CHƯƠNG 23
Bên ngoài huyện phủ, thôn nhỏ.
Gió lạnh vù vù thổi vào một hộ nông gia xây bằng gỗ, Kiều đại nương thu dọn ít lương thực, nuôi một nhà sáu người.
Năm nay bà đặc biệt khổ cực.
Thiếu một hài tử bên cạnh, còn nhận được ngân lượng do nó gửi về.
“Nhị Bảo, đi gọi đệ muội đến ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Nhị Bảo nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa, hô to, “Nương bảo các ngươi vào ăn kìa, Tam Bảo, Tứ Oa, Ngũ Oa ─”
Một, hai, ba đứa nhócchạy về nhà, ngươi đẩy ta tranh chỗ ngồi, lúi ríu cần bát đũa, vội vội vàng vàng gắp củ cải khô , tranh nhau ăn cơm trộn khoai lang.
[19: Một loại dưa muối, dùng củ cải làm nguyên liệu chính, có thể ăn không hoặc ăn với cháo trắng thành bữa sáng, hoặc thêm thịt hoặc cá để làm thành món mặn.]
Thơm quá!
“Ca ca còn chưa có về nhà.”
“Cha cũng còn chưa có về nhà.”
“Nương, bao lâu nữa ca ca mới về nhà?”
Đồng ngôn đồng ngữ (lời trẻ con) chớp mắt đụng vào chỗ đau của bà. Bà không nói lời nào, đi vào phòng trong, kéo tay áo lau lau nước mắt trên mặt.
Năm nay, một hài tử của hàng xóm nhà bà nở mày nở mặt về nhà, cả nhà đoàn viên. Mọi người trong làng đều nói, hài tử giàu to rồi, mang về không ít ngân lượng cho người nhà xây nhà mới.
Trượng phu của nàng được mời đi làm thô công (thợ xây), nhìn, nhìn, hâm mộ hài tử nhà người ta có bản lĩnh.
Trời rét đậm, ruộng đất không cày bừa nữa, sinh hoạt cả nhà bọn họ trở thành vấn đề lớn. Hài tử bị bán đã một năm, sinh hoạt cũng không thấy cải thiện hơn bao nhiêu.
Hài tử của bà giờ thế nào rồi? Có phải đã được tuyển vào cung hầu hạ quý tộc không? Đến nay bà cũng chẳng biết được hài tử của mình đã đi đâu rồi.
Năm trước, hài tử nhờ người mang ngân lượng về, đối phương cũng không nói cho bà biết hài tử của bà rốt cuộc đang làm gì, chỉ là thấy ngân lượng quá ít, trái tim đã lạnh đi một nửa.
Chỉ có vài đồng bạc vụn căn bản không thể ứng phó được với miệng ăn sáu người trong nhà, không nói đến chuyện để cho hài tử khác đến tư thục (trường) tập viết đọc sách.
Kiều đại nương vô cùng đau lòng, hi vọng qua từng tháng từng tháng đã hóa thành bọt nước. Bà hi sinh một hài tử, hôm nay lại thấy hối hận.
“Nương, Nhị Bảo ca ca tranh cơm của con.” Tứ Oa bống cất tiếng khóc lớn, “Không được tranh cơm của muội…”
“Ngươi khóc cái gì mà khóc, cho ca ăn một miếng cũng không mất miếng thịt nào. Ca cũng không tranh khoai lang với ngươi a.”
Ngũ Oa chớp mắt, trong miệng ngậm đồ ăn, ngơ ngác nhìn Nhị Bảo ca ca gắp thứ trong bát.
Kiều đại nương chạy tới bên cạnh bàn, ngăn nhi tử đang muốn tranh đồ ăn của nữ nhi.
“Mỗi đứa một chén, không được tranh giành.”
“Con ăn không đủ no mà.”
“Đại ca ca sẽ không tranh của muội.” Tứ Oa nhớ đến đại ca ca, “Nương, đại ca ca bao giờ mới về nhà?”
“Nó bận kiếm tiền bên ngoài, một thời gian nữa mới về nhà.” Kiều đại nương bịa đại lý do để an ủi mình, cũng là để trấn an hài tử.
“Nga.”
“Đại ca ca trở về sẽ buộc tóc cho muội.” Ngũ Oa cười cười, khoe khoang đại ca ca đối với bé rất tốt.
“Đại ca ca cũng sẽ giúp tỷ buộc tóc.” Tứ Oa cũng khoe, “Đại ca ca còn có thể đi chơi với tỷ.”
“Đại ca ca sẽ không về nữa!” Tam Bảo buông bát xuống, nhảy khỏi ghế, hờn dỗi.
Kiều đại nương cả kinh, tức giận quát, “Tam Bảo, con đừng nói bậy.”
“Nương, ta không nói bậy!”
Nó nhanh như chóp chạy ra khỏi cửa, bực bội.
“Thằng nhóc này, sao lại không nghe lời như vậy.” Kiều đại gọi lại, nhưng không đuổi theo hài tử đã chạy ra ngoài.
Kiều Tam Bảo dựa vào tường, nhìn về phía xa xa, chỗ tím bầm trên gương mặt trẻ con còn chưa mất đi, đó là do nó đánh nhau tạo thành.
Mấy ngày trước, thiếu gia nhà địa chủ châm biếm nhà nó nghèo khổ, đa nương đã bán ca ca đi, sau đó cũng sẽ đến phiên nó bị bán.
Tức giận không kìm được, nó và hài tử còn cao lớn khỏe mạnh hơn mình đánh nhau.
Lần lượt bị đánh, nó càng không cam lòng. Hạ quyết tâm phải ăn nhiều một chút, cho mình mau lớn, sau đó sẽ giúp đa làm việc, cũng muốn tìm ca ca về, bắt thiếu gia nhà địa chủ kia phải nuốt lại lời đã nói.
**************************
Liên tiếp mấy ngày, Phù Dung được một tấc lại muốn tiến một thước, dứt khoát mang tiểu tử của ca ca làm bạn bên cạnh. Nàng vừa có ngữ khí dịu dàng vừa có thái độ gần gũi, nhanh chóng làm Kiều Bảo Nhi không còn đề phòng nàng nữa.
Vô luận tiểu thư hỏi cái gì, số lần nó mở miệng trả lời còn hơn trước nhiều, trên mặt cũng có nụ cười khó thấy.
“Ngươi nhìn, đẹp không?” Phù Dung quơ quơ một đôi hài cho tiểu oa nhi (trẻ sơ sinh).
“Đẹp.”
Nó đã bị tính cách vui vẻ của tiểu thư thu hút, đưa tay đón lấy đôi hài thêu khéo léo tinh xảo, bất luận là nam oa hoặc nữ oa mang đều rất đẹp.
“Ta thích tiểu hài tử.” Kiều Bảo Nhi nhớ đến đệ muội ở gia hương, nở nụ cười ấm áp.
“Ta cũng thích, nếu như có thể, ta cũng muốn sinh thêm vài đứa nữa.”
Nó ngây thơ, không hề có khái niệm hài tử từ đâu ra. Cho dù nó có nhiều đệ muội ở gia hương nhưng nó vẫn chỉ biết là khi nam nhân thú nữ nhân, ở cùng nhau là có thể có tiểu oa nhi.
“Tiểu thư nhất định sẽ sinh được rất nhiều oa nhi, hơn nữa tiểu thư còn nuôi dưỡng rất tốt.”
“Ân.”
Trên mặt nàng là nụ cười ấm áp, không nói với nó chuyện thể chất nàng vốn khó có thể thụ thai.
Hỉ Nhi đang bưng khay vào cửa, cười cười bảo, “Tiểu thư, tiểu Bảo Nhi, ta mang mấy món điểm tâm ngọt tới.”
Nghe vậy, Phù Dung vui vẻ giới thiệu, “Tiểu Bảo Nhi, đến nếm thử tay nghề của Hỉ nhi đi. Nàng làm hồng đậu tô ngon lắm a.”
[20: Một loại bánh có nhân là đậu đỏ]
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, ta vì tiểu thư mà đặc biệt quấn lấy lão trù tử của phủ cô gia để học đó.”
Nàng dâng lên món tiểu điểm tâm tô thúy lên, miếng nào miếng nấy đều tròn trịa lại ngọt ngào, phần da bên ngoài được chiên đến vàng óng, được bọc đường phấn và vừng; phần đậu đỏ bên trong ngọt mà không ngấy, làm người ta cắn một miếng đã thấy nghiện.
“Ngươi nếm thử, ta đảm bảo ngươi cũng sẽ thích đấy.”
“Cảm tạ Hỉ Nhi tỷ tỷ.”
Phù Dung đưa cho nó một chén hương trà, “Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn đó.”
“Cảm tạ tiểu thư.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười. Nó cẩn thận cắn một miếng điểm tâm xốp ngọt, từ đáy lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
“Ăn ngon không?” Hỉ Nhi chớp mắt, cúi sát vào nó, muốn nó tán thưởng.
“Ăn ngon, ăn ngon lắm a.” Kiều Bảo Nhi không ngừng gật đầu.
Hỉ Nhi giải thích, “Lúc tiểu thư mới vừa có thai a, đặc biệt thích những món điểm tâm ngọt thế này đó.”
“Nga.”
Phù Dung cười cười, “Hỉ Nhi là tri kỷ của ta, vì vậy nên mới quấn lấy trù tử học làm điểm tâm. Ta và phu quân nếu ra ngoài, nàng cũng cũng đi theo để làm ít điểm tâm cho ta ăn đỡ thèm.”
“Ân. Hỉ Nhi tỷ tỷ thật giỏi.”
Nàng đắc ý dào dạt, không chút e lệ mà nói, “Ta đương nhiên rất giỏi, bằng không sao có thể chiều chuộng hầu hạ tiểu thư đến vui vẻ thoải mái được chứ. Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thế không?”
“Hở?”
Phù Dung tiếp lời, “Ngươi có thể làm cho ca ca ta những chuyện này không?”
Bỗng nhiên nó trợn tròn mắt, ngón điểm tâm tắc nghẹn trong họng đến đỏ mặt tía tai.
“A, mau uống nước đi ─” Hỉ Nhi kinh hô.
Chủ tớ hai người luống cuống tay chân mà rót trà cho nó, vỗ vỗ lưng, giúp nó thuận khí.
“Ngươi không sao chứ?” Hai người đứng hai bên nó, ghé sát mặt vào, trăm miệng một lời mà hỏi.
“Không sao ạ.” Kiều Bảo Nhi cúi đầu, xấu hổ lúng túng.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, nháy nháy mắt.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi còn chưa trả lời a.”
Đôi mắt tối sầm lại, nó rầu rĩ nói, “Ta không nghĩ tới chuyện giúp chủ tử làm gì cả, chỉ muốn kiếm tiền cho người nhà ta có cuộc sống tốt hơn thôi.”
“Nga.” Các nàng không ngờ lại nghe được đáp án này.
“Hỉ Nhi tỷ tỷ rất giỏi, rất biết hầu hạ người khác.”
“Ngươi không có à?”
“Không đâu, tay chân ta vụng về lắm.” Nó thành thật nói, “Ta là việc không tốt, trước đây cũng thường xuyên bị Nghiêm tổng quản mắng, cũng thường xuyên làm chủ tử mất hứng.”
“Vậy sao…”
Hai người các nàng giả vờ giật mình.
Phù Dung càng muốn biết nhiều hơn, liền trấn an nó, “Tiểu Bảo Nhi, kỳ thực ca ca không xấu đâu.” Chỉ là không dễ hầu hạ thôi. Danh tiếng bên ngoài cũng rất xấu, nói năng lại hung ác… Tính tình cũng không tốt lắm…
Nàng cúi đầu, càng lúc càng chột dạ, muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình.
Hỉ Nhi ở một bên mắt trợn trắng, lão Thiên a ─ tha nàng đi mà. Chủ tử mà không xấu?
Nghĩ lại nghĩ, phải nên thấy may mắn mới đúng – chủ tử không phải là tội phạm tội ác tày trời bị truy nã.
“Tiểu Bảo Nhi, trước đây ca ca đối đãi ngươi thế nào?” Phù Dung đơn giản hỏi trọng điểm.
“… Ta ăn không vô nữa.”
A?
“Cứ ăn nữa đi!”
“Ta không muốn ăn nữa.”
Hỉ Nhi giậm chân, “Ngươi quá gầy! Ăn tiếp đi.”
Theo quan niệm của nàng, nếu thân là nô tài mặc người sai bảo thì không có gì là không tốt, chỉ cần có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ là được, nên chủ tử có làm gì đi nữa cũng không có cảm giác tội lỗi.
Nói chung, chủ tử kiếm tiền nuôi nô tài là chuyện đương nhiên.
“Nghe không đấy?”
Nàng chống hông, bộ dạng như nó không ăn sẽ nhào vào làm thịt nó.
Mắt hoa lên, sợ Hỉ Nhi tỷ tỷ nháy mắt sẽ biến thành Mẫu Dạ Xoa. Kiều Bảo Nhi rụt rè vươn tay ra, cầm lấy điểm tâm ngọt cắn một miếng. “Ta ăn.”
“Lúc này mới ngoan.” Hỉ Nhi mặt mày rạng rỡ, thêm trà cho nó, tránh cho nó lại bị nghẹn.
Phù Dung đợi một lát, lần thứ hai nhắc nhở, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi còn chưa trả lời a.”
Nó giật mình, “Tiểu thư hỏi cái gì?”
“Ca ca trước đây đối đãi với ngươi thế nào?”
Do dự một lát, Kiều Bảo Nhi nhẹ nhàng nói về cuộc sống của mình trong phủ, làm đủ thứ việc tạp dịch.
Tận lực tránh né chuyện chủ tử khi dễ nó, chỉ nói Tiểu Cẩu Tử vu cho nó trộm đồ, chủ tử đuổi ra khỏi phủ… Sau đó, nó đánh mất tiểu thạch đầu.
Phù Dung rốt cục hiểu nguyên nhân vì sao tiểu nô tài này lại bị bắt mất, vết thương trên người nó từ đâu mà có, cùng với nguyên nhân vì sao nó lại lưu lạc đến Noãn Xuân các. Nhưng nàng cũng không hiểu nổi một chuyện. “Tiểu thạch đầu không phải ca ca đưa cho ngươi sao?”
“Không phải.”
“A, thực sự không phải?”
Hắn buồn bã cúi đầu, ủ ê nói, “Thực sự không phải.”
Chủ tớ hai người nhìn nhau, hoang mang không hiểu.
Hỉ Nhi vội vã sửa đúng, “Không đúng không đúng. Cái kia rõ ràng là…”
Phù Dung kéo kéo xiêm y Hỉ Nhi, ý bảo nàng im lặng.
Thấy tiểu thư nghiêm túc, Hỉ Nhi lập tức hiểu ra, chủ tớ mười phần ăn ý.
Phát hiện có việc kì quặc, Phù Dung tiếp tục hỏi, “Có thể nói cho ta biết tiểu thạch đầu đó là do ai cho ngươi không?”
“Là…”
“Ai cho?”
“Ta không biết là ai cho.”
“A, ngươi không biết?”
“Không biết.” Kiều Bảo Nhi kể lại chuyện đã xảy ra. “Lúc đó… là người có tiền đó thưởng cho ta.”
Thiên! Tiểu Bảo Nhi vốn không hề biết phủ dung thạch đó là của ai.
Cứ để người ta khi dễ vậy sao?
Nó… thực sự là ngu ngốc, rất dễ bắt nạt!
Kiều Bảo Nhi thấp thỏm nhìn các nàng, ấp úng hỏi, “Các ngươi có coi thường ta, bởi vì ta là yêm cẩu không?”
Từng từ khó nghe thốt ra từ miệng nó, hai đôi mắt mở to, lắc lắc đầu.
“Đừng nghĩ lung tung, ta sẽ không coi thường ngươi.”
“Nếu tiểu thư nếu coi thường ngươi thì cần gì phải chờ tới bây giờ chứ.”
“Nói cho ta biết, bây giờ ngươi có chút… hảo cảm nào với ca ca không?” Nàng cẩn thận dùng từ, để tránh tiểu tử kia lại hoảng sợ.
Kiều Bảo Nhi lắc đầu.
“Là chán ghét sao?” Hỉ Nhi hỏi thẳng.
Kiều Bảo Nhi lập tức gật đầu.
“Như vậy ngươi ngủ ở phòng ca ca… Ách, có phải là miễn cưỡng không?”
Nó cúi đầu càng lúc càng thấp, lại gật thêm một cái, cũng nhấn mạnh, “Ta không muốn ngủ ở phòng chủ tử.”
Phù Dung ghé sát vào tai nó, nhỏ giọng hỏi nói mấy câu, “Ca ca có chạm vào ngươi không?”
Cả người phút chốc cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Hắn cắn môi, khó khăn nói, “Có.”
“Có cảm giác gì?”
“Rất ghét…” Giọng nói nho nhỏ nghe như đang làm nũng.
Phù Dung thở ra một hơi, may mà tiểu nô tài này chỉ cảm thấy ghét ca ca thôi, quan hệ chủ tớ giữa hai người còn có thể cứu được.
Kiều Bảo Nhi nhịn không được nói tiếp, “Cảm giác rất bẩn…”
Oanh! ─ Bỗng chốc sấm dậy đất bằng, Phù Dung cả kinh, ngây người.
Hỉ Nhi nhất mắt trợn trắng. Không xong, không cứu nổi nữa rồi…
******************************
Bên trản đăng (đèn), Mạnh Diễm tỉ mỉ giám thưởng (giám định và thưởng thức) ngọc thạch tinh phẩm do phía nam vừa đưa tới trong phủ. Xem cách chạm khắc tinh xảo này, dưới bàn tay khéo léo của ngọc tượng làm cho miếng phác ngọc này như có sinh mệnh, làm người ta phải kinh diễm.
Trước đây, hắn gửi gắm tình cảm vào những tác phẩm nghệ thuật băng lãnh này, say mê với giá trị cao của nó. Cuộc sống khi đó, không có độ ấm, chỉ như cái xác không hồn.
Đặt lại miếng ngọc thạch tinh xảo vào hộp gấm, đặt cả hộp vào rương. Hắn thu dọn sách tử nhỏ, đợi ngày mai sẽ phái người đến xử lý tiếp công việc.
Bên trong phòng quạnh quẽ.
Mãi đến khi thân ảnh tiểu tử kia xuất hiện, vội vội vàng vàng khép cửa phòng lại, tạo ra tiếng động trong đêm khuya thanh tĩnh.
Trong lòng Mạnh Diễm không rõ là tư vị gì, trăm triệu lần cũng không ngờ mình lại có ngày giống oán phu như thế. Trừng mắt nhìn tiểu tử đi sớm về trễ kia, “Ngươi ăn chưa?” Hắn dịu giọng, hỏi han ân cần.
“Đã ăn rồi.” Hơi thở không đều, Kiều Bảo Nhi run run đứng cạnh cửa. Bên ngoài lạnh quá a.
“Đã cho rùa của ngươi ăn chưa?”
“Đã cho ăn rồi.”
Mạnh Diễm bắt chéo chân, chống tay nâng cằm. Gần đây hắn mặc kệ tiểu tử này đi theo Phù Dung; không khỏi hoài nghi, rốt cuộc chủ tử của tiểu tử này là ai?
“Ngươi có thể nghĩ đến chuyện gì còn chưa làm không?”
“Ta đã uống dược rồi. Buổi chiều, Hỉ Nhi tỷ tỷ đã mang dược đến cho ta.”
“Ân.” Hắn híp mắt lại, nhìn thần sắc nó, thấy không còn có vẻ ốm yếu bệnh tật nữa. Tốt!
Ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo nó đến đây.
Chủ tử buồn ngủ rồi sao? Kiều Bảo Nhi chậm chạp tiến lên, chờ thay y phục cho chủ tử.
Mạnh Diễm nghiêng đầu nhìn nó. Phần lưng tiểu tử hình như không thẳng lên được. Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ đến lời dặn dò của lão đại phu: cột sống thắt lưng của nó rất dễ đau mỏi.
Phù Dung mua xiêm y cho nó, dù rất vừa người nhưng nhìn sao cũng thấy không đủ dày, thực sự cần ấm áp hơn.
Hắn đứng dậy, đẩy nó vào sau bình phong. “Đi ngủ.”
Việc chính của Kiều Bảo Nhi là thay y phục cho chủ tử, động tác vốn không nhanh nhẹn lắm giờ lại càng thêm lúng túng.
Kiễng chân, tay vòng qua đầu vai chủ tử, mặt nó cũng tự nhiên mà kè sát gương mặt nam tính ấm áp, không hề phát hiện đôi mắt kia đã trở nên ôn nhu thế nào, lưu luyến với động tác hầu hạ mờ ám của nó.
Chốc lát, nó buồn bực không hé răng ôm lấy y bào mặc lên.
Mạnh Diễm nhắc nhở, “Hôm nay, lão tú tượng sai người đưa y bào đến đây, sao ngươi không nhận?”
“…”
Nó trộm dò xét rương đại y bên chân chủ tử, nghĩ: tầng dưới của tủ thấp đã đầy chật xiêm y do tiểu thư mua cho nó rồi, còn xiêm y của chủ tử mua… nó không muốn. Huống hồ nó cũng không dám để loạn hoặc đụng chạm lung tung vào đồ vật của chủ tử.
“Ta không biết để xiêm y mới mua ở đâu cả.”
“Để vào y quỹ hay ngũ đấu quỹ đều được, việc gì phải hỏi ý ta.”
“Đây là phòng của chủ tử.”
“Và cũng là phòng của ngươi!”
Mạnh Diễm ngầm bực bội, không biết trong đầu tiểu tử này có phải đều là đống hồ đặc hay không. Bằng không sao còn không coi đây là phòng của hai người chứ.
“Ta không có phòng…” Nó nhỏ giọng phản bác.
Nghe vậy, Mạnh Diễm không nén nổi mà rống, “Đây cũng là phòng của ngươi, đừng hoài nghi nữa.”
Rõ ràng không phải…
Sao chủ tử cứ phải tìm nó gây phiền phức chứ?
No không muốn ở đây, chân tay cũng luống cuống theo. Nó muốn trở lại phòng dong nhân ngày trước mà ngủ. Tuy không thể hoàn toàn thoát khỏi chủ tử nhưng ít ra cũng không cần phải đối mặt hàng ngày.
“Ngươi dọn sạch sẽ cái rương kia đi.” Mạnh Diễm đạp đạp rương đại y, ý bảo nó mau thu dọn.
Kiều Bảo Nhi hoảng hốt, vội vàng chạy đến bên chân hắn, nhấc rương lên, thoáng nhìn liền giật mình –
Trong rương đều là xiêm y, đều là xiêm y chủ tử cho nó… Nó ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn hắn.
“Ngươi thích không?” Ngữ khí Mạnh Diễm không tốt mà hỏi. Nhưng để lấy lòng tiểu tử kia, hắn hi vọng nó sẽ cảm tạ hắn, mà vui vẻ thì càng tốt.
Cạch! Kiều Bảo Nhi lập tức khép rương lại, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo, hoảng hốt. “Ta không muốn… xiêm y này.” Những bộ xiêm y này chắc chắc rất quý giá, nó không mua nổi, lại càng không muốn phải tiếp tục ở trong phủ làm việc vài năm để trả lại ngân lượng chủ tử đã chi ra để mua xiêm y cho nó.
Tức giận như pháo thăng thiên xộc thẳng lên đầu. Sắc mặt Mạnh Diễm bỗng chốc xanh mét. “Ngươi có ý gì?”
“Ta không muốn xiêm y…” Càng lúc càng hoảng hốt. Chủ tử nghe không hiểu sao…
Mạnh Diễm túm lấy nó, tức giận vì nó không biết tốt xấu mà cự tuyệt, “Ngươi không muốn xiêm y? Nói lại lần nữa xem!” Hắn hoài nghi mình nghe không rõ.
Kiều Bảo Nhi nắm lấy cổ tay mạnh mẽ cứng rắn của hắn nhưng không thể đẩy ra được. Nó giãy giụa kêu lên, “Ta không muốn xiêm y ─”
Khuông! Như có người gõ chiêng bên tai, làm hắn hai mắt bốc hỏa, tâm như bị xúc phạm.
“Vì sao không chịu nhận?” Hắn nỗ lực duy trì lý trí còn ít đến đáng thương, hỏi rõ tiểu tử.
“Ta không thể mặc.”
“Vì sao?”
Hắn nới lỏng lực đạo để tránh nếu không khống chế được mình sẽ lỡ tay bóp chết tiểu tử kia.
Thở không nổi, Kiều Bảo Nhi giơ tay hất hắn ra. “Buông ra! Ta không thể mặc xiêm y ngài mua… Không thể…”
“Ngươi chướng mắt?” Nếu hắn nhớ không lầm, tiểu tử này cũng không thèm nhìn kĩ kiểu dáng xiêm y.
“Ngô…” Nó chớp chớp đôi mắt mờ mịt, hổn hển thở, cố gắng nói mấy câu, “Xiêm y này rất quý… Rất đắt tiền… Ta không thể mặc…”
Mạnh Diễm giật mình, ngạc nhiên với lý do của nó – đạo lý quái quỷ gì thế này?
“Ngươi nhận xiêm y do Phù Dung mua cũng không muốn nhận của ta?”
Mồ hôi chảy đầy trên mặt, trái tim nện thình thịch như nổi trống. Nó đang rất căng thẳng.
Mạnh Diễm tiếp tục suy đoán, “Bởi vì xiêm y ta mua rất trân quý, phải không?”
Kiều Bảo Nhi cố gắng gật đầu, coi như là đáp lời.
“Thực ngốc!”
Môi hắn chà đạp cái miệng nho nhỏ của nó, nới lỏng cổ áo nó, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt phiếm hồng của tiểu tử, tức giận vừa nãy nháy mắt đã biến mất.
“Đứa ngốc, ta chỉ muốn lấy lòng ngươi mà thôi.” Hắn khẽ cắn môi nó, nỉ non.
Nhất định là ảo giác; khi sợ đến muốn chết sẽ sinh ra ảo giác. Nó mở to mắt, quên luôn giãy dụa.
Mạnh Diễm nhẹ thở dài, “Ta sẽ đối xử tốt với ngươi…”
Lời nói ôn nhu thế này như thôi miên nó. Kiều Bảo Nhi chậm rãi rũ mắt, thân thể dần thả lỏng, trong đầu vang lên giọng nói khẽ khàng ôn nhu, “Tiểu tử, ta sẽ đối xử tốt với ngươi…”
“Đừng gạt ta.” Nó nhẹ giọng hưởng ứng, như bình tĩnh lại, muốn bắt lấy sự ôn nhu như có như không kia.
Mạnh Diễm sửng sốt một chút. Tiểu tử này cũng có lúc không chống lại hắn sao?
Ngay khi hắn hầu như đã tin rằng đây không phải là giấc mơ, Kiều Bảo Nhi bỗng mở mắt, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
“Hách!” Bỗng nhiên thở dốc vì kinh ngạc, hai tay đẩy cái ôm của chủ tử ra, ngã ngồi trên rương đại y.
Sắc mặt trầm xuống, Mạnh Diễm bất mãn, “Ngươi muốn làm ta tức chết?”
“Không… Ta không dám.”
“Ngươi ─ có gan lắm.” Hắn dương nanh múa vuốt, muốn bóp chết nó.
“Ta không có…”
Phực! Dây thần kinh đứt đoạn. Mạnh Diễm mở miệng trầm giọng, “Lên giường ngủ!”
Kiều Bảo Nhi sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vã trốn vào chăn, che hai tai lại, thân thể nho nhỏ cuộn lại khẽ run.
Một đôi giày rơi không xa bên chân; Mạnh Diễm vẫn còn tức giận đến phát cuồng, nhưng lại không phát tác được.
Xoay người lại đạp y tương (rương y phục) một cái, tức giận vì tiểu gia hỏa này không thèm vui vẻ mà nhận, ngay cả một nụ cười cũng không cho hắn!
Một lúc sau, tức giận dần tiêu tan, hắn thu dọn phục sức trong tương y, đặt từng bộ từng bộ vào tủ thấp. Hắn không nên chăm sóc tiểu tử kia như thế, không nên hi vọng với việc mình làm sẽ đổi lấy được tín nhiệm của nó. Hắn đã coi nó như báu vật.
**************************
Xử lý xong thương vụ ở Lâm Huyền thành, Tây Môn Diễm suốt đêm chạy về phủ, nhanh chóng vào Phù Dung các.
Phu thê chia lìa gần nửa tháng, chàng vội vàng chạy về bên cạnh kiều thê của mình.
Một bước tiến vào trong, thân ảnh cao to của chàng gây ra cảm giác vô cùng áp bách; con ngươi đen đảo qua, tiếng cười bên trong lập tức im bặt.
Kiều Bảo Nhi cứng đờ cả mặt, lập tức rời khỏi ghế, căng thẳng đi thẳng ra ngoài qua bóng dáng nam nhân đứng cạnh cửa.
“Chàng dọa nó sợ rồi.” Phù Dung giận.
Chàng nhướng mi, “Thiếu niên đó là ai?”
“Là tiểu tử ca ca tìm về.”
“Nga.” Ngoái đầu nhìn lại bóng dáng bên ngoài, thấy bóng người đã biến mất. “Nó sợ cái gì?”
“Sợ người lạ.”
“Thì ra là thế.”
Tây Môn Diễm vén lên y bào ngồi xuống trước mặt nàng, vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Phù Dung cười khanh khách, đi tới gần, chàng lập tức kéo cổ áo nàng xuống.
“Phu quân, ta mặc rất ấm a.”
“Ân, ta biết.”
Hai gò má ửng đỏ, Phù Dung ý thức được chàng đang cởi bỏ y khấu (cúc áo) của mình.
Giây tiếp theo, mệnh lệnh trầm thấp vang lên, “Hỉ Nhi, đi ra ngoài.”
“Vâng.”
Hỉ Nhi dùng tay che nụ cười trộm trên mặt, đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, để lại phu thê tiểu biệt thắng tân hôn ở lại.
Bước xuống thềm đá, nàng nghĩ đến việc ngày mai là phải rời khỏi đây, lập tức than nhẹ, thấy không yên lòng với tiểu Bảo Nhi chút nào.
**********************
“Hôm nay ngươi về sớm nhỉ.” Mạnh Diễm nhướng mi nhìn thoáng, hừ một tiếng, khẩu khí như oán phu.
“Có một người nam nhân tìm đến tiểu thư, ta phải đi.”
Hắn giật mình, “Nam nhân?”
Từ trước tới nay hắn luôn lạnh nhạt với đám quan liêu tẻ nhạt; nếu không nhận được thiếp mời, ai dám tới phủ đệ của hắn tìm chết?
Kiều Bảo Nhi hình dung sơ sơ lại tướng mạo nam nhân kia. “Nam nhân kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, cao như ngài vậy đó…”
Mạnh Diễm chợt nhớ tới, “Hắn là Tây Môn Diễm. Người ngươi gặp là phu quân của Phù Dung.” Tính tính ngày, “Tây Môn Diễm hồi phủ trước một ngày; hẳn là ngày mai hắn sẽ đưa Phù Dung rời khỏi đây.”
“Nga, tiểu thư… phải đi sao…” Mặt mũi tối sầm lại, không hề che giấu vẻ cô đơn và thất vọng nơi đáy mắt.
Mấy ngày nay nó đều theo tiểu thư và Hỉ Nhi tỷ tỷ, nghe các nàng kể một vài chuyện thú vị, thỉnh thoảng còn hỏi nó cuộc sống dưới gia hương thế nào. Ba người nói nói cười cười, nó thậm chí còn học cách may xiêm y từ tiểu thư, thời gian như đặc biệt trôi nhanh.
Bĩu môi, Mạnh Diễm hừ hừ, “Thì ra ngươi không còn nơi để đi nữa mới trở về.” Khẩu khí chua loét, hắn muốn gây rắc rối cho tiểu tử rồi đây.
Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên thấy khó xử, bối rối đứng cạnh cửa, tiến lùi đều không được. “… Ta có thể đi quét dọn, cho ngựa ăn, cho heo ăn, hoặc…”
“Được rồi.” Nhíu mày, không đợi tiểu tử kia nói xong, Mạnh Diễm không kiên nhẫn rống, “Khỏi đi đâu hết. Lại đây!”
Cả người sợ đến chấn động, Kiều Bảo Nhi nghe lời đến gần chủ tử, tốc độ chậm như rùa bò.
“Mang ghế đến ngồi xuống đây.”
“Vâng…”
Mạnh Diễm đưa một cây bút cho nó. “Cầm.”
Kiều Bảo Nhi ngạc nhiên, “Viết chữ sao?”
“Đương nhiên.”
“Ta không biết chữ, cũng không biết viết.”
“Học là được.”
“A?”
“Cái miệng mở lớn thế làm gì.” Hắn dọn một khoảng trống trên bàn, trải giấy tuyên thành ra. “Nếu không phải Phù Dung muốn ngươi bồi nàng thì ta đã sớm bắt ngươi đến đây tập viết.”
Nó giật mình. Chủ tử muốn nó tập viết?
“Có còn nhớ tên mình viết thế nào không?”
“Ta…”
Kiều Bảo Nhi đau khổ nhớ lại, cầm bút mà gãi gãi đầu, lát sau liền rụt rè vẽ vài đường xiên xiên vẹo vẹo trên giấy.
Mạnh Diễm cầm lấy tờ giấy, hạ bút viết lên giấy ba chữ ngay ngắn ─ Kiều Bảo Nhi.
“Đó là tên của ta.”
“Ngươi nhìn, chữ ‘Kiều’ (乔) gồm hai chữ ‘khẩu’ (口), nhưng người lại nói quá ít; nếu không có ai hỏi ngươi thì quả thật hệt như kẻ câm điếc (chữ ‘khẩu’ có nghĩa là miệng, chỉ người nói nhiều). Trong chữ ‘bảo’ (宝) có phần che phía trên, bên trong giấu hàng cách chi long, cố thủ, làm người ta phải lắc đầu *. Chữ ‘nhi’ (儿) nghĩa là con, trên chữ có một vết chém (cái dấu bên trái trái chữ ấy), bên trên lại có chỗ lõm như hình dấu răng, khó trách ngươi thích cắn người như thế; phía dưới có hai dấu chéo choãi ra, chớ trách tại sao ngươi không đứng thẳng được (cắt ngang chữ nhá).”
(*thú thực là ta cũng không hiểu đoạn này lắm, đại loại là cắt chữ lấy nghĩa, nguyên văn: 宝字有盖头, 内藏降格之龙, 困守, 令人摇头. Ai có cách hiểu nào khác thì bảo ta)
Quả thực không đúng tý nào. Mạnh Diễm lắc đầu, nghĩa hoài không ra vì sao mình lại thua trên tay nó; không khỏi giậm chân tức giận. Hắn “Chậc chậc” hai tiếng, tranh cãi vô ích, đến hắn cũng muốn cắn người đây.
Kiều Bảo Nhi bị hắn hù dọa đến sửng sốt, chăm chú nhìn chủ tử, lo lắng hỏi, “Tên này không tốt sao?”
“Đúng là không tốt.” Bảo Nhi, Bảo Nhi, làm hắn coi nó như ‘bảo’ (báu vật), không nỡ lột da đùa giỡn ‘bảo’ này.
Ngòi bút vẽ lên mũi nó, Mạnh Diễm lộ ra nụ cười yếu ớt. Vẻ mặt đùa giỡn thoải mái của hắn làm Kiều Bảo Nhi nháy mắt liền ngẩn người.
Chủ tử hình như đã thay đổi… Nó cố sức trợn trừng mắt, nhưng vẫn hoài nghi: hình như mình đã hoa mắt mất rồi.
Nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua đôi môi đang hé mở của tiểu tử.
Nó ngạc nhiên.
Mạnh Diễm cười cười, “Đừng đờ ra nữa, mau tập viết đi.”
“… Vâng.”
Nó rốt cục cũng hoàn hồn lại, cúi đầu, chuyên chú tự viết tên mình, cầm bút múa múa, từ từ quên đi nỗi sợ chủ tử.
Trong thư phòng, bầu không khí dần dần có biến hóa vi diệu (nhỏ bé, kì diệu).
Mạnh Diễm tới thư giá, tìm một quyển thư sách cho nó học viết chữ.
“Ngươi từ từ luyện tập, mỗi lần viết một chữ, ta sẽ dạy ngươi đọc.” Phóng đãng kề sát người sau nó, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nó, sửa cho đúng tư thế cầm bút.
Lần đầu tiên, Kiều Bảo Nhi và chủ tử ở chung mà không hề cảm thấy lo sợ.
Tâm tư đặt hết lên giấy, nó không hề phát hiện mình đang bị thâu hương (aka ăn đậu hũ/sàm sỡ).
Hắc mâu sắc bén chợt lóe, Mạnh Diễm nhạy cảm phát giác tiểu tử này mặc dù hơi ngốc nhưng rất thích tập viết.
“Bút phải cầm chắc.” Hắn dặn dò.
“Ác, vâng.” Kiều Bảo Nhi rất chuyên tâm, dưới ngòi bút là vết mực đen thùi còn chưa khô có mùi đàn hương nhàn nhạt. “Chủ tử, mực này có mùi sao?”
Chủ tử? Tim Mạnh Diễm đập loạn. Lời này nghe thật chói tai.
“Có sao?” Kiều Bảo Nhi hỏi lại lần nữa.
“Ân, có.” Hắn giải thích, “Bởi vì trong mực có thêm hương liệu, mực tốt rất mịn, ánh màu có thể kéo dài, có một số loại thỏi mực tốt khi mài thành mực, viết lên giấy rồi dù có nhấn vào nước thì nét mực có thể duy trì được mấy ngày không tan. Mực tốt thậm chí có thể dùng làm thuốc dẫn, có thể trị được vết máu bầm.”
“Thực sao?” Nó kinh ngạc. Một thỏi mực mà cũng có nhiều tri thức như vậy sao?
“Ân, ta không lừa ngươi.”
“Chủ tử đã từng làm sao?”
“Không, nhưng đã thấy qua. Các nhà sản xuất mặc trụ (thỏi mực, dùng để mài ra, cho thêm nước, tạo thành mực viết) đều có nghiên cứu vào bí phương riêng, từ trước đến nay không hề truyền ra ngoài. Tiểu tử kia, ta đã thu thập được, trong mật thất có một thỏi mặc trụ cứng như đá tảng, theo truyền thuyết thì có thể gọt được cả gỗ. Ta chưa từng thử qua, nhưng nếu ngươi hiếu kì, hôm nào chúng ta lấy ra thử xem.”
“Không được đâu lỡ may phá hỏng…”
“Đừng sợ, dù sao nó cũng không phải thứ quá đáng giá.” Hắn hôn khẽ lên cái đầu đang kinh hoảng của nó, dụ dỗ, “Gọi ta là Diễm.”
“Di, cái gì?” Nó ngẩng đầu, không giải thích được.
“Tên của ta.”
Bàn tay to bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé, múa bút trên mặt giấy, hạ xuống một chữ đơn giản ─ Diễm.
“Đọc đi.”
Nó nhẹ giọng đọc chữ ‘Diễm’. Ngửa đầu, chờ mong chủ tử nói cho nó biết nó đọc có chính xác không.
“Ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Kiều Bảo Nhi giật mình, phải lát sau nó mới phản ứng với lời chủ tử.
“Chủ tử đọc sai rồi…”
Nó còn vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú nét mặt chủ tử, chăm chú viết tên của mình xuống –
Nó là Bảo Nhi, là bảo Nhi phải kiếm ngân lượng mang về nhà, là Bảo Nhi sẽ buộc tóc cho muội muội, là Bảo Nhi sẽ mang đệ đệ xuống ruộng cày bừa, là Bảo Nhi sẽ giúp đa đẩy xe, giúp nương nấu ăn.
Nó là Kiều Bảo Nhi.
“Ta không chắc.” Nó mở miệng hỏi, “Chủ tử, ta phải ở đây mấy năm nữa?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ta muốn biết phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có thể hồi hương.” Nó muốn ghi nhớ ngày, mỗi ngày đêm qua đi, nó sẽ cách ngày về ít đi một ngày đêm.
“Năm năm.” Thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Bỗng nhiên hắn chăm chú nhìn bên mặt còn vẻ trẻ con của nó như đã lột xác, biến thành trưởng thành hơn không ít, ngồi trước người nó như không hề là thiếu niên mới hơn mười tuổi. Hình dáng của nó càng lúc càng rõ ràng.
Đôi mắt trong suốt, cái mũi không thẳng lắm, đôi môi đã thành hình lăng giác xinh đẹp, đôi lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm; từng cái từng cái khảm vào khuôn mặt tái nhợt, cả người toát ra vẻ thành thật chất phác lại có khí chất ôn hòa điềm đạm.
Có thể thắt lưng nó không thẳng lên được, vừa đến lúc trời đông giá rét sẽ đau đớn, nhưng nó không còn là tiểu tử của hắn nữa, không còn là tiểu tử vừa ngu ngốc vừa nhút nhát khi đối mặt với hắn nữa. Đến một ngày nào đó được tự do, nó sẽ lập tức rời khỏi, không chút chần chờ…
Hắn quả thực đã biết trước một sự thực đáng sợ –
Phiền não!
Chết tiệt! Tại sao hắn lại không nói nhiều thêm một chút – năm mươi năm chẳng hạn!
Đường nhìn hung ác của Mạnh Diễm lia đến đầu nó.
Kiều Bảo Nhi vẫn không hề phát hiện đường nhìn phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển lộ ý mừng rỡ.
Chỉ cần nhẫn nại thêm năm năm nữa là nó có thể về gia hương; đến lúc đó nó vẫn còn sức lực để làm ruộng, gặt lúa, có thể đẩy xe một mình, cho dù việc có nặng đến đâu cũng có thể làm được.
Nó tưởng tượng đến tương lai sau này, bàn tay nho nhỏ nắm chặt cây bút; duy trì một tư thế lâu, cả năm đầu ngón tay đều cứng ngắc, không được linh hoạt lắm.
Nó đặt bút xuống, xòa tay ra, đưa đến bên môi thổi nhẹ.
Lát sau nó lại tiếp tục cầm bút viết, hạ quyết tâm xa vọng rằng nó không phải làm nô tài cả đời cho người khác.
“Ta viết đúng không, chủ tử?”
Mạnh Diễm nhìn xuống, chữ ‘diễm’ viết trên giấy kia rất đúng, nhưng chữ rất nhỏ, như không thể thu hút tầm mắt. Đột nhiên hắn thấy hoài nghi – trong lòng tiểu tử này, có phải hắn chưa từng ‘tồn tại’?