CHƯƠNG 21
Phía chân trời lộ ra ánh rạng đông, một góc vương phủ truyền ra tiếng gây rối.
Trù tử thứ ba mới sáng sớm đã bị Nghiêm tổng quản gọi, bên cạnh bếp nấu trong trù phòng có một thiếu niên, nhìn nó cũng không giống nô tài trong phủ, cũng không biết từ đâu chui ra, chỉ một mực ngồi xổm bên cạnh bếp nấu mà không chút phản ứng.
“Nghiêm tổng quản, ngươi tới xử lý đi, thiếu niên này gọi mãi không tỉnh, gây trở ngại cho ta nhóm lửa.”
Nghiêm tổng quản nhìn thấy tiểu Bảo Nhi, không khỏi ngạc nhiên, “Nó ngồi ở đây làm gì a?”
Vài nha hoàn kiễng chân dò xét, mọi người thất chủy bát thiệt (tranh nhau nói).
“Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”
“Không biết a.”
“Tiểu Bảo Nhi không phải đến trù phòng tìm đồ ăn đấy chứ?”
“Có lẽ. Trước đây nó cũng lét lút như vậy đấy.”
“Nói không chừng nó bị chủ tử đuổi ra phòng đó.”
“Sao thế được?!”
“Ai nói không thể chứ!”
Mọi người đều biết trước đây tiểu Bảo Nhi mị hoặc chủ tử, thậm chí bị Tiểu Cẩu Tử hiếp bức cũng không dám gia hại chủ tử, còn tự động nuốt dược. Bảo sao khi nó bị trù từ lén bắt ra ngoài, chủ tử lại vội vàng đi tìm về.
“Nhìn nó gầy quá… Không biết ở ngoài làm cái gì. Ai! Hay là nó với trù tử không sạch sẽ, bị trù tử tóm được mới đánh ra thế này.”
Trù tử mới sắc mặt tối sầm, nghe đám nha hoàn suy đoán , nói dài nói ngắn, trong trù phòng nghiễm nhiên thành cái chợ bán đồ ăn.
Kiều Bảo Nhi mở to mắt, bị âm thanh ồn ào đánh thức, nó mờ mịt nhìn mọi người.
Ngân Thúy nghiêng người ghé sát vào nó, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi đói bụng đúng không?”
Mọi người đợi một lát, chờ câu trả lời của nó.
“Ta đến làm việc…” Giống như trước đây vậy. Nó không thể lười biếng, nếu không sẽ bị Nghiêm tổng quản khấu lương bổng.
“Ách!”
Nghiêm tổng quản há miệng, không kịp phản ứng.
Ngân Thúy hỏi lại, “Sao ngươi không ở trong phòng hầu hạ chủ tử?”
Mặt nó tái nhợt, im lặng không nói gì làm người ta xác định – nó quả thực đã bị chủ tử đuổi khỏi phòng.
A, mọi người như đang xem kịch, tiểu Bảo Nhi thấp hèn chung quy cũng chỉ là mệnh nô tài.
Cả người vừa cứng đờ vừa tê liệt, Kiều Bảo Nhi níu lấy chỗ sát bếp mà đứng dậy, bất ổn lung lay một chút, lòng bàn chân đau đớn.
“Tiểu Bảo Nhi, chủ tử có phải còn đang ngủ không?”
“Ta… Không biết.”
“Nga, chậc chậc…” Nghiêm tổng quản nhíu mày, híp mắt nhìn trái nhìn phải – đức tính của cái tên tiểu Bảo Nhi này đúng là lao bệnh quỷ (người có số vất vả). Theo tính tình thất thường của chủ tử, nói không chừng lúc mang người về thì nhìn không vừa mắt, hoặc nó lại chọc giận chủ tử, bởi thế nên mới bị đá đến đây làm việc. Bằng không, sao nó lại không ở trong phòng chủ tử? Ai lại muốn làm khó mình, trong phòng ấm áp lại không ở, chạy tới trù phòng làm cái gì.
“Các ngươi nhường đường đi, ta muốn làm việc…”
Xem đi, gã đoán không sai mà.
“Đúng vậy, phải làm việc!” Nghiêm tổng quản đề khí hét một tiếng, hai tay hươ hươ đám nha hoàn quanh mình, mọi người cùng nhau nhường đường.
Kiều Bảo Nhi cúi đầu đi qua bên cạnh bọn họ, múc một thùng nước trong lu, đưa đến cạnh ghế đẩu, không cần người khác phân phó, nó tự động chọn đồ, tìm việc mà làm.
Trong trù phòng không giống như ngày trước nữa, thiếu trù tử đại thúc hảo tâm và Nguyên Kế, khuôn mặt tái nhợt của nó có vẻ cô đơn, nhớ lại cuộc sống ở thực tứ trước đây. Cho dù mỗi ngày phải làm việc đến mệt chết, nhưng chí ít đến tối nó cũng có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
“Trù tử đại thúc… Nguyên Kế, các ngươi có khỏe không?” Nó mấp máy môi, không tiếng động mà hỏi.
Suy nghĩ dần bay xa khỏi phủ, đôi mắt cô đơn không chứa sự tồn tại của người khác. Nó đã phong bế chính mình trong thế giới nội tâm của chính nó, giờ chỉ còn máy móc làm việc.
“Được rồi, mọi người đều tự đi làm việc đi.” Nghiêm tổng quản khoát khoát tay, đuổi như đuổi đám vịt chết. Đám nha hoàn lập tức giải tán.
Ngân Thúy liếc tiểu Bảo Nhi, trong đầu hừ hừ ─ mệnh nô tài vẫn chỉ là mệnh nô tài thôi. Vốn tưởng rằng tiểu Bảo Nhi xưa không bằng nay. Hừ, quạ đen sao có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng chứ!
*******************************
Trong thư phòng, Lê Sinh và chủ tử đang thương thảo chuyện quan trọng, vì phần chuyển nhượng đất. Mạnh Diễm phân phó, “Ngươi đến Cao phủ một chuyến, mang tờ chuyển giao khế đất về đây.”
“Phiền phức quấn thân.” Lê Sinh chống nạnh, có vẻ giận dữ.
Mạnh Diễm nhắc nhở y, “Họ Cao giao dịch với ta, điều kiện là do y đưa ra, bất luận sau này y muốn gì, ta cũng phải dứt khoát cho y.”
Nhíu mày, Lê Sinh có dự cảm không tốt,. Vào Cao phủ một chuyến, chỉ sợ sự tình không chỉ đơn giản là cầm khế đất về đây.
“Gia còn có gì phân phó?”
“Hết rồi. Chuyện sinh ý, ta sẽ tự xử lý.”
“Gia, tiểu tử của ngài đâu?”
“Ngoại trừ ở trong phòng ta ra, ngươi cho là nó còn ở chỗ nào?”
“Sáng nay gia đã đến phòng xem qua chưa?”
Phạch! Mạnh Diễm ném lại đống sổ sách nặng nề mà Lê Sinh mới mang về, tâm tình không tốt phì phì, “Tiểu gia hỏa kia không cho ta tới gần!”
Thật vất vả mới đưa được người về, nhưng lại phải phân phòng… Tức!
Lê Sinh tiếp tục nhắc nhở, “Không biếttiểu nô tài có đang ngủ ở đó hay không, hay lại chạy ra ngoài chịu lạnh?”
Biến sắc, Mạnh Diễm trừng mắt nhìn thuộc hạ, “Ngươi ám chỉ cái gì?”
“Không có gì. Ta chỉ xác định xem sáng nay có nhìn lầm hay không thôi. Tiểu nô tài của gia đang dọn dẹp chuồng ngựa.”
“Sao thế được!” Hắn cũng không bắt tiểu tử kia làm việc nặng.
“Gia, thuộc hạ không hoa mắt.”
“Hỗn trướng! Nghiêm tổng quản làm gì? Lập tức gọi gã đến đây gặp ta!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trước khi mở cửa phòng rời đi, Lê Sinh quay đầu lại lại nói, “Gia, thuộc hạ còn có một chuyện phải báo cho ngài biết.”
“Nói!”
“Ta đã thả Tiểu Cẩu Tử ra khỏi song sắt, cho y nằm trên đất trong hầm ngầm. Nếu ngài muốn trách tội, thuộc hạ nguyện ý gánh chịu tất cả, thỉnh ngài buông tha Tiểu Cẩu Tử.”
“Ta còn cho là chuyện gì…” Hắn hừ hừ, “Ta cũng không có tâm tư để ý đến một con chó sống hay chết. Nếu ngươi đã thả y ra thì cứ thả luôn đi. Y ở bên ngoài, ta không tin y còn sống được.”
“Ý chủ tử là…”
“Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Lê Sinh lập tức ra ngoài tìm người; sau đó đưa Nghiêm tổng quản về gặp chủ tử.
***
“Ai… Lê Sinh, ngươi nhẹ tay chút đi, có chuyện gì sao không hảo hảo nói…”
Lê Sinh không thèm để ý, vỗ mạnh lưng gã. Cả người Nghiêm tổng quản bay đến trước bàn của chủ tử, đầu đập vào sổ sách.
Gã chật vật, cười gượng hai tiếng, lồm cồm bò dậy, lập tức lại cúc cung cúi người hỏi, “Chủ tử tìm tiểu nhân có việc?”
“Sáng sớm ngươi làm cái gì?”
“Nga, hôm nay a…” Nghiêm tổng quản thanh thanh cổ họng, nói, “Tiểu nhân cẩn tuân (nghiêm cẩn tuân theo) phân phó hôm qua của chủ tử, phái người thỉnh tú tượng đến phủ, người đang chờ ở thính đường.” Gã đang muốn đi tìm tiểu thư, lại bị Lê Sinh tóm về thư phòng chủ lâu.
Mạnh Diễm nhướng mi hỏi, “Ngươi bề bộn nhiều việc?”
Nghiêm tổng quản nịnh bợ, “Tiểu nhân vì gia cúc cung tận tụy, đó là đương nhiên.”
“Tốt, dẫn tú tượng đến phòng ta.”
A?
“Đưa đến phòng chủ tử? Chủ tử không phải thỉnh tú tượng đến để sắm thêm xiêm y cho tiểu thư sao?” Gã không phải cũng phải đi mời tiểu thư đến đây luôn đó chứ? Như vậy quá phiền phức a.
Mạnh Diễm túm lấy cổ áo gã, tức giận trừng mắt, “Ta bảo ngươi làm gì, ngươi dám nhiều chuyện cái gì!”
“Vâng vâng vâng!” Gã gật đầu như giã tỏi.
“Ta hỏi ngươi, ai cho ngươi phân việc cho cấp tiểu tử kia?”
Da đầu tê rần, Nghiêm tổng quản rụt cổ, liên tục lắp bắp, “Tiểu nhân… Không phân việc cho tiểu Bảo Nhi…”
“Không có?”
“Thực sự không có.”
“Như vậy là người khác? Ngươi nói cho ta biết tại sao nó lại không ở trong phòng ta?”
A, chẳng lẽ gã đoán sai rồi?
“Tiểu Bảo Nhi không phải bị ngài đuổi ra khỏi phòng sao?”
Giây tiếp theo, tiếng rống giận trầm mạnh chấn động màng tai Nghiêm tổng quản ─
“Hỗn trướng! Ta đưa nó về đây để các ngươi hầu hạ nó, không phải bắt nó đi làm việc nặng! Chết tiệt!”
Hắn đứng dậy túm người quẳng người qua một bên, nổi giận đùng đùng mở cửa thư phòng. Ầm! Tự mình đi đưa người trở về.
Nghiêm tổng quản đặt mông ngã ngồi xuống đất, vỗ vỗ cái đầu đang quay mòng mòng của mình, rốt cuộc cũng hiểu ra. “Chủ tử muốn chúng ta hầu hạ tiểu Bảo Nhi… Nghĩa là… Ai da! Sao không nói sớm!” Gã nhe răng trợn mắt, ngã không nhẹ.
Lê Sinh lắc đầu, tiến lên đưa tay túm gã dậy. “Nghiêm tổng quản, năng lực sát ngôn quan sắc của ngươi thụt lùi rồi. Lẽ nào nhìn không ra chủ tử đang phiền muộn a, nếu không cẩn thận, coi chừng xương cốt ngươi cũng bị chủ tử đánh gãy.”
“A, không phải chứ?!”
Lê Sinh khẳng định, “Phải.”
*****************************
Ngoài chuồng ngựa, Kiều Bảo Nhi khuân lương thảo đến cho ngựa ăn. Mấy lần đi qua đi lại, nó mở đôi tay đã đông lạnh đến đỏ ửng, cúi đầu thổi nhẹ.
“Đói quá…”
Bụng rỗng đã lâu, nó muốn ăn chút gì đó, nhưng trong trù phòng đã không còn trù tử đại thúc phần lại ít đồ ăn cho nó.
Thà chịu đói nó cũng không muốn trở lại trong phòng chủ tử. Tim đập mạnh một lúc lâu, không hề hay biết hai bóng người đang từ từ tới gần, lát sau đã đứng trước mặt nó.
Hỉ Nhi nghiêng nghiêng đầu, thấy người này hơi quen quen. “Tiểu thư, nó… là tiểu nô tài Vương gia mới tìm về?”
“Ân, nó là tiểu Bảo Nhi.”
Kiều Bảo Nhi chợt hoàn hồn, giật mình nói không ra lời.
Giây tiếp theo, Hỉ Nhi chỉ vào mũi nó kinh hô, “A, tiểu thư, nó là kẻ trộm!”
Phù Dung còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy tiểu nô tài bỗng há mồm cắn một cái, Hỉ Nhi hét lớn, “A!” Mắt nàng trợn to, xoa xoa tay, không tin được tiểu nô tài này lại cắn loạn như thế.
“Ta không trộm gì hết!” Kiều Bảo Nhi tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Không được nói ta là kẻ trộm! Ta không trộm tiểu thạch đầu, các ngươi tránh ra… Trên người ta không có tiểu thạch đầu nữa…”
Vẻ mặt ảm đạm, nó cúi đầu, khổ sở vì đã làm mất tiểu thạch đầu. Không kịp bắt lấy, hi vọng của nó đã tan biến dưới chân người khác. Đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cửa sau, trong lòng khao khát tự do.
“Các ngươi cũng đến khi dễ ta sao…” Thì thào nói nhỏ, nó như du hồn trở về chuồng ngựa.
Hai chủ tớ Phù Dung và Hỉ Nhi thấy phản ứng của nó mà bất ngờ, chỉ biết nhìn nhau.
“Tiểu thư, nó… có phải không bình thường không?” Hỉ Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Hỉ Nhi, đừng nói bừa.”
“Ta không nói bừa a.”
Ấn tượng của nàng về nó chỉ là nó rất nhát gan, lúc nào cũng kinh hoảng, nhưng không đến mức mất hồn mất vía như bây giờ.
Vội vàng kéo tiểu thư đến một bên, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tiểu nô tài cho rằng chúng ta đến khi dễ nó. Tiểu thư thử nhìn xem vết thương trên người nó có phải là do Vương gia gây ra không? Hơn nữa nó lại luôn mồm nói nó không trộm, có phải là bị hãm hại hay không?”
“A?”
Hỉ Nhi bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng tình. “Tiểu thư, ta thấy nó gầy như vậy, ở đây lại phải cật lực làm việc. Sao tiểu thư không nói thử với vương gia? Với mức độ sủng ái của ngài với tiểu thư, chắc sẽ đáp ứng thôi.” Thân là hạ nhân, nàng có thể hiểu hầu hạ chủ tử khó khăn thế nào.
Hỉ Nhi vừa nói vừa thuyết phục.
“Ta không thể nói với ca ca được.” Nàng còn chưa nói ra nguyên nhân đã bị cắt đứt.
“Ai a, tiểu thư, tiểu thư do dự cái gì, dù sao tiểu thư cũng đã nuôi không ít khất cái rồi, giờ chỉ mang thêm về một người nữa thôi mà.”
“Ngươi dám!”
Khí tức băng lãnh ập đến sau đầu, Phù Dung và Hỉ Nhi chậm rãi quay đầu lại ─ hách! Sắc mặt Vương gia xanh mét!
Ngữ khí ca ca trở nên giống phu quân rồi.
Như bị tóm được điểm yếu, Phù Dung níu chặt gấu váy, vẻ mặt xấu hổ. Hỉ Nhi thì lui về sau tiểu thư, tìm kiếm che chở.
“Ca ca không vui?”
“Ta đúng là không vui. Nếu Tây Môn Diễm biết muội ở ngoài phòng hứng gió cũng sẽ không vui.”
“Trước buổi trưa, phu quân đã ra ngoài Lâm Huyền thành tuần thị các thương phô rồi.” Nàng cười cười. Phu quân không có ở đây, hành động của nàng đương nhiên không bị hạn chế.
“Muội ở trong phủ này thì đó là trách nhiệm của ta. Hỉ Nhi, đưa tiểu thư vào phòng.”
Dứt lời, Mạnh Diễm đi thẳng vào chuồng ngựa, vừa vào đến nơi liền tóm lấy tiểu tử sợ đến ngã cả vào đống rơm.
“Tránh ra!” Kiều Bảo Nhi vội vàng lui đến một góc.
“Theo ta trở về phòng!” Mạnh Diễm nhịn không được rống lớn.
“Tránh ra!” Kiều Bảo Nhi bắt được bó rơm lớn, lập tức ném vào người hắn, “Ta không muốn trở về phòng! Tránh ra ─”
Một tiếng sắc nhọn đó đã khơi mào cơn giận của hắn. Mạnh Diễm bước lên, tiểu tử kia lại hét, “Tránh ra! Không được đụng –”
Bất ngờ không đề phòng, lời lẽ bị chặn, cả người Kiều Bảo Nhi bị nhấc lên, đụng vào một ***g ngực.
Lòng bàn tay áp chặt gáy tiểu tử, khí thế rào rạt chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của nó, lập tức ngăn được lời nói gây phiền lòng của nó.
Hai đôi môi lạnh lẽo chạm vào nhau, bởi đã lâu không thân thiết khiến kẻ khác không thể khống chế được.. Hắn nếm cái miệng mềm mại của tiểu tử, không quan tâm nó đang giãy dụa kịch liệt thế nào trong lòng hắn.
“Ngô ngô…”
Kiều Bảo Nhi nắm bàn tay nho nhỏ, cố gắng chống cự chủ tử cường thế; đột nhiên, đôi mắt đầy kinh hoảng của nó thấy được hai thân ảnh bên ngoài chuồng ngựa. Nó đã bị người ta nhìn thấy nó bị chủ tử khi dễ!
Phù Dungvà Hỉ Nhi giật mình đến choáng váng.
Ca ca và tiểu nô tài… Trời ạ!
Vương gia và tiểu nô tài… Lại là loại quan hệ này?
Nói rõ thì là một người nguyện bị đánh, một người không muốn ai!
****************************
Ôm ngang thắt lưng mang người về chủ lâu, Mạnh Diễm không thèm nhìn Nghiêm tổng quản và lão tú tượng đang đợi trong phòng, vẫn khiêng tiểu tử, tự ý chà xát thân thể băng lãnh của nó, làm nó ấm áp hơn.
Kiều Bảo Nhi kinh hoảng giãy dụa, hai tay vừa đẩy vừa cào để chống cự.
Cánh tay nhốt nó như ***g giam kiên cố, chậm rãi thả người xuống, mặc cho thân thể nho nhỏ kia cọ vào tiểu phúc mình. Nghe thấy tiếng hít khí, tiểu tử kia rốt cục không dám lộn xộn nữa.
“Sau này không được ta cho phép, ngươi không được phép rời khỏi tầm mắt của ta.”
Hàm răng va vào nhau cạch cạch!, Hai chân chỉ thiếu chút nữa là chạm được xuống đất, Kiều Bảo Nhi rầu rĩ kêu, “Ta không muốn, ngươi buông ra…”
Mạnh Diễm cười lạnh, “Ngươi không muốn ta buông ra, a, ta không tính buông ngươi ra đâu.”
Hách, cả người nó chợt mát lạnh.
Mạnh Diễm làm nó sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, ánh mắt sắc bén cẩn thận tỉ mỉ quét qua, phát hiện thấy dưới mắt nó thâm quầng. “Tối hôm qua ngươi không ngủ được.”
Đôi mắt đầy hoảng sợ của nó rơi vào nhìn thấy chỗ đo đỏ trên môi chủ tử, là chỗ nó vừa mới cắn.
“Muốn cắn ta nữa?” Tuấn nhan vươn người đến gần, khí tức ấm áp phất qua môi nó, giống như đang hôn.
Như bị phỏng, đôi mắt mở to, Kiều Bảo Nhi càng thêm hoảng sợ.
Cánh tay hắn ôm chặt, động tác nho nhỏ im lặng này làm cả người nó nháy mắt đã cứng đờ. Như đang bàn luận khí trời, “Ta không sao cả. Ngươi muốn cắn thì cứ cắn.”
Tiểu tử kia cần trút hết tâm trạng, bằng không sẽ ngộp đến phát bệnh.
Nhãn thần lóe lên, ngón cái không an phận mà xoa xoa lên đôi môi sưng phồng của tiểu tử, đầu ngón tay dò xét, đi vào kẽ hở giữa hai môi, nhẹ nhàng đụng chạm đến đâu lưỡi mềm mại ẩm ướt ấm nóng, như đang tán tỉnh ve vãn khiến kẻ bên cạnh phải há hốc cả mồm.
Ô! Nó thật muốn cắn chủ tử thử.
Mắt Nghiêm tổng quản trừng lớn như muốn lọt cả tròng.
Lão tú tượng sợ run một lát, ngạc nhiên vì Vương gia lại có đoạn tụ chi phích…
Cánh cửa mở rộng lộ ra hai cái đầu bên ngoài. Phù Dung và Hỉ Nhi mặt đỏ tới mang tai, tiếp tục lén nhìn.
Mạnh Diễm không thèm để ý tới người khác, buông tiểu tử ra, vẫy tay gọi lão tú tượng, “Ngươi lại đây, mau đo xem vóc dáng tiểu tử này thế nào. Quay về thì gấp rút làm mấy bộ y bào đưa đến đây.”
Lão tú tượng hoàn hồn, rốt cuộc cũng tìm được thanh âm của mình. “Vâng…”
Lão đã may xiêm y cho vương gia khá lâu; lúc trước mỗi khi thay mùa, lão đều đến phủ một chuyến, đưa xiêm y mới may lên cho tiểu thư, mãi đến khi tiểu thư xuất giá, lão mới ít đến phủ hơn.
“Phù Dung, muội muốn đứng ngoài đó bao lâu nữa?” Mạnh Diễm nhướng mi, đã sớm phát hiện muội tử bảo bối đứng ngoài cửa nhìn lén.
“Ách, ca ca…” Bị phát hiện, Phù Dung ngượng ngùng đi ra, bước vào phòng.
Nhìn quanh cách bài biện trong phòng ca ca, thấy khác với lúc trước, nàng cũng nhạy cảm phát hiện dường như tính chất cũng có chút chuyển biến. Nàng hảo tâm nhắc nhở, “Ca ca, tiểu nô tài của ca còn chưa ăn a.”
“Ta không nhìn chằm chằm, nó ngay cả cơm cũng không ăn.”
“Không phải…” Kiều Bảo Nhi rầu rĩ phản bác.
Phù Dung xoay người lại ý bảo Hỉ Nhi bưng đồ ăn trên bàn đến trù phòng đổi lại.
Mạnh Diễm kéo một cái ghế khác ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung chờ lão tú tượng đo đạc vóc người cho tiểu tử.
Ánh mắt quét lên người làm kẻ khác phải lo sợ bất an; Kiều Bảo Nhi đã để lộ mình với người lạ trong đường nhìn nóng rực – lúc này, y liêu trên người nó như bị bóc trần từng lớp, bị chủ tử chộp tới khi dễ…
Bỗng nhiên, nó nhìn thẳng tiểu thư, trong đầu nhất thời nhớ lại cái tên mà chủ tử đã từng gọi – Phù Dung… Nó bất chợt kinh ngạc phát hiện – hóa ra Phù Dung là Phù Dung tiểu thư.
Ngay lập tức, mặt nó tối sầm lại, thả tay xuống, hạ mắt, nhìn chăm chú bàn tay phải từng bị chủ tử giẫm nát. Đau đớn, dần dần lan ra trong lòng.
Có phải chỉ cần thiếu một miếng thịt là nó chỉ có thể như yêm cẩu, chỉ có thể làm vật thế thân, có thể đùa bỡn ức hiếp đến chết cũng không thể nói gì…
Thoáng chốc, thanh âm người khác chê cười như ma âm xộc thẳng vào đầu, tức giận dâng lên. Chớp mắt, Kiều Bảo Nhi hất tay lão tú tượng ra, rống giận, “Đừng đụng vào ta ─”
Bố xích (thước bằng vải bố) trong tay lão tú tượng rơi xuống. Lão giật mình, không hiểu ý nó. “Tiểu thiếu niên sao đột nhiên lại đánh người?”
“Sách!” Nhíu mày, hắn đã quên tiểu tử kia chịu kinh hoảng nên phản xạ có tính công kích. Mạnh Diễm thuận miệng che giấu, “Lão tú tượng, nó có thương tích trong người, chắc lão đã làm đau nó rồi.”
“Hát, không thể nào…” Lão cũng sờ loạn trên người tiểu thiếu niên này a.
Mạnh Diễm đứng dậy, tiện tay lấy bố xích trong tay lão, chính mình đến.
Kiều Bảo Nhi không tự chủ được lui lại mấy bước, “Đừng tới đây…”
“Sợ cái gì?”
“Đừng lại đây…”
Mạnh Diễm bước tới gần, cảnh cáo trước, “Ngươi phối hợp một chút.”
Cảm giác áp bách cường liệt, bàn tay to đụng tới thắt lưng gầy gầy, Kiều Bảo Nhi như bị hỏa thiêu, vươn tay đánh, cảm giác căm ghét và sợ hãi càng tăng.
“Ta không muốn đo!”
“Ngươi ít kiếm chuyện đi!”
Mạnh Diễm ấn nó xuống, ngồi xổm xuống muốn đo phần chân của nó, không ngờ tiểu tử lại thoát khỏi bố xích, bỏ chạy thẳng một mạch.
“Trở về!”
Mạnh Diễm vươn cánh tay dài, nháy mắt đã bắt được người về.
Kiều Bảo Nhi quýnh lên, căn bản đã quên luôn người này là chủ tử, nhấc chân đá vào người hắn, tức giận hét, “Buông ra!”
Mạnh Diễm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy mắt cá chân của nó, không khỏi ngạc nhiên, tiểu tử kia lại lớn mật vậy sao?
Tiểu thiếu niên này phạm vào đại bất kính! Miệng lão tú tượng cứ khép khép mở mở, ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Tiểu Bảo Nhi thực đáng đánh! Nghiêm tổng quản thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lôi người ra ngoài xử phạt.
Phù Dung giật mình hô to, “Ca, đừng đo nữa, cứ mang một bộ xiêm y của nó đưa cho lão tú tượng mang về là được mà.”
“Phải đo.”
“Đo xiêm y cũng được mà.” Phù Dung đề nghị biện pháp không ngờ.
“Đo vóc dáng.”
“…”
Quên đi, nàng không dám thuyết phục nữa. Ở một mức độ nào đó, ca ca nàng rất cố chấp, làm người ta không dám tiếp nhận.
Mạnh Diễm ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn tiểu tử đang khóc lóc om sòm kia, “Ngươi biến mất một lần, trên người thiếu một đống thịt, lòng can đảm cũng lớn lên không ít nhỉ.”
Đưa tay kéo, Mạnh Diễm thuận thế nâng tiểu tử lên, rất muốn đánh vào mông nó!
Mắt hoa lên, Kiều Bảo Nhi hoảng hốt nhéo chủ tử, kinh hãi hét, “Không không muốn đo – ta có xiêm y mặc ─”
“Ta sẽ cho ngươi khỏi phải mặc!”
Hỏa đại (tức giận lớn)!
Lão đại khó chịu mà kéo người ra sau bình phong, thô lỗ ném lên giường. Giường lớn khắc hoa lập tức ầm ĩ, như điều hâu đang đùa giỡn gà con.
“Đừng cởi quần ta ─” Kiều Bảo Nhi thét chói tai.
Chớp mắt, một cái bố xích bị ném ra ngoài bình phong.
“Ngươi tránh ra─”
Giây lát, quần cũng bay ra.
Người bên trong tức giận quát, “Lão tú tượng, mang quần tiểu tử đi!”
“Ách!” Lão tú tượng hoàn hồn, bước lên trước nhặt quần và bố xích lên, “Ta lập tức mang đi.”
Khóe miệng Nghiêm tổng quản giật giật, miễn cưỡng nặn ra nụ cười cứng ngắc, cố gắng giữ hình tượng mà nói, “Lão tú tượng thỉnh, ta tiễn lão ra ngoài.” Thật xấu hổ a…
Hai người đi không lâu, trong bình phong liền có một cái gối đầu khác bị ném ra.
Vèo! gối đầu nháy mắt bay qua đỉnh đầu, đập vào mặt thư họa. Phù Dung cũng không ngồi nổi nữa, rời ghế ra khỏi phòng, vội vã khép cửa lại.
Bỗng nhiên, phía sau có người hô, “Tiểu thư, nhường đường nhường đường, ta phải bưng đồ ăn vào a.” Hỉ Nhi tới thật không đúng thời điểm.
Phù Dung quay đầu lại, cười đến xấu hổ. “Tối nay khỏi đi, ca ca đang bận.”
***
Muốn chết!
Tiểu tử kia vừa cào vừa cắn, dính trên người hắn như con mèo nhỏ phát cuồng; hắn cũng bị tiểu tử kia trêu chọc đến muốn phát cuồng luôn.
Kiều Bảo Nhi cắn chặt xiêm y của hắn, hai chân không ngừng giãy dụa, không biết kích thích khắp nơi rồi lại đưa người vào giữa hai chân hùng tính đã ngẩng đầu.
Mất khống chế, cánh tay cường kiện gập hai chân tiểu tử lên, dấy lên dục vọng muốn lập tức đẩy vào nơi mềm mại của nó.
Hách! Cả người Kiều Bảo Nhi cứng đờ, ngạnh vật để giữa hai chân nó làm nó sợ đến mức nín thở.
Đôi mắt đầy *** như cắn nuốt người khác, nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy hoảng sợ của tiểu tử, hắn nhẹ nhàng dỗ, “Đừng sợ ta.” Lòng bàn tay sờ soạng đến nơi riêng tư của tiểu tử, ý đồ rất rõ ràng muốn vạch lên.
Kiều Bảo Nhi không ngừng khước từ, kêu sợ hãi, “Đừng ─”
“Phải.”
Không cho tiểu tử kia cự tuyệt, Mạnh Diễm cắn răng một cái, cấp tốc cởi thứ ràng buộc trên người mình ra, *** rõ ràng vừa hung mãnh vừa cấp thiết, vọt ra ngoài trí óc, tất cả đều bị ném hết lên chín tầng mây.
Hắn nghiêng người đè ép, như một con mãnh thú; chớp mắt, dục vọng của hắn đã tiến nhập vào thân thể nó.
“A ─” Kiều Bảo Nhi thất thanh thét chói tai, đôi mắt mở to ánh nước, như lên án sự tàn nhẫn của chủ tử.
“Ô…” Thân thể đau quá!
Như một miếng giẻ rách mặc cho chủ tử lay động, nói không thành tiếng, “Buông ra! Ta không muốn…”
Mạnh Diễm nhắm mắt làm ngơ, ôm chặt nó, không ngừng được kích cuồng tác cầu.
Tiếng thở dốc hùng hậu theo tiết tấu nhịp nhàng của thân thể; hắn thỏa thích chi phối tiểu tử, hai tay cởi y sam toàn thân, lòng bàn tay xoa lên từng tấc da thịt, dục vọng chiếm giữ muốn thân thể dưới thân cũng có khí tức của mình.
Đôi tay nhỏ bé chống cự lại xâm phạm của người phía trên, Kiều Bảo Nhi không ngừng hô, “Ta đau quá… Buông…”
Khí lực yếu ớt không lay động nổi ***g ngực đang chèn ép nó kia, mặc cho nó hét đến khàn cả cổ, chủ tử cũng như không nghe thấy, nhất quyết không chịu buông tha.
Tức giận, nó cắn nghiến lên cánh tay hắn, nghẹn ngào, “Ghét ngươi… Ta căm ghét ngươi…”
Mạnh Diễm lộn xộn hôn lên tóc nó, lặng yên dùng tay nhào nắn dư thế (bộ phận sinh dục còn lại sau khi… cắt =_=!!!) của nó; trước sau va chạm, từ từ ôn nhu mà thả chậm tốc độ, vừa phát tiết dục vọng vừa xóa đi ô nhiễm mà kẻ khác lưu lại.
Khó chịu, Kiều Bảo Nhi níu chặt lấy vạt áo chủ tử, nước mắt rỉ ra, chảy tràn, vị mằn mặn chảy xuống đáy lòng, lần thứ hai đụng đến vết thương đã thối rữa của nó. Đau quá…
***
Cả người Kiều Bảo Nhi run rẩy mãnh liệt, như có cuồng phong đảo qua.
Mạnh Diễm mặc lại y bào cho nó, bao nó lại như cái bánh chưng, ngẩng đầu lau lệ cho nó, nhưng không hề có cảm giác tội lỗi nào với hành động vừa rồi.
“Ngươi khóc cái gì mà khóc? Ta cũng không làm mất miếng thịt nào của ngươi.” Hắn còn chưa ngại nó gầy đây. “Còn đau không?”
Kiều Bảo Nhi liếc nhìn chủ tử, giấu lời muốn nói xuống đáy lòng. Bộ y bào trên người nó không hợp, vừa dày vừa nặng lại càng làm nổi bật thân hình nhỏ bé của nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, trong lòng chỉ mong chủ tử mau rời khỏi, như trước đây vậy, để cho nó một mình liếm láp vết thương là được.
Bỗng nhiên, Mạnh Diễm đè nó xuống, cúi đầu cọ cọ lên tóc nó, nhẹ giọng than thở, “Ta rất nhớ ngươi…”
Trợn tròn mắt, trong nháy mắt đó, Kiều Bảo Nhi hoài nghi lỗ tai mình có lẽ là đã bị trâu bò đạp hư rồi, lời chủ tử sao có thể ôn nhu như thế chứ. Hắn chỉ là muốn khi dễ nó nên mới dẫn nó về…
Viền mắt lần thứ hai phiếm hồng, nó quay mặt, tìm kiếm cái tủ thấp trong phòng. Trong căn phòng bài biện rực rỡ này không biết có còn xiêm y trước đây của nó hay không, trong đó còn có một túi lương bổng của nó a…
Bây giờ, chủ tử sẽ cho nó bao nhiêu ngân lượng, sẽ dùng bao nhiêu bạc vụn đến thưởng cho công dụng duy nhất của nó?
Không nói câu ‘tránh ra’ nữa, bởi cho dù có dùng hết khí lực chống lại cũng chỉ uổng công vô ích.
Kiều Bảo Nhi thở gấp, khép đôi mắt mệt mỏi. Nó vẫn cần phải kiếm tiền về nhà, nhưng giờ đây đã có một sợi thòng lọng vô hình treo ở cổ. Thân là nô tài, bị người chà đạp như thế cũng là đương nhiên.
“Ta đói bụng.”
“Muốn ăn gì?”
“Ta muốn ăn đồ trù tử đại thúc làm.”
Rắc! Tiểu tử kia yêu cầu quả thực đang làm khó hắn mà.
Mạnh Diễm trừng mắt, hoài nghi ‘đại thúc’ trong miệng nó là ai, còn chính hắn vừa mới tính toán cái gì.
Nhíu mày, hắn hí hửng hơn, tiểu tử kia dường như đã quên là nó ghét hắn a…
Hanh. Lão đại mất hứng ─ Mạnh Diễm tức giận bác bỏ, “Bây giờ đừng đòi hỏi với ta chuyện không thể. Chờ thương thế của ngươi phục hồi như cũ, người cũng có tinh thần hơn, hôm nào ta sẽ đưa ngươi đến thực tứ.”
“Ta muốn ăn đồ trù tử đại thúc làm, rất muốn…” Nó vẫn rầu rĩ lẩm bẩm, buồn rầu rằng trong phủ đã thiếu trù tử đại thúc, sau này nó phải sống sao đây…
Càng nghe càng tức giận, Mạnh Diễm buông nó ra, bước ra khỏi phòng bảo ngươi đưa đồ ăn vào.
Một lát sau, vài món trân quý đã được bày đầy trên bàn. Mạnh Diễm hạ lệnh, “Mau ăn!”
Kiều Bảo Nhi không phản kháng vô vị nữa. Nếu không ăn no một chút thì nó sẽ không có sức mà làm việc.
Nhìn, ngoan quá.
Tiểu tử kia đã khôi phục như cũ nên mới nghe lời như thế. Mạnh Diễm bỏ qua vẻ lo lắng của nó, không hề hay biết rằng theo sự nhu thuận của tiểu tử ngốc kia, mỗi một miếng nó nhét vào miệng đều vô cùng chua xót.