CHƯƠNG 24
Vào đêm, Phù Dung thu dọn xong xuôi, đặc biệt tìm hai món vật phẩm đến tìm ca ca.
Đại thính, nàng cho những nha hoàn lui, cũng đuổi phu quân ra, thời gian như trở lại lúc trước khi nàng xuất giá hôm đó.
Huynh muội hai người đều có bí mật trong lòng, ai cũng không muốn nhắc lại năm đó.
Khi đó, nàng mới mười ba tuổi, bị hạ dược, lại bị mấy tên yêm nhân hạ lưu đùa bỡn khi dễ, tử cung chưa phát triển hết bị thương, tạo thành di chứng khó có thể thụ thai.
Nàng đã từng không cho ai tiếp cận mình, chỉ có mình hắn thân là ca ca mới có thể làm nàng yên tâm mà dựa vào, mỗi đêm đều làm bạn bên cạnh nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Dần dần, hắn sinh ra ý muốn bảo vệ quá mức, ý niệm cố chấp lúc đầu biến thành chân tình vượt quá bình thường; trải qua vài năm sau, rốt cuộc nàng cũng phát hiện.
Trả lại phù dung thạch cho ca ca, nàng yêu người khác, rời khỏi đôi cánh bảo vệ của hắn.
Phù Dung mơ hồ hiểu vì sao ca ca lại khi dễ tiểu nô tài vốn là yêm nhân, đây chắc chắn là ý muốn trả thù chuyện khi trước.
Nàng đang cầm ‘Áp tương để’ và một bộ áo lông cừu, hỏi, “Tiểu Bảo Nhi đã ngủ chưa?”
“Ở trong phòng tập viết.”
“Nga, muội có thứ muốn đưa cho nó a.”
“Vật gì vậy?”
Nàng đặt các tặng vật lên bàn, bên trong hộp gấm là các vật đỏ rực tràn đầy không khí vui mừng, là một phần ‘giá trang’ mà hắn tặng nàng khi đó.
Mạnh Diễm hồ nghi đánh giá nàng, “Phù Dung, những thứ này là sao?”
“Muội muốn đưa lễ vật cho tiểu Bảo Nhi.” Dường như trước khi nàng xuất giá, ca ca đã ám chỉ đêm tân hôn đã xảy ra chuyện gì. Nàng nói thẳng, “Tiểu Bảo Nhi không thích bị ca ca ép buộc.”
Mạnh Diễm khoanh tay trước ngực, muội tử bảo bối hồi phủ một chuyến đã quản đến phòng sự (chuyện phòng the) của hắn rồi đấy. “Muội hỏi nó?”
“Ân.”
“Thảo nào muội đuổi Tây Môn Diễm ra.” Quan tâm nhiều quá nhỉ, còn để lại chút mặt mũi cho hắn. “Muội biết bao nhiêu chuyện?”
“Không ít chuyện.” Phù Dung nói trước, “Phương pháp ca ca dùng sai rồi.” Nàng giáo huấn hắn, “Tiểu Bảo Nhi rất sợ ca a, ca cứ ép buộc nó thế, nó sẽ có ác cảm.”
Sắc mặt trầm xuống, Mạnh Diễm hỏi lại, “Vậy muội nói cho ta biết, phải làm thế nào?”
“Tiểu Bảo Nhi biết vì sao ca ép buộc nó không?”
Mạnh Diễm lắc đầu. Không phải lên giường thì cứ lên giường thôi sao? Còn nhiều chuyện thế làm gì?
“Nó có biết tâm tư của ca ca không?”
“Nó tuyệt đối không phải người hiểu người khác như muội.” Mạnh Diễm xác định ─ tiểu tử kia ấy hả? Tai điếc mắt mù, thật đúng là không thể nói rõ tình trạng được. “Ta cũng không ăn thịt người, nó sợ ta, vội vội vàng vàng trốn trốn tránh tránh còn không kịp, không thèm đếm xỉa đến tâm tư của ta.”
Phù Dung kiến nghị, “Ca ca phải ôn nhu một chút thì tiểu Bảo Nhi mới cảm nhận được .”
“Ôn nhu?” Mạnh Diễm suy nghĩ – cái ấy thì đúng, chẳng qua là chỉ cần nửa giờ thì bộ mặt hắn sẽ lại trở nên dữ tợn, bắt đầu rống giận.
Phù Dung nghiêng đầu, mắt không chớp, “Ca ca nghĩ thông suốt chưa?”
“Ân, ta hiểu ý muội. Sau đó?” Nàng còn cái gì chưa nói nữa?
“Tiểu Bảo Nhi cho rằng chính mình bị ca ca đuổi ra khỏi phủ.”
Mắt híp lại, tuấn nhan hiển hiện tức giận. “Lúc nào thì ta đuổi nó khỏi phủ? Sao ta lại không biết? là tên cẩu nô tài nào dám nói nhăng nói cuội?!”
“Trù tử đại thúc.”
“Hỗn trướng!”
Hắn nện mạnh nắm đấm xuống bàn. Rầm! một tiếng, tức giận không nhỏ.
Phù Dung lại càng hoảng sợ, vỗ vỗngực, “Ca ca đừng nóng giận, muội nói cho ca chuyện này không phải là vì muốn ca đi tìm trù tử tính toán.”
“Hừ!” Mạnh Diễm lạnh lùng nói, “Hắn bắt mất tiểu tử của ta, sổ sách đã tính toán xong rồi.”
“Ca ca, ca có thể hiểu tại sao trù tử lại lừa nó không?”
“Ta là hỏi hắn vì sao lại bắt mất tiểu tử của ta, họ Dương nói rằng do ta không đối xử tử tế với tiểu tử.”
“Trước đây ca khi dễ tiểu Bảo Nhi là thật, không thể trách trù tử lại nghĩ như vậy. Theo như muội thấy, trù tử lừa nó hẳn là không phải có ý cầu lợi ích gì đâu, có lẽ là không muốn cho nó hồi phủ để tiếp tục bị ca khi dễ thôi.”
Nàng lại giáo huấn hắn. Nữ nhân sắp làm mẹ đều trở nên nhiều chuyện vậy sao? Mạnh Diễm nhẫn nại, tiếp tục nghe nàng nói.
“Còn nữa, ca ca không phát hiện nô tài trong phủ không ra gì sao? Hỉ Nhi nghe đám nô tài lắm chuyện, xa gần bóng gió miệt thị tiểu Bảo Nhi mị hoặc chủ tử. Chuyện này đã thái quá rồi, ca…” Nàng lập tức im lặng, mắt nháy a nháy. Sắc mặt ca ca nàng đã xanh mét rồi.
“Chết tiệt! Một đám mù mắt!” Hắn lại rống.
Hách! Nàng che hai tai lại. Ca ca hung dữ quá a!
“Tiểu tử kia một chữ cũng không nói, đám nô tài lại càng lén nói quàng nói xiên… Hừ, đám nô tài này nhàn rỗi quá phải không? Ta vui vẻ làm gì còn cần kẻ khác tranh cãi cái quỷ gì sao! Tiểu tử kia nếu thật sự mị hoặc ta, ta cần gì phải hao tổn tâm trí như thế.”
Phù Dung nhắc nhở, “Nếu ca giáo huấn nô tài vì việc này thì chỉ vô dụng thôi. Người khác không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn hiểu lầm như cũ, vô ích. Trừ phi tiểu Bảo Nhi làm cho kẻ khác hoàn toàn thay đổi, bằng không với thân phận yêm nô của nó thì cả đời vẫn bị coi thường.”
“Ân.”
Phù Dung cười cười, đưa ra vấn đề mấu chốt, “Bây giờ, nếu ca ca thực sự quan tâm đến tiểu Bảo Nhi sẽ làm nó hiểu, ca ca coi nó như con người, không phải là tên nô tài đê tiện.”
Chớp mắt, trên mặt hắn không còn chút ánh sáng. Muội tử biết không ít, trước đây hắn đúng là không xem nó là người, chứng cứ vô cùng xác thực, không cách nào chống chế.
“Muội còn gì muốn nói không?”
Phù Dung đứng dậy, chậm rãi tới trước người hắn, mong đợi chân thành, “Hết rồi. Muội hi vọng ca ca sẽ hạnh phúc.”
Mạnh Diễm chăm chú nhìn nụ cười rực rỡ trên môi nàng, làm người ta cũng thấy ấm áp.
Cái khóa vô hình trong lòng đã mở ra. Bống nhiên hắn vươn tay, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng vào lòng. “Phù Dung…” Hắn khẽ gọi.
Cảm tình thủ túc (tay chân, ý chỉ anh chị em) tràn đầy trong lòng, trong lòng hắn giờ đã có hai người đáng để quan tâm: một là muội tử lương thiện hiểu lòng người, một là người vừa ngốc nghếch vừa nhút nhát sẽ bầu bạn với hắn cả đời.
***
Ngoài phòng, một thân ảnh nho nhỏ ló đầu vào nhìn ngó, thình lình thấy bóng hai người đang ôm nhau lại vội vàng lùi về.
Trong tay cầm theo tờ giấy; Kiều Bảo Nhi dịch dịch chuyển chuyển, ở ngoài đợi một chút, muốn tìm chủ tử dạy chữ cho nó, nhưng lại do dự không biết có nên vào quấy rối hay không…
Lát sau, nó chọn đường về phòng.
Lúc này, nó như du hồn đi qua hồi lang (hành lang gấp khúc). Chủ tử và tiểu thư… có thể vô cùng thân thiết như vậy sao?
Dưới gia hương của nó, nó chưa bao giờ thấy cữu cữu (cậu) ôm nương, cùng không sao hiểu được hành vi của chủ tử…
Cúi đầu, nó đột nhiên đụng vào một bức tường thịt. Nhất thời kinh hách, ngửa mặt lên, thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiêu của Lê Sinh.
“Ngươi không thấy đường à? Đáng suy nghĩ cái gì?”
“Không… có.” Nó rất khó xử, không dám nhiều chuyện về chủ tử.
“Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”
“Ta… muốn tập viết.”
“Nga.” Lê Sinh cảm thấy bất ngờ. Liếc liếc thấy trên tay nó đang cầm tờ giấy. “Là ai dạy ngươi tập viết?”
“Chủ tử.”
“Là gia hay là tiểu thư?”
“Là gia.”
Lê Sinh kinh ngạc. “Gia dạy ngươi tập viết.”
“Ân.”
“Vậy gia đang ở đâu?”
“Đại thính.”
“Ngươi không đi tìm gia?”
“Chủ tử và tiểu thư đang ở cùng nhau, ta không dám quấy rối.”
“Nga.”
Hai người đi tới chỗ rẽ, Lê Sinh thấy nó không trở về chủ lâu lại ngây ngốc theo sát mình, không nhịn được bật cười, nhắc nhở, “Ngươi đi nhầm đường rồi.”
“Ách?” Kiều Bảo Nhi dừng lại, mới giật mình rằng mình không tập trung.
“Ta còn chưa muốn ngủ.” Buột miệng nói ra.
Lê Sinh giật mình, “Ngươi còn chưa muốn ngủ?”
“Ân.”
“Vậy có muốn đi xuống hầm với ta không?” Y giơ đống đồ ăn trước mặt tiểu nô tài, đung đưa lắc lắc.
“Phải đi cho chó ăn sao?” Kiều Bảo Nhi sợ hãi.
“Không phải.” Lê Sinh sửa lại, “Là cho Tiểu Cẩu Tử.”
“A, Tiểu Cẩu Tử?”
***
Tay cầm một ngọn đèn ***g, tia sáng vàng vọt chiếu vào thân hình tàn tật gầy gò của Tiểu Cẩu Tử, Kiều Bảo Nhi hít liền mấy hơi.
Nhìn thấy người, Tiểu Cẩu Tử ngạc nhiên không thua gì nó. “Ngươi tới làm gì?”
Vừa nói y vừa đoạt lấy đồ ăn trên tay Lê Sinh, ăn như lang thôn hổ yết, quỷ chết đói đầu thai.
Kiều Bảo Nhi kéo kéo ống tay áo Lê Sinh, nhỏ giọng hỏi, “Y… ở đây bao lâu rồi?”
“Từ khi ngươi biến mất, y đã bị giam ở đây.”
Tiểu Cẩu Tử liếc nó một cái, lửa giận bốc lên. “Nhìn cái gì!” Tiểu Bảo Nhi nhất định là đến cười nhạo y. Tàn bạo trừng mắt, y cố gắng chống đỡ với vẻ hả hê của người khác.
Quá mức hoảng hốt, Kiều Bảo Nhi mở miệng nhưng chỉ có thể phát ra được vài thanh âm, “Tiểu Cẩu Tử…”
Y… không trốn sao? Hay là bị chủ tử bắt về?
Trong hầm ngầm ẩm ướt hầm tràn ngập mùi tanh tưởi. Kiều Bảo Nhi cau mày, thấy Tiểu Cẩu Tử cả người dơ bẩn, trên chân còn bị thiết liên xích lại, còn không bằng cả một tên khất cái.
Trong hầm có mùi làm kẻ khác buồn nôn. Lát sau nó đã tìm được nơi phát ra mùi – trong góc là một bình nước tiểu.
Kiều Bảo Nhi nghẹn giọng, lấy cái bô trong góc, nhưng vì sợ chó mà đi dọc theo tường tới chỗ rẽ, vội vàng mang ra ngoài rửa sạch.
Trong hầm lặng yên.
Lê Sinh chậm rãi đợi đồ ăn trong tay nó không còn mới nói, “Tiểu Cẩu Tử, ngươi muốn rời khỏi ở đây, sợ rằng sẽ phải dựa vào tiểu tử kia.”
Tiểu Cẩu Tử ngạc nhiên, “Ngươi nói là tiểu Bảo Nhi?”
“Ân, rời khỏi đây, tiểu Bảo Nhi sợ rằng sẽ là cơ hội duy nhất của ngươi.”
Nghe vậy, Tiểu Cẩu Tử giật mình, cơn giận lại bốc lên đầu. “Lê hộ vệ, ngươi giỡn mặt ta hả? Tiểu Bảo Nhi sao có khả năng cứu ta!” Tâm trạng kích động, giây tiếp theo đã ho không ngừng, phổi đau đến nỗi nước mắt tràn ra.
“Tiểu Cẩu Tử, ta không đùa.”
Ở trong phủ này không ai nói chuyện nô tài bị phạt cho tiểu thư biết. Huống hồ, nguyên nhân Tiểu Cẩu Tử bị phạt không nhỏ, vô luận là đưa lên quan phủ hay hình phạt riêng đều sẽ bị xử tử.
“Ngươi nhìn tiểu Bảo Nhi vừa nhìn thấy ngươi, có thể tính toán chuyện bị ngươi khi dễ trước đây sao?”
“Nó…” Ánh mắt tối tăm nhìn về một góc, Tiểu Cẩu Tử á khẩu không trả lời được.
Lê Sinh lại hỏi, “Nếu như đổi thành ngươi bị người khác khi dễ, ngươi có thể thù hận kẻ đó không?”
“Đương nhiên!”
Lê hộ vệ đang hỏi lời mấy câu vô nghĩa gì vậy chứ?
Y hận chết Nghiêm tổng quản đánh người, cũng hận cả chủ tử…
Càng hận một đám đã từng coi thường y.
Trong miệng nghẹn hương thông bính (bánh rán hành), đồ ăn của y bây giờ đều phải do người khác bố thí; người trong phủ mỗi đêm đến cho chó ăn, nhìn y bị hành hạ, bị đói, ngay cả miếng thịt miếng xương cũng không chịu cho, thậm chí còn phun nước bọt vào y.
Không chịu thua kém, y nuốt đồ ăn chan nước mắt vào miệng. “Tất cả những thứ này đều là do tiểu Bảo Nhi quá ngu xuẩn. Nó đê tiện mị hoặc chủ tử, nó không nỡ hại chủ tử, nhưng nó lại hại ta!”
Vừa tức lại nôn, y không cam lòng. Quay đầu lại, đối mặt với góc tường, Tiểu Cẩu Tử ngẩng đầu quệt nước mắt trên mặt.
Lê Sinh vẫn không phản bác. Suy nghĩ của Tiểu Cẩu Tử đã vặn vẹo méo mó từ lâu; y thương xót cho hoàn cảnh của Tiểu Cẩu Tử, mặc dù đáng trách nhưng cũng thật đáng buồn.
“Đừng khóc nữa. Tin tưởng ta, tiểu Bảo Nhi sẽ chẳng bao giờ hại ngươi.”
“Ngươi gạt ta! Là nó hại ta ─”
“Tiểu Cẩu Tử, đừng lừa mình dối người nữa, ngươi chỉ là không muốn đối mặt với hiện thực.”
Chợt nghe tiếng bước chân nho nhỏ bỗng dừng lại; Lê Sinh khẳng định âm thanh trong hầm đã truyền vào tai tiểu Bảo Nhi.
Y lòng dạ kín đáo suy nghĩ: tiểu Bảo Nhi có hội cứu Tiểu Cẩu Tử hay không?
Mặc dù không nắm chắc, nhưng y dùng tự do của Tiểu Cẩu Tử đánh cược, thờ ơ tất cả quanh mình –
Đi theo bên người chủ tử đã lâu, quả nhiên nhiễm thói quen đánh cược. Y lắc lắc đầu.
***************************
Trở lại phòng chủ lâu, lời nói tràn ngập oán khí của Tiểu Cẩu Tử cứ quanh quẩn trong đầu nó. Là vì nó quá ngu xuẩn nên mới hại Tiểu Cẩu Tử sao?…
Hai tay đóng đại môn lại, tờ giấy thuận theo rơi xuống đất. Nó chậm chạp chưa nhặt lên, ngực nặng trịch, không ngừng nghĩ đến lỗi lầm của nó với Tiểu Cẩu Tử.
Mạnh Diễm khom lưng nhặt tờ giấy lên, mở miệng giận dữ hỏi, “Ngươi ở chỗ nào?”
Nó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt âm trầm tàn nhẫn, hiểu rằng chủ tử cũng có lúc tàn nhẫn như vậy, nó không khỏi tự hỏi: đến bao giờ chủ tử sẽ đuổi nó ra khỏi phủ?
Nếu làm sai chuyện gì đó, có phải nó cũng bị nhốt dưới hầm không…
Tâm trạng do dự, cúi mặt xuống, chung quy vẫn không có dũng khí hỏi ra miệng.
“Có thể trả giấy cho ta được không?” Nó rụt rè vươn tay.
“Ngươi chưa nói rốt cuộc ngươi đi đâu.”
“Tìm ngài.”
Đưa cho nó tờ giấy, Mạnh Diễm vặn hỏi, “Sao ta không thấy ngươi?”
“Thấy ngài và tiểu thư ở trong phòng nên ta rời khỏi.”
“Nga.”
Vậy mà hắn không chú ý tới tiểu tử khi nó đến. Không biết nó đã nghe được những gì rồi?
“Phù Dung có thứ tặng ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, kinh ngạc, “Tiểu thư cho ta cái gì?”
“Ta để trong tủ thấp, ngươi đi xem đi.”
“Vâng.”
Nó đặt tờ giấy lên bàn, ngơ ngác đi vào nội thất, hoảng hồn khi thấy tiểu thư thật sự tặng áo lông cừu cho nó. Lát sau lại cầm lên một vật khác. Không biết trong hộp gấm này là cái gì?
Đột nhiên, nội thất truyền ra tiếng động bịch! một quyển thư sách rơi xuống đất.
Kiều Bảo Nhi hoảng sợ
Mạnh Diễm không tiếng động đi vào, liếc liếc thư sách, hiểu rõ ý nghĩa khi Phù Dung đưa thứ này cho tiểu tử.
Tầm mắt dừng lại ở đồ vật đã được mở ra, đó là hình ảnh hai người quấn lấy nhau như bánh quai chèo (aka bánh quẩy). Vì sao tiểu thư lại đưa cho nó cái này?
Mạnh Diễm từ từ tới gần, muốn cho nó hiểu rõ: người với người sẽ có lúc vô cùng thân thiết thế này. Hắn không hề coi nó là đối tượng để khi dễ hay đùa bỡn. “Đừng sợ ta nữa. Ta muốn ngươi, đó không phải là chuyện đáng hổ thẹn.”
Nó ngẩng đầu, hai chân như nhũn ra.
Khí tức ấm áp của hắn ép sát vào nó, ôm nó vào lòng, khóa lại phần tình cảm đã chệch đường ray tự bao giờ.
Kiều Bảo Nhi khiếp sợ.
Miệng hắn áp sát vào cái miệng nhỏ nhắn đang mở ra của nó, tay cũng không nhàn rỗi, động tác ôn nhu cởi bỏ y sam của nó, muốn nó.
Cả người lại bắt đầu run, bàn tay nhỏ nhắn níu chặt bả vai chủ tử, cái đầu nóng bừng nghĩ: tiếp theo chắc nó và chủ tử cũng sẽ quấn lấy nhau thành bánh quai chèo.
Nhíu mày. Vì sao…
Có phải tất cả mọi người đều làm chuyện này không…
Nó chớp chớp đôi mắt mờ mịt, đợi chủ tử không cắn lên môi nó nữa, đường nhìn dời xuống thân thể chủ tử, bàn tay cũng nới lỏng khỏi bả vai dày rộng của chủ tử, vài sợi tóc sượt qua lòng bàn tay, còn chưa kịp nắm lấy thì chớp mắt sau, môi lưỡi ấm nóng đã bao phủ nơi không trọn vẹn giữa hai chân. Nó như bị một luồn điện xẹt qua, chấn động.
Trong đầu ầm ầm! Mím môi, nén lại tiến kêu đang chực chờ phát ra.
Hắn áp chặt thắt lưng nó, vội vàng lấy lòng nó, dư thế (chỗ ấy ấy còn sót lại) chỉ còn như chồi măng non sau mưa. Phản ứng ngây ngô của nó chứng tỏ rằng nó vẫn còn cảm giác. Hắn vừa ngậm vừa hôn, làm tiểu tử run rẩy không ngừng.
Khóe mắt tràn ra một giọt lệ thủy, không biết sao thân thể lại sinh ra cảm giác kì dị thế này. Chán ghét, rồi lại mong muốn chủ tử tiếp tục… Thật vô sỉ!
Bàn tay nho nhỏ không ngừng lau lau trên mặt, trong cổ họng cũng nghẹn lại, không biết phải làm sao.
Bên chân cách đó không xa, trên tờ giấy là hình ảnh nam nữ dây dưa. Lần thứ hai nó tự hỏi: rốt cuộc nó đã bị trở thành cái gì thế này…
Bất nam cũng không nữ, đồ yêm cẩu…
“Buông ra ─”
Nó hét chói tai, nước mắt rơi xuống, hoàn toàn cự tuyệt người khác đụng vào thân thể không tron vẹn của nó.
Lập tức ngừng lại động tác, Mạnh Diễm ngẩng đầu, trên mặt tiểu tử toàn nước mắt, đôi mắt nóng bỏng ─ tiểu tử kia lại lộ vẻ chán ghét đến thế này.
“Tránh, đừng đụng vào ta”
Mạnh Diễm đứng dậy, con ngươi đen híp lại, áp tiểu tử vào mặt tường. “Ngươi vừa nói gì đó?”
“Đừng đụng vào ta…”
“Ngươi là của ta, vì sao ta không thể đụng vào?”
“Tránh ra… Ta không muốn quấn thành bánh quai chèo a ─” Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Mạnh Diễm kiên quyết banh mông nó ra, xâm lược không chút ôn nhu, tiến nhập vào khe hở non nớt mềm mại của nó. Một tiếng hét chói tai chấn động tai hắn.
Tức giận, hắn càng điên cuồng, nhìn nó giãy dụa vô ích.
“Ô… Đau quá ─” Nó giơ tay đánh hắn.
Thắt lưng đong đưa trước sau điêu luyện, mặc kệ tiểu tử kia đau đớn đến thế nào vẫn không ngừng lại được ý muốn có nó trong đầu.
“Đau cũng phải chịu!” Dục vọng va chạm thật sâu, làm nơi mềm mại của nó chống đỡ đến cực hạn.
“Ô, đau quá ─” Kiều Bảo Nhi hung hăng cắn một cái, dưới hàm răng, vạt áo dần có vết máu thấm ra.
“Xuy!” một tiếng, Mạnh Diễm dừng lại.
Trong lòng biết tiểu tử kia lại đau đến cắn người, hắn nhăn chặt mày, dục vọng sôi sục vẫn liên tục đưa đẩy trong cơ thể nó, ép nó phải tiếp thu tất cả.
Khí thế rào rạt, muốn ép thân thể yếu đuối trong lòng đến vỡ nát.
Hạ thể hình như có lửa đốt, cả người cọ lên mặt tường, như một miếng giẻ rách; nó mở miệng kêu la, “Buông, ta không muốn…”
“Đau quá… Đau…”
Thanh âm dần biến mất, hắn cụt hứng, buông tha cho người đang giãy dụa.
Chỉ còn những tiếng nức nở nghẹn ngào rót vào tai, lý trí còn sót lại cảm giác được sự sung sướng vẫn còn quanh quẩn trong người. Mạnh Diễm đột nhiên cắn răng một cái, dục vọng biến mất lập tức.
Ôm thân thể gầy yếu, hắn không ngừng thở gấp.
“Hỗn trướng, đừng khóc nữa!” Hắn mới đau đớn đây này!
“Ô ô…”
Cuồng phong sậu vũ đã ngừng lại, khuôn mặt nho nhỏ của nó chôn vào gáy hắn, cả người không ngừng run rẩy.
“Ta sẽ bị ngươi ép chết!” Hắn rống.
Thân thể nho nhỏ rõ ràng run lên. Nó níu lấy vạt áo chủ tử, lau lau vết máu trên miệng.
Hai người trầm mặc. Một lát sau, Mạnh Diễm buông giáp đầu hàng, kéo đầu nó vào ngực, mũi cọ cọ lên tóc nó, thở dài, “Đừng sợ ta. Ta không phải đang khi dễ ngươi…”
“Là khi dễ… Đúng…” Nó nhỏ giọng lên án.
Hắn hốt hoảng, không biết phải làm sao để bày tỏ tình yêu, cũng chẳng biết phải dỗ nó thế nào.
Không biết cách, thậm chí cũng không biết phải giải thích với nó thế nào rằng hắn hoàn toàn không giống với đám công tử kia.
“Ta muốn ngươi, đây không phải là khi dễ.”
“Là khi dễ…” Hai mắt đẫm lệ mông lung; nó rốt cuộc không kìm nén nổi cảm giác chán ghét khi bị đụng vào nữa, thấp giọng khóc, “Ta ghét bị cởi y sam, thân thể bị đùa bỡn; vừa đau vừa bẩn.”
Oanh! Mạnh Diễm chấn động cả người, trợn mắt há mồm, không ngờ nó lại nghĩ như vậy.
Kiều Bảo Nhi chịu đựng ủy khuất, vô luận nó có kêu hét thế nào, chủ tử vấn không để ý đến cơn đau của nó. “Vì sao phải khi dễ ta… Bởi vì ta là yêm cẩu sao… Có phải không… Có phải không…”
Nó bày ra thứ khiến người ta khinh thường, nhớ lại lúc mọi người nhìn nó như nhìn thứ quái dị, kinh hãi hoặc khinh bỉ… Tâm tính thiện lương đau đớn…
“Khi dễ ta vui lắm sao… Có phải không…”
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khuấy động đến vết thương dưới y bào; mỗi câu mỗi chưa đều như đâm vào ngực, làm kẻ khác hít thở không thông. Mạnh Diễm không biết phải trả lời vấn đề khó nói của nó thế nào.
Chuyện cũ cứ quanh quẩn trong đầu, không cách nào tiêu tan. Thân thể không trọn vẹn làm nó bị nhạo báng, không quên được ngôn từ và đùa bỡn vô tình.
“Còn phải bao lâu nữa ngài mới chịu bỏ qua cho ta… Rốt cuộc là còn phải chờ bao lâu nữa…”
Nhắm chặt lông mi ngấn lệ, tâm hồn nó đang thất lạc nơi nào? Nó muốn tìm về.
“Tiểu thạch đầu của ta không còn nữa, nó không còn nữa…”
“Vẫn…” Từ chưa nói ra miệng.
Phù dung thạch vẫn ở nơi mà tiểu tử kia không dám mò đến. Hai tay Mạnh Diễm siết chặt, thoáng chốc muốn hỏi hết mọi nghi vấn của mình, miễn cho đến lúc lại rơi vào hoàn cảnh thất thố thế này.
Nên làm gì bây giờ…
Cảm giác phạm vào tội ác dâng lên trong lòng , lan ra theo nước mắt của tiểu tử. Lòng đau đớn. Đây là hắn tự làm tự chịu.
“Ngươi đang dằn vặt ta sao,tiểu tử?”
“Ta không dám…”
“Ngươi dám.”
“Ta… Không có.”
“Ngươi có.”
“Không…”
Mạnh Diễm ngắt lời nó, cũng muốn tính toán với nó. “Ta đã cho ngươi cắn bao nhiêu lần? Chính ngươi tính đi.” Hắn làm bộ thẹn quá hoá giận, nhưng tâm trạng lại càng hoảng hốt.
“…” Nó thật ủy khuất a.
Lặng yên quay mặt đi, nó không nhớ được dưới cơn tức giận, rốt cuộc nó đã cắn bao nhiêu lần.
Nội thất im lặng
Mạnh Diễm trăm triệu lần không ngờ rằng trước kia ngày ngày khi dễ tiểu tử này, đến hôm nay toàn bộ liền quay lại đổ ập lên người hắn. Đúng là tự làm bậy mà!
“Tiểu tử, đã hết giận chưa?”
Đợi một lát, không thấy nó phản ứng, thân thể trong lòng lạnh dần, Mạnh Diễm ôm chắc lấy nó, khom lưng nhặt y bào và xuân cung đồ trên mặt đất đặt lên tủ thấp, lập tức đưa nó lên giường.
Thân ảnh trong lòng xoay lưng lại phía hắn, hắn không cách nào biết được trên mặt nó có còn tàn lệ nữa hay không.
Bàn tay khẽ đặt lên bụng nó, đầu ngón tay có ít lệ quang, hắn vụng về dỗ dành, “Đừng khóc nữa, ta nghe thấy liền phiền lòng.”
Kiều Bảo Nhi đẩy tay chủ tử ra, trái tim như bị trói chặt, một tiếng ‘phiền lòng’ như đâm vào ngực nó. Đau quá!
Chớp mắt, thắt lưng bị ôm chặt, cảm giác áp bách cường liệt, ngay sau người, đang lúc hoảng hốt tột độ thì bên tai truyền đến tiếng trầm thấp nỉ non, “Tiểu tử, trước đây là ta khi dễ ngươi. Hôm nay, ta chỉ muốn ngươi, không phải khi dễ.”
Lỗ tai lùng bùng, nếu không thì chính là bị khuôn mặt áp sát của chủ tử phá hỏng rồi. Tâm hồn tổn thương u ám, nó không dám tin lời nói dối ôn nhu này của chủ tử.
********************************
Một thân ảnh nhỏ bé rụt rè giữ khoảng cách, từ xa xa nhìn Nghiêm tổng quản và vài tên gia đinh từ Phù Dung nâng hai cái rương lớn ra, chuyển đến mã xa đang đứng ngoài cửa.
Tiểu thư và cô gia phải rời khỏi rồi. Kiều Bảo Nhi lặng yên đứng cạnh cửa, lén nhìn tiểu thư với cô gia bên cạnh làm bạn lên xe ngựa.
Chủ tử đứng ngay bên cạnh mã xa, không biết đang dặn dò tiểu tử cái gì.
Ngại vì thân phận thấp, nó không dám tiến tới gần cô gia luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn là trốn một góc, yên lặng tiễn đưa.
“Ca ca, hôm nào ca nhất định phải đưa tiểu Bảo Nhi cùng nhau tới đấy nhé, được không?”
“Ân, sẽ. Các ngươi trên đường trở về cẩn thận.”
Phù Dung cười ấm áp, đường nhìn dời về phía phủ đệ, từ lâu nàng đã phát hiện ra tiểu Bảo Nhi đang đứng đó nhưng vì có phu quân ở đây nên nó không dám đến gần nàng.
Không biết khi nó nhìn thấy ‘áp tương để’ có hiểu hàm nghĩa trong đó không nhỉ?
Nếu như không hiểu, ca ca hẳn là sẽ giải thích cho nó thôi.
Trước khi mã xa khỏi hành, Phù Dung lưu luyến không rời nói, “Tái kiến.”
Mạnh Diễm chăm chú nhìn nụ cười cuối cùng của nàng, mãi đến hôm nay hắn mới buông tay, giao nàng cho một nửa kia của nàng.
Nhìn theo mã xa càng lúc càng xa, trên tuyết là vết bánh xe hằn sâu, hắn thản nhiên mỉm cười, xoay người đi đến chỗ tiểu tử.
“Ngươi trốn cái gì?” Nó cứ sợ hãi rụt rè thế này làm hắn không vui.
“Ta… Chỉ là nô tài.” Hắn nép vào ván cửa, ấp úng nói.
Hắn sửa đúng, “Là tiểu tử của ta.”
Kiều Bảo Nhi căng thẳng cúi đầu. Chủ tử lại muốn tìm nó gây chuyện.
“Ngẩng đầu lên.”
Nó khúm núm, “Tiểu nhân là nô tài… Không thể.”
“Ngẩng đầu lên!” Hắn lần thứ hai ra lệnh.
Kiều Bảo Nhi kinh hách, chớp mắt liền ngẩng đầu lên.
Mạnh Diễm vươn tay về phía nó, lòng bàn tay ngửa lên, “Lại đây, cho ta nắm.”
Hắn sẽ thay đổi thói quan luôn cúi đầu làm người khác nhận không ra của nó, bắt nó phải ngẩng đầu ưỡn ngực, làm lương bạn (aka bạn đời) của mình.
Kiều Bảo Nhi do dự không dám tiến lên, sợ hãi nhìn quanh bốn phía. Nghiêm tổng quản và những phó dong khác đều ở đây, sợ những kẻ đó cười nhạo mình, ánh mắt khinh thường sẽ quét lên người mình, nó lại dần cúi đầu.
“Ngươi còn muốn ta chờ bao lâu nữa?”
Nó nhỏ giọng nói, “Chủ tử đi trước, ta… sẽ theo sau.”
“Đi bên cạnh ta, ta đưa ngươi về thư phòng tập viết.”
A, thật sao? Đôi mắt sáng ngời, không thể tin rằng mình có thể tiếp tục tập viết. Lẽ nào chủ tử nhất thời hứng khởi, muốn giết thời gian với nó?
“Đừng có rề rà với ta.” Cơn giận của Mạnh Diễm bốc lên, chờ đến không nhịn nổi nữa.
Kiều Bảo Nhi len lén dò xét sắc mặt chủ tử, rụt rè vươn tay, nháy mắt liền rơi vào bàn tay to ấm áp.
Mạnh Diễm tức giận nói, “Ta muốn ngươi làm gì còn phải ba đẩy bốn mời, ngươi quả thật là người trời phái xuống để thử tính nhẫn nại của ta!”
Kiều Bảo Nhi không dám hé răng, lại cúi đầu xuống.
Hắn nâng mặt nó lên, nhắc nhở, “Ngẩng đầu, khi người khác hỏi cái gì, nhớ kĩ phải trả lời.”
“Ân, ta đã biết.”
Mạnh Diễm thoả mãn mỉm cười, ánh mắt quét về đám nha hoàn, gia đinh xung quanh. Thích lắm chuyện hả? Vậy thì cứ nhìn cho rõ sự thực đi!
Chớp mắt, hắn nói nhỏ, “Đừng nhúc nhích.”
Kiều Bảo Nhi ngạc nhiên. Giây tiếp theo, từ đôi môi đã truyền đến cảm giác ấm áp. Nó mở to mắt, tim đập thiếu chút nữa là bắn ra khỏi ngực.
Mạnh Diễm khẽ cắn, như đang thưởng thức một món ngon ngọt làm say lòng người, tay càng ép sát cằm nó, chà đạp cái miệng nhỏ của nó. Bốn cánh môi dán sát lại, như muốn bắn ra tia lửa.
Mạnh Diễm chợt cắn mạnh một cái rồi mới lưu luyến buông nó ra, kiên quyết nói, “Sau này ta hỏi ngươi cái gì, nếu ngươi không trả lời thì đừng trách ta cắn ngươi.”
Ngữ khí mang theo uy hiếp nhưng môi lại câu lên, không thèm nhìn đám nô tài đang há hốc cả mồm.
“Ngươi phát ngốc cái gì?”
Kiều Bảo Nhi vỗ vỗ đôi môi sưng phồng, cảm giác đau đớn tê tê vẫn chưa hết, không nói gì.
“Còn muốn ta cắn ngươi?”
“A ─ đừng!” Mặt nó trắng bệch, liên tục lắc đầu.
“Như thế không hãnh diện sao?”
“Ta…” Nó nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì mới được.
“Tiểu tử, chúng ta về thư phòng rồi nói sau.” Mạnh Diễm lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc, âm hiểm tính toán thời gian tới.
“A?” Cả người bị kéo đi, Kiều Bảo Nhi không giãy được kiềm chế của chủ tử.
Mạnh Diễm chợt dừng lại, trên hành lang quát lớn, “Nghiêm, tổng, quản ─”
Người bị gọi tên lập tức hoàn hồn, há mồm hô to, “Tiểu nhân ở đây!”
Vội vàng chạy đến, Nghiêm tổng quản tất cung tất kính hỏi, “Chủ tử có gì phân phó?”
“Phái người sắc dược cho tiểu tử rồi bưng đến thư phòng.”
“Thị, tiểu nhân lập tức sai người làm.”
“Chậm đã!”
Nhíu mày, Mạnh Diễm tiếp tục nói, “Từ ngày mai, trong phủ có gì phải làm hay phải chú ý, ngươi dạy cho tiểu tử này. Sau buổi trưa, nó sẽ đến thư phòng ta tập viết. Ý của ta, ngươi nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ, nghe rõ.” Nghiêm tổng quản lập tức hiểu rõ. Ngụ ý của chủ tử là muốn để tiểu Bảo Nhi nắm thực quyền trong phủ, không phải chỉ là một tiểu nô tài làm ấm giường nữa.
Gã đương nhiên hiểu rõ người nên coi gió chiều nào thì phải che chiều ấy. Giờ thì tốt rồi, sau này tiểu Bảo Nhi có thể trở thành đắc lực trợ thủ của chủ tử nên giờ chủ tử mới phái gã tới dạy bảo nó.
“Ngươi tốt nhất là nghe cho rõ.” Mạnh Diễm cảnh cáo, “Đừng giống như kẻ câm điếc, không phát hiện ta đối xử với nó thế nào, đến lúc đó đừng trách ta móc mắt ngươi ra.”
Hách! Gã kinh sợ, liên tục đáp, “Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu rõ.”
Hừ một tiếng, Mạnh Diễm xoay tiểu tử đang trắng bệch cả mặt quay về chủ lâu.
Tay đẩy, tiểu tử cứ thất tha thất thểu, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Mạnh Diễm nhấc chân đá cửa, đồng thời túm lấy tiểu tử, tha đến bên cạnh bàn.
“Mài mực.” Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến, sổ sách trong tay chồng chất như núi, chuyện chờ hắn xử lý không ít a.
Kiều Bảo Nhi sao dám không nghe lời, chủ tử muốn nó đi đông, nó không dám đi tây.
“Trong phòng quá im lặng, ta không nghe thấy giọng ngươi.”
Hai tay Kiều Bảo Nhi run a run, lập tức lên tiếng, “Ta có mài mực, đã làm xong…”
“A…” Hắn có ý xấu trêu cợt tiểu tử kia, nhắc nhở nó, “Nói nhiều một chút, đừng giống kẻ câm điếc.”
“Vâng…”
Sau nửa canh giờ, Ngân Thúy bưng dược để lên bàn trà trong thư phòng, phẫn nộ xoay người lui ra.
Mạnh Diễm ngẩng đầu dặn dò, “Mau uống dược.”
“Ách, vâng.” Kiều Bảo Nhi đặt bút xuống, người ngồi càng xa càng tốt.
Bưng dược nước, thổi nhẹ rồi uống, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Cẩu Tử bị giam rong hầm. Hình dáng y vừa bẩn vừa chật vật, mắt cá chân còn bị thiết liên xích lại, như một con chó…
Nó không đành lòng. Tiểu Cẩu Tử trước đây tuy xấu, nhưng chủ tử nghiêm phạt y cũng quá tàn nhẫn.
Vừa ngẩng mặt lên, nhìn chủ tử đang chuyên chú gảy gảy bàn tính, như đã biến thành một người hoàn toàn vô hại khác hẳn; nhưng trong lòng nó hiểu rõ, đây chỉ là biểu hiện giả tạo mà thôi.
Lần thứ hai vùi mặt vào bát, ý niệm trong đầu dần dần hình thành ─ Tiểu Cẩu Tử còn cần uống dược hơn so với nó…