Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tần Hề không giận cô mà chỉ cảm thấy kỳ quái, anh thật sự lên cơn tức, tức một cách không rõ vì sao, việc không thể khống chế cảm xúc khiến anh buồn bực, thậm chí nảy sinh ý nghĩ “đã không lý trí lại còn ngu xuẩn“.
Anh thay quần áo, mang bao tay và khẩu trang vào, trở lại phòng thí nghiệm, lấy thuốc thử trong tủ lạnh ra, pha chế một ống ESCAPE rồi đặt nó lên giá đựng ống nghiệm.
Tiện tay lấy một ống tiêm trong hộp giấy được đặt bên cạnh bàn, anh xé bao đựng rồi ném vào sọt rác, bơm từng giọt nước thuốc vào trong ống tiêm, nước thuốc màu hồng nhạt phản chiếu ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của anh. Không biết làm sao, khuôn mặt Dư Sơ chợt hiện ra trước mắt anh, khuôn mặt ấy trắng nõn nà và bầu bĩnh, mấy sợi tóc xoăn vương vấn, vừa ngu ngốc vừa đáng yêu.
Tần Hề đặt ống tiêm xuống, lùi lại mấy bước, đứng cách xa bàn thí nghiệm một chút. Anh mím môi, trầm mặt, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Sau một hồi lâu, anh cởi bao tay, lấy di động ra.
Dư Sơ vẫn đang suy nghĩ về thái độ của Tần Hề, suy nghĩ rồi lại bắt đầu than thở, nghĩ mãi cứ thấy sai sai, tóm lại không thể tự nhiên gặp phải xui xẻo như vậy chứ? Khoản tiền ba triệu kia tới từ đâu? Có người cố ý cảnh cáo cô sao? Ôi, ngoại trừ Lục Trà Biểu (kỹ nữ trà xanh - gái điếm) nọ ở khoa Tài chính, cô chưa từng đắc tội với ai mà?
Cô chép chép miệng nhỏ, không phải là Lục Trà Biểu đó làm chứ?
“Cô Dư.”
Giọng nói lành lạnh của Tần Hề kéo cô trở về hiện thực, đôi mắt tròn to của cô khẽ xoay chuyển, thấy anh cầm ống tiêm trong tay, cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cất giọng the thé: “Anh định làm gì?”
Sau đó lại nghĩ đến tình cảnh của mình, cô nghe lời đưa tay ra: “Cứ làm đi.”
Anh không hề hành động, vẫn không nhúc nhích mà chỉ nói: “Cho đến tận bây giờ, cô Dư đã tiêm tổng cộng sáu lần, sáu lần ấy đều dùng lượng nhỏ, nồng độ thấp, thật ra vẫn chưa có ảnh hưởng gì đến thân thể cô.”
Dư Sơ bi quan tiếp lời: “Vì vậy lần thứ bảy nhỉ?”
“Lần thứ bảy sẽ tăng lượng thuốc.”
Cô biết, cô hiểu hết, khóe miệng méo xệch: “Bác sĩ Tần, tôi nhắc lại, tôi không có lấy tiền, thật sự không còn đường nào cứu vãn sao?”
Dư Sơ đã tưởng tượng đến cảnh Tần Hề đáp lại bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Không có“. Cô che tai trốn tránh, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng nói của anh truyền vào tai mình: “Có.”
“Cái gì?”
Tần Hề lặp lại một lần nữa: “Có.”
Dư Sơ chớp mắt mấy cái rồi lại chớp mắt thêm vài cái, cô không nghe lầm chứ?
“Ý của anh là tôi có thể không cần phải thử thuốc ư?”
“Ừ.”
Cô không tin được, sửng sốt một hồi, khóe môi lập tức không nhịn được mà cười toe toét: “Tôi có thể rời khỏi nơi này chứ?”
“Không thể.”
“Tại sao?”
Tần Hê đáp: “Bởi vì tôi không cho phép.”
Dư Sơ nhanh chóng hiểu rõ tình huống hiện tại.
Tần Hề chủ động gọi điện thoại cho ngài Tô, thay đổi người được chọn thử thuốc.
Mạng của cô sẽ do anh bảo vệ.
Do đó cô phải phục tùng mệnh lệnh của anh.
Hỏi cô có đồng ý không?
Đồng ý, đương nhiên cô đồng ý, bây giờ đối với cô mà nói còn điều gì đáng sợ hơn cái chết chứ? Huống hồ qua việc quan sát mấy ngày nay, Tần Hề này thoạt nhìn thì thông minh, đáng sợ, thật ra con người của anh khá chất phác, đầu óc không được linh hoạt cho lắm.
Dư Sơ nghĩ đến đấy, một tờ giấy A4 được chuyển đến trước mặt cô, cô nghi ngờ nhìn Tần Hề, vẻ mặt anh vẫn không có cảm xúc: “Xét về việc tin dùng cô Dư, tôi có ý hoài nghi, cho nên mời cô Dư ký vào thỏa thuận trước.”