Yêm Nô

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Ánh ban mai rọi xuống, trong vương phủ lại khôi phục cảnh tượng như ngày thường.

Chủ lâu, xung quanh trong tọa viện đều có thể thấy được đám phó dong đang quét dọn tuyết đọng, vài nha hoàn bưng tảo thiện vào phòng, mọi người theo phân công của Nghiêm tổng quản, ai làm việc nấy.

Sáng sớm, Phù Dung tiểu thư luôn ôn nhu lại hiền tuệ phân phát thức ăn, sau đó lại phái nha hoàn đến chủ lâu, thỉnh chủ tử tới dùng bữa cùng.

Hỉ Nhi gõ nhẹ lên cửa, thanh thúy gọi, “Gia, tiểu thư đang chờ ở đại thính.”

Đợi một chút, bên trong truyền ra mệnh lệnh, “Vào đi.”

Khẽ đẩy cửa ra, Ngân Thúy bưng một chậu nước nóng đặt lên ghế thấp, cúi đầu thỉnh an xong liền lui sang một bên.

Mạnh Diễm thay y phục sau bình phong, không muốn người khác nhúng tay vào, trừ phi là do tiểu tử kia hầu hạ.

Hắn bước thong thả về giường, nhìn tiểu tử ngủ say trong mấy ngày nay, vỗ nhẹ đầu vai nó, “Tiểu tử, tỉnh dậy đi.”

Đôi mắt còn ngái ngủ, Kiều Bảo Nhi nháy nháy vài lần, cái đầu nho nhỏ lại cúi xuống, ý thức vẫn còn chưa rõ ràng.

Mạnh Diễm nâng nhẹ mặt nó lên, không hiểu sao nó luôn ham ngủ như thế, lo lắng với hơi thở nó như không thấy, dưới mi mắt là quầng thâm rõ ràng.

Hắn không đánh thức nó nữa, để lại người hắn coi như trân bảo lại phòng, Mạnh Diễm khôi phục bộ dạng lạnh lùng như trước, mở cửa phòng đi ra.

Đại thính, Phù Dung kinh ngạc, “Sao không thấy tiểu Bảo Nhi đến?”

“Nó còn đang ngủ.”

Mạnh Diễm vén y bào lên ngồi xuống. Bọn nha hoàn lập tức tiến lên hầu hạ.

“Ca ca, cả ngày muội cũng ít khi thấy nó a.”

Nha hoàn Hỉ Nhi có vài lần gặp tiểu Bảo Nhi quét tuyết đọng trong sân sau ngọ, tám chín phần là nhân lúc ca ca không chú ý tới nó. “Ca hồi phủ liền bận rộn cả ngày, không thể để tiểu Bảo Nhi theo muội được sao?”

“Muội muốn nó làm cái gì?”

Phù Dung cười nói, “Không có gì, ta chỉ muốn nó đi tản bộ với muội chút thôi.” Người cũng cần hít thở, nhất là cả ngày đều bị hạn chế phạm vi hoạt động, nếu ngộp thành bệnh thì nguy.

“Muội nên ở trong phòng, ít đi lại bên ngoài thôi. Nếu có gì sơ xuất, ta cũng không cách nào ăn nói với Tây Môn Diễm đâu.”

“Ca ca, cả ngày muội chẳng có việc gì làm, ngồi trong phòng chán muốn chết.”

“Phải không?” Hắn liếc muội tử bảo bối một cái, nghe ra lời nàng có chuyện gì rồi.

“Khó có lúc muội hồi phủ một chuyến, muốn làm quen với ‘tiểu tử’ của ca mà.” Dáng cười trên mặt nàng quá ngọt ngào. Nàng đứng dậy gắp đồ ăn cho hắn, nịnh bợ lấy lòng, “Mong được ca ca đáp ứng a.”

“Ta không muốn đáp ứng.”

“Ca ca không nỡ thả người?”

“Ta đúng là không nỡ. Tiểu tử kia không ở bên cạnh ta, chỉ sợ nó sẽ chuồn đi làm mấy việc vặt.” Thân thể nó vốn gầy yếu, cần điều dưỡng lâu dài. Mạnh Diễm hừ một tiếng, tiểu tử kia hiện nay còn không cách nào thỏa mãn nhu cầu của hắn, còn phải kiếm chuyện thượng vàng hạ cám mà làm nữa sao?

“Ca ca yên tâm, muội sẽ không để tiểu nô tài của ca làm chuyện khiến ca mất hứng đâu.” Nàng đảm bảo.

Mạnh Diễm đối với nàng luôn luôn hữu cầu tất ứng (có yêu cầu sẽ đáp ứng), suy nghĩ một chút mới nói, “Muội cứ đưa nó theo cũng được. Buổi trưa ta có việc, phải ra ngoài một chuyến.”

Thật tốt quá! Hai tròng mắt nàng lóe ra quang mang kinh hỉ. Phù Dung hỏi, “Ca ca khoảng chừng bao lâu mới về?”

“Lần này ta không hồi phủ sớm được. Ta lên phủ nha, sai người làm giúp ta một chuyện.”

“Nga, là chuyện có liên qua đến Noãn Xuân các sao?”

Mạnh Diễm cũng không giấu diếm, “Đương nhiên, ta cũng không hào phóng như vậy. Ai dám động đến tiểu tử của ta, cứ chờ mà ăn không xong đi.”

Nàng kịp thời dừng lại trọng tâm câu chuyện, chần chừ, không biết có nên hỏi ca ca đã lén làm những gì hay không.

Mạnh Diễm lại nói, “Mặt khác, ta còn có chuyện khác phải sắp xếp xử lý. Hôm nay xuất thành một chuyến, muội không cần chờ ta trở về.”

“Vâng, ca ca lên đường cẩn thận.” Phù Dung cười duyên, quyết định xem trưa nay nên làm cái gì.

***************************

“Tiểu thư, tiểu thư tìm gì vậy?” Hỉ Nhi vừa vào phòng, ngạc nhiên thấy tiểu thư lục tung lên, đầu vùi vào rương đại y. Tiểu thư vội vàng làm cái gì vậy a?”

“Ta dang tìm bộ da điêu lông cừu.” Nàng vẫn nhớ trước khi xuất giá đã cất xiêm y, cũng không nỡ tặng người khác.

“Tiểu thư, tiểu thư muốn tìm xiêm y thì cứ phân phó cho ta một tiếng là được mà.” Hỉ Nhi vội vã ngồi thụp xuống hỗ trợ.

Xiêm y của tiểu thư không ít, “Tiểu thư muốn tìm kiểu dáng nào?”

“Ta muốn tìm một bộ áo lông cừu thích hợp cho tiểu Bảo Nhi mặc. Màu sắc, hình thức không thể quá đẹp.”

“Dạ?”

Phù Dung cười nói, “Có cái gì mà ngạc nhiên chứ? Ca ca bảo lão tú tượng đẩy nhanh tốc độ may, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có xiêm y đưa tới. Ta thấy tiểu Bảo Nhi mặc xiêm y của ca ca, thực sự không phù hợp. Bào tử (áo choàng) trên người nó quá lớn, bước đi cũng không tiện a.”

“Tiểu thư, không phải là tiểu thư muốn xuất môn đó chứ?”

Không hổ là Hỉ Nhi, đoán không sai chút nào!

“Ta đang định đưa tiểu Bảo Nhi ra ngoài mua xiêm y.”

Nàng kinh hô, “Trăm triệu lần không được. Tiểu thư ra ngoài, nếu chủ tử mà biết được thì ta sẽ bị mắng a!”

“Đừng lo, chúng ta sẽ trở lại trước khi trời tối, chờ ca ca biết cũng không có cách nào cả. Huống hồ ta muốn nó đi theo bồi ta, ca ca cũng đồng ý rồi mà.”

Hỉ Nhi trợn tròn mắt, hỏi lại, “Chủ tử không biết tiểu thư ra ngoài a?”

“Ca ca không biết đâu.” Phù Dung liếc nàng, “Nếu nói trước làm sao ca ca cho ta đi được.”

Hỉ Nhi cắn môi lẩm bẩm, “Tiểu thư tiền trảm hậu tấu (làm trước báo sau), chủ tử nếu không vui, kẻ bị lôi ra ngoài chém là ta đó!”

“Có ta chống đỡ, không sao đâu.”

“Tiểu thư nói nghe dễ quá.” Nàng vẫn tiếp tục lẩm bẩm, “Nếu tiểu thư xảy ra sơ xuất gì, sao ta có thể ăn nói với chủ tử?” Nàng vung mạnh thủ, “Không được, không được! Chúng ta đợi trong phủ là được rồi.”

“Hỉ Nhi, nếu ngươi không đi, ta cũng sẽ đi thôi.”

“Úc! Vậy càng hỏng bét a!” Nàng nhảy dựng lên, nóng ruột đi qua đi lại, không nghĩ ra được bất cứ cách nào để ngăn cản tiểu thư, cuối cùng đành buông xuôi. “Coi như ta sợ tiểu thư rồi! Ta đi nhờ Nghiêm tổng quản chuẩn bị mã xa.”

Phù Dung gọi phía sau nàng, “Hỉ Nhi, ngươi tiện đường đi bảo tiểu Bảo Nhi lại đây.”

“Biết rồi.” Hỉ Nhi vội vàng đi ra, thông minh đi tìm một kẻ chết thay; vạn nhất có bị mắng đi nữa thì chỉ việc đẩy Nghiêm tổng quản ra là xong, sau đó mới có thể đến phiên nàng. Về phần tiểu thư cam đoan ấy hả, chả có gì là chắc chắn cả.

Chỉ chốc lát sau, Phù Dung rốt cục tìm được một áo lông cừu da điêu, cảm giác mềm mại trên tay. Nàng đã tỉ mỉ quan sát tiểu Bảo Nhi, thấy thân hình nó không khác nàng trước đây mấy. Lúc đầu ca ca thỉnh riêng người đến đo cho nàng, làm bộ áo lông vừa nhẹ vừa ấm này, giờ khoác lên người tiểu Bảo Nhi là vô cùng thích hợp.

Đột nhiên, khóe mắt bỗng thoáng thấy trong góc rương là một cuốn thứ sách lộ ra. Nàng thuận tay nhặt lên, mặt lập tức trắng bệch, sau đó mới dần khôi phục huyết sắc, lại đỏ bừng lên – kí ức nàng thoáng chốc trở lại trước khi nàng xuất giá, vẻ mặt ca ca nghiêm túc giao cho nàng bản ‘Áp tương để’ , giáo huấn nàng cách ăn ở cư xử của phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng).

[16: Áp tương để (压箱底): là một loại công cụ giáo dục bằng gốm ở TQ xưa, với hình dáng bên ngoài là hình hoa quả hoặc em bé, bên trong là hình các đôi nam nữ mập hợp (với đủ các tư thế). Bình thường thì nó được để dưới đáy rương để trừ tà, khi các cô gái đi lấy chồng thì người mẹ sẽ lấy ra, giáo dục các cô về cách thức sinh hoạt vợ chồng, và nó cũng được coi như của hồi môn. Ngoài ý nghĩa giáo dục thì nó còn được coi là một công cụ làm tăng thêm tình thú (dù là chỉ để ngắm thui chứ chả làm được gì)Mọi người ai thắc mắc thêm thì cứ gg hình ảnh nhá, ta đã cho cái tên rùi đấy  ◤(¬‿¬)◥Bonus thêm cái trang này: http://www.qiqu.la/html/lingyikhôngngbu/khôngngbufengsu/2012/1108/5638.html]

Cạch! Nàng khép rương lại, khẽ cắn môi. Lúc trước nàng phần giá trang này ở Phù Dung các, không dám đưa đến phu gia (nhà chồng). Thật đúng là…

************************

Mã xa chạy xóc nảy liên tục, Kiều Bảo Nhi cũng choáng váng cả đầu, bỗng chốc đập lên song cửa mã xa, mí mắt lập tức bầm xanh.

Hai đôi thủy mâu nhìn nó, chủ tớ hai người đè thấp thanh âm.

“Tiểu Bảo Nhi có phải là không ngủ được không?”

“Ân, hẳn là vậy.”

“Ca ca không cho nó ngủ sao?”

“Cũng có thể.”

Phù Dung dịch chuyển lên trước, nhìn khuôn mặt nho nhỏ không được tính là đẹp nhưng cũng không coi là xấu của nó; nếu có thêm tí da tí thịt thì sẽ dễ coi hơn nhiều. “Hỉ Nhi, ta biết ca ca thích nó, nhất định là do nó có điểm hấp dẫn. Ngươi cho rằng đó là cái gì?”

“Không biết.” Hỉ Nhi nhanh nhẹn kéo tiểu thư ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiểu thư bình tĩnh đi.”

Kiều Bảo Nhi cố gắng mở mắt, thấy vẻ mặt hai người đối diện tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười). Đột nhiên nó cứng ngắc cả người, ngồi nghiêm chỉnh.

“Ngươi thoạt nhìn lo lắng quá a.”

“…”

“Ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ đi, tới chợ ta sẽ gọi ngươi.”

Nó lắc đầu, cố gắng vực dậy tinh thần, chống đỡ với cơn mệt mỏi do mất ngủ. Đường nhìn bay ra ngoài cửa xe, đối với những người ở đây tràn ngập cảnh giác, nhất là không biết nên làm sao để đối mặt với chủ tử hoặc tiểu thư. Lát sau, nó rốt cục mở miệng hỏi, “Tiểu thư muốn ra ngoài?”

“Tùy hứng ngao du.” Phù Dung bâng quơ trả lời, ngữ khí vui vẻ rạng rỡ làm người nghe thấy thoải mái.

Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên người nó, cử chỉ lớn mật này cũng chỉ xuất phát tự quan tâm thật lòng.

Thấy nó hơi sợ, nàng lặng lẽ thu tay lại.

“Cái áo lông cừu này ở trên người ngươi trông đẹp lắm a.”

“Cảm tạ tiểu thư đã cho ta mượn xiêm y mặc.” Toàn thân ấm áp, nó cúi đầu nghĩ: mình kiếm tiền vài năm chỉ sợ cũng không mua nổi cái áo lông cừu này.

“Nếu ngươi thích, bộ áo choàng này tặng ngươi.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng.

Hỉ Nhi sẵng giọng, “Phát ngốc cái gì? Tiểu thư nói muốn đưa cho ngươi xiêm y.”

Kiều Bảo Nhi lập tức lắc đầu, “Không được ─ đây là của tiểu thư.”

“Được chứ. Nếu là của ta thì ta muốn đưa cho ngươi. Đừng cự tuyệt ý tốt của ta, được không?”

Nó hoảng hốt, liên tục lắp bắp, “Ta không… không thể nhận thứ… quý giá… như thế.”

“Ngươi nhận lấy đi. Cho dù ngươi không nhận thì tiểu thư cũng muốn ta đưa cho ngươi.”

“…” Quay mặt qua, Kiều Bảo Nhi chỉ ngậm miệng không nói gì nữa.

Lần đầu tiên có người không chịu nhân thứ nàng cho! Phù Dung phát hiện nó tuyệt đối không phải người tham, chẳng biết ca ca cũng phát hiện ra chưa?

Bỗng nhiên, Nghiêm tổng quản hét lên một tiếng, “Ngừng ─”

Lập tức, mã xa liền dừng lại bên đường. Kiều Bảo Nhi nhanh chóng mở cửa nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, đưa tay đỡ tiểu thư xuống mã xa.

Hỉ Nhi theo sau, ba bóng người càng lúc càng xa. Nghiêm tổng quản chờ trên mã xa, ngực không ngừng nói thầm, “Tiểu thư dẫn người ra khỏi phủ, đi dạo trên đường lớn. Tiểu Bảo Nhi thật đúng là có mệnh tốt, chắc chắn là đổi vận rồi…”

*****************

Chợ náo nhiệt, đoàn người như nước chảy.

Kiều Bảo Nhi hiếu kỳ nhìn xung quanh, không cảm thấy xa lạ với những thương phô này. “Chủ tử trước đây cũng dẫn ta tới đây.”

“Nga, thực sao?”

Nó gật đầu, đáp, “Chủ tử đến đây mua dế, còn mua thêm một con rùa cho ta nuôi.”

“Hi, ngươi thích nuôi rùa?” Hỉ Nhi cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.

“Con rùa ta nuôi nghe lời lắm đó.”

“Thực sao?”

“Ân.” Nó như góp kinh nghiệm mà nói rõ chủ tử dạy nó cách nuôi ra sao, con rùa nhỏ sẽ bò lên tảng đá chờ thế nào. “Nhưng mà ta không tìm được nó. Liên hoa trì kết băng, sợ là nó đã chết rồi…”

“Trời lạnh, ngươi chỉ cần đưa rùa vào phòng nuôi là nó có thể sống được.”

“Ân.”

“A, hiếm thấy ngươi nói chuyện về ca ca nha.” Xem ra, ca ca hẳn là thường đưa tiểu Bảo Nhi ra ngoài ngao du, nhìn nó bây giờ có vẻ có tinh thần hơn hẳn, không hề đeo bộ mặt nhăn nhíu nữa. “Cứ ở trong phủ mãi, mọi người sẽ chán đến chết mất. Ngươi nói có đúng không?”

“…” Không đáp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn hết nhìn đông tới nhìn tây, thân thể mặc dù gầy yếu nhưng khi đi trên đường nó vẫn cẩn thận che chở cho tiểu thư, để tránh cho đoàn người đông như nước lại đụng phải nàng.

Thấy nó quan tâm chăm sóc tỉ mỉ cho mình, Phù Dung cười cười. Không vết tích mà quan sát hành động của nó, khẳng định nó cũng không phải tâm thần không ổn định như Hỉ Nhi suy đoán. Có lẽ là do nó nhát gan, ở chung với ca ca làm nó sợ hãi.

Đi qua một thương phô, vật phẩm trước mắt cái gì cần có đều có, làm mắt người ta muốn hoa cả lên.

“Tiểu thư muốn mua cái gì?”

“Mua xiêm y.” Như đang ngắm cảnh, nàng đi lại thong thả, thỏa mãn lòng hiếu kì của tiểu Bảo Nhi.

Về sau, chủ tớ ba người đi vào một thương phô. Phù Dung tự ý đông chọn tây lựa, cùng Hỉ Nhi thoạt nói thoạt cười mà trao đổi ý kiến, chốc chốc lại nhìn về phía tiểu Bảo Nhi.

“Tiểu thư, đợi lát nữa cũng phải đưa nó đi mua giày nữa.”

“Ân,được. Ngươi đi hỏi xem nó có muốn gì không. Nếu đã xuất môn rồi thì nên mua đủ đồ cần dùng luôn.”

“Nga, để ta đi hỏi.”

Kiều Bảo Nhi chờ bên trong *** phô, nhìn mọi người vung tay hào phóng, giống như tiểu thư vậy. Họ đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, muốn cái gì là có cái đó. Còn hắn thì không có đồng nào, còn khổ sở vì lương bổng đã mất hết.

Chợt nó đảo mắt ra ngoài cửa, chờ tiểu thư mua đồ, tâm tư bỗng nghĩ đến: chỉ cần phóng ra ngoài cửa này là có thể tự do, có thể thoát khỏi bàn tay người khác. Nó có thể đi tìm công việc mà nó thích, thậm chí có thể dùng áo lông cừu này đổi lấy ngân lượng sống qua ngày cũng được. Ý nghĩ trong đầu nó từ từ mở rộng, tâm trạng không ngừng do dự. Có nên bước một bước ra ngoài không…

Hỉ Nhi đi tới trước mặt nó, hươ hươ tay, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi lại phát ngốc cái gì?”

Kiều Bảo Nhi như bị túm được điểm yếu, đáy mắt có ý kinh hoảng. “Chuyện gì? Muốn ta cầm đồ a?”

“Không a. Tiểu thư còn đang chọn xiêm y cho ngươi. Tiểu thư muốn ta đến đây hỏi ngươi, có muốn mua gì không? Trên thương nhai (con đường buôn bán/con đường tập trung các cửa hàng, tương đương trung tâm thương mại bi giờ ấy) này thứ gì cũng có, nếu ngươi thấy thiếu cái gì, muốn cái gì thì cứ nói với tiểu thư.”

Đột nhiên, nó ngạc nhiên không ngớt. Ánh mắt tìm kiếm, thấy tiểu thư đang quay đầu lại, nhìn nó, mỉm cười.

Chợt hiểu ra, thì ra là tiểu thư xuất môn mua xiêm y cho nó. Trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, ý niệm trong đầu nó tiêu tan đi đằng nào.

Như hài tử làm sai, nó cúi đầu ân hận vì mình đã muốn bán đi thứ của người khác, như một tên ăn trộm.

“Sao ngươi không nói? Còn chưa nghĩ tới à?”

Nó lắc đầu, “Không cần, ta không cần cái gì cả.”

“Thực sự không cần?”

“Không cần.”

“Tiểu thư đối xử với mọi người tốt lắm. Ngươi thực sự không cần à?”

“Không cần.”

“Được rồi, đừng hối hận nga, sau này nói không chừng không còn cơ hội đâu đó.”

Nó chợt ngẩngđầu, trong lòng có một Ihi vọng nho nhỏ. “Chờ một chút.”

Hỉ Nhi quay đầu lại, cười hỏi, “Muốn cái gì nào?”

“Có thể mua một con rùa cho ta không?”

“Hở? Rùa?”

Nó gật mạnh, đôi mắt như sáng bừng lên.

Hỉ Nhi cười cười, đảm bảo, “Đừng nói một con, cho dù có mua mấy con cho ngươi cũng không thành vấn đề.”

**********************

Ôm lấy sáu con rùa nhỏ không chút an phận, con nào con nấy to hơn cái đĩa nhỏ. Kiều Bảo Nhi đến trù phòng tìm nơi nuôi dưỡng thích hợp, không dám thả rùa vào ao nữa.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đang làm gì?”

Mọi người lục tục đi tới trù phòng dùng bữa, chỉ thấy nó không nói lời nào mà tìm kiếm trong thụ quỹ (chạn/tủ bát), bên chân còn có ba con rùa.

“Ta tìm hũ.”

“Ngươi tìm hũ làm gì?”

“Nuôi rùa của ta.”

“Nga, vậy cần phải hảo hảo chăm sóc đó. Rùa là bảo vật mà, giống như thoại nhi của nam nhân vậy, bảo sao ngươi lại thích nuôi .”

[17: TQ dùng mai rùa để bói nên rùa còn được coi là vật linh thiêng (bảo vật). Còn câu sau là ý: con rùa trong tiếng Trung là ‘ô quy’ (乌龟); đầu cái ấy ấy gọi là đầu đỉnh (龜頭), ý là đang mỉa bé không còn nên mới muốn nuôi rùa để bù đắp TT^TT]

(thoại nhi (话儿): theo ý ta hiểu thì thế này nhá: cái từ ‘thoại’ nghĩa là ‘tốt’, còn từ ‘nhi’ (儿) có ai thấy nó giống cái gì không nào? Chú ý là chữ TQ là chữ tượng hình, không phải chữ tượng thanh như bên mình đâu nhá. Thế nên bi giờ mà ai chưa hiểu nữa thì… đừng đọc đam nữa >.._

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.