nói ra ngoài sẽ chết sao, tôi phí hết sức lực để làm gì chứ?”
Tần Hề khẽ hừ, nở nụ cười, nụ cười ấy thấm nhuần vào người: “Cho nên cô quyến rũ tôi, hoàn toàn chỉ vì chạy trốn?”
Dư Sơ không rõ chân tướng: “Bác sĩ Tần tức giận hơi nhiều rồi.”
Anh không nói chuyện nữa, một lát sau đứng dậy rời khỏi phòng.