CHƯƠNG 25
Liên tiếp mấy ngày, Kiều Bảo Nhi khổ sở vì không có cơ hội lấy được dược thiếp (đơn thuốc).
Sáng sớm, nó làm sau phận sự hầu hạ chủ tử liền theo Nghiêm tổng quản học tập.
Nghiêm tổng quản muốn nó học từ điều cơ bản nhất, ghi nhớ tất cả những phó dong (người hầu) trong phủ, phân biệt rõ ai là bán mình vài năm hay là làm công ăn lương*; trên danh sách có ghi lại chức vụ, lương bổng, số năm làm việc…
(người hầu ngày xưa có ba loại: thấp nhất là bị mua đứt, cả đời phải làm người hầu, thậm chí con cái sinh ra cũng chỉ là người hầu, không có tự do, sống chết do chủ quyết định (như bé thụ ấy). Loại thứ hai là tự bán mình vài năm, do cần tiền gấp hoặc cần công việc, chỉ làm việc trong số năm đã thỏa thuận, hết thời hạn thì có thể đi (hầu hết những người hầu trong phủ). Loại thứ ba, ‘cao cấp’ nhất =^=: làm công ăn lương, chỉ đến phủ làm thuê, khi nào muốn đi thì báo trước một tiếng là được (như trù tử đại thúc nhá)
Nhưng chữ nó biết lại quá ít, nhìn một hồi liền thấy choáng váng.
Về phần phải biết rõ những công việc lớn nhỏ trong phủ, từ hầu hạ chủ tử đến chuyện lông gà vỏ tỏi, Nghiêm tổng quản đưa nó đi khắp quanh phủ, nước miếng tung bay mà nói rõ từng thứ từng thứ.
Nhưng cái đầu nhỏ của nó không nhồi nhét được bao nhiêu là thứ như thế, thường là quá căng thẳng, trước mặt phó dong liên tục ngượng ngùng hoặc ấp úng, chỉ rước lấy những nụ cười mỉa. Nói chung cũng không người nào thật sự bẩm báo với nó.
Khó có thể thích ứng được chuyển biến đột ngột thế này. Chủ tử muốn nó làm việc hoàn toàn khác với trước đây, nó lại không nhớ được nhiều chuyện, chỉ có thể nỗ lực tập viết, muốn viết những chuyện quan trọng ra để ghi nhớ, cũng không cần sợ lại làm trò ngu ngốc trước mặt người khác.
Cứ mãi suy ghĩ vẩn vơ, nó không tập trung đến việc thay y phục cho chủ tử.
Thấy tiểu tử sờ đông mó tây trên người cả nửa ngày, cái đầu nhỏ đen thui vẫn bất động trước ngực mình, Mạnh Diễm trợn trắng cả mắt, nhịn cơn giận xuống, cúi đầu phà hơi vào nó.
“Ngươi không muốn cho ta ngủ nên dùng cách này để phá ta?”
Hách! Nó hồi hồn, lập tức đáp lời, “Không phải.”
Ngẩng mắt lên, đón nhận hơi thở nóng hầm hập.
Mạnh Diễm thấy dưới mắt nó thâm quầng, biết rõ còn cố hỏi, “Gần đây ngươi theo Nghiêm tổng quản học tập sao rồi?”
“Ta… sẽ chăm học hỏi.”
Gục đầu, nó cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, quá nhiều việc vụn vặt, rồi lại phải ứng phó với chủ tử; chỉ có thời gian tập viết buổi chiều là làm nó quên đi xung quanh.
“Từ từ sẽ đến, không sao cả. Ta không phải bắt ngươi phải học được quá nhiều chuyện ngay lập tức.”
Hắn có ý định giao quyền lợi cho tiểu tử, trong lòng biết rõ rằng đây là việc không thể gấp gáp được. Tiểu tử này còn nhỏ tuổi, lại xuất thân từ hương dã, chưa thấy qua việc đời gì, cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt, đương nhiên không cách nào làm người ta nhìn nó với cặp mắt khác xưa.
Không tiếp tục truy hỏi nữa, Mạnh Diễm trực tiếp hạ lệnh, “Lên giường.”
Hít sâu một hơi, Kiều Bảo Nhi mở lớn miệng, cổ họng như nghẹn lại, không phát ra thanh âm.
“Nói một chữ mà sao khó khăn như vậy?”
Mặt nó cứng đờ, ngay cả thân thể cũng cứng ngắc.
Mạnh Diễm nháy mắt đã cướp lấy môi nó, tự nhiên mà khẽ cắn, lưu luyến một hồi rời mới chịu bỏ qua cho nó.
Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lau miệng. Chỉ cần nó không trả lời sẽ bị chủ tử cắn, mấy ngay nay, miệng nó liên tục bị trầy xước, đau quá a.
Tất cả động tác nhỏ của nó đều thu vào mắt, Mạnh Diễm thiếu chút nữa nhịn không được đã đặt tay lên cổ nó.
Nhịn phiền muộn mà cởi y bào, tiện tay ném lên bình phong, giây tiếp theo, hắn đã xách cổ tiểu tử thảy lên giường.
Không quên cảnh cáo trước, “Ta bình thường đều muốn ngươi nói nhiều một chút, nhưng lúc lên giường thì ngươi có thể câm miệng. Không được kêu ‘đau’, không được nói ‘đừng’, ‘buông’, ‘đừng đụng vào ta’. Ngươi nhớ chưa?”
Kiều Bảo Nhi vội vã bò vào góc giường, ôm chặt hai chân, gật mạnh.
“Tốt.” Mạnh Diễm khoanh tay trước ngực, ngồi xếp bằng trước mặt nó khen ngợi. Tiểu tử kia nguyện ý phối hợp, sẽ không khiến cho nó thấy ác cảm chết tiệt nữa!
Ngoắc ngoắc ngón tay, hắn nhẹ giọng, ôn nhu gọi, “Lại đây.”
Nó lắc đầu.
“Ngươi lại đây.”
Nó lần thứ hai lắc đầu.
“Ngươi lại đây cho ta!”
Nó lắc mạnh đầu, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thêm xanh xao.
Mạnh Diễm vươn tay, dưới tiếng thét của nó ôm lấy người vào lòng. Tuấn nhan áp sát vào nó, cánh tay hữu lực ôm chặt. Vô luận tiểu tử có sợ hãi thế nào, hắn cũng không muốn ủy khuất mình mà buông tay.
“Ngươi tỉ mỉ ngẫm lại xem, từ khi ta mang ngươi về đến giờ, ta đối đãi với ngươi thế nào?”
“…” Trong đầu nó tràn đầy hình ảnh ép buộc, cưỡng bức…
Phát hiện nhãn thần nó dao động, biết rõ sẽ bị cắn, cũng sẽ không tùy tiện đáp lời mình. Nó thật sự đang nghe lời một cách ngu ngốc. Hắn vừa tức vừa… Thực sự không muốn thừa nhận hắn lại yêu thích khuyết điểm nho nhỏ này của nó!
Đè đầu nó vào ngực, Mạnh Diễm thuận thế nằm thẳng xuống, trong lòng đã biết rằng không thể thiếu nó được. “Ngươi không nghĩ ra thì cứ ngủ đi, dù sao ngươi ở bên cạnh ta, còn rất nhiều thời gian để nghĩ.”
Kiều Bảo Nhi nằm trên người chủ tử, đột nhiên một cái miên bị to đùng trùm lên người, trước mắt bỗng tối đen.
Cảm nhận được bàn tay trên lưng mình đang khẽ vuốt. Cũng không biết qua bao lâu, thên thể căng cứng từ từ thả lỏng, lông mi mệt mỏi cũng từ từ khép lại. trong đầu không ngừng nghĩ đến lời chủ tử: “ta đối đãi với với ngươi thế nào…”
Dần cảm thấy mơ hồ. Lẽ nào chủ tử không dẫn nó về để khi dễ nó sao… Thật sao…
Thật vất vả mới đợi được đến lúc chủ tử ngủ say, Kiều Bảo Nhi dịch chuyển thân thể, rón ra rón rén xuống giường.
Rất sợ kinh động đến chủ tử, nó cúi thấp người sờ giày, xách ra ngoài phòng mới dám đi vào.
Thân ảnh nho nhỏ lẩn vào màn đêm, lần mò tìm dến trù phòng.
Thắp một ngọn đèn, nó lập tức tìm kiếm dược tra (bã thuốc/phần bã còn lại của thuốc sau khi sắc).
Nghìn vạn lần đừng bị người lấy đi nuôi heo a. Nó rất cần… Không đúng,là Tiểu Cẩu Tử rất cần.
Lát sau, nó vui mừng phát hiện dược tra vẫn còn trong thùng rác. Nó cẩn thận nhặt lên rồi rửa sạch.
Dược tra đã sắc qua hẳn là vẫn còn dược tính, Kiều Bảo Nhi rất tin tưởng điều này.
Tắt đèn, nó trốn bên lô táo (bếp nấu) nhóm lửa, tránh cho người khác phát hiện hành tung của mình.
Ước chừng một lúc lâu sau, Kiều Bảo Nhi vẫn không hề hay biết có một thân ảnh cao to vẫn quỷ mị theo sau mình.
Ban đêm, gió lạnh gào thét, cái lạnh thấm vào thân thể. Mạnh Diễm bốc hỏa, cả người phát nhiệt.
***
Kiều Bảo Nhi dò dẫm mò xuống hầm ngầm, sợ mấy con chó dữ lại hung hăng cắn loạn. Tay cầm theo đèn ***g, thấy hai con mãnh khuyển đi qua đi lại sau song sắt, tràn ngập tính uy hiếp.
Dọc theo tường mà đi tới bên Tiểu Cẩu Tử, chợt nghe hai tiếng rít gào.
Nó sợ đến hai vai run lên, thiếu chút nữa là bát dược trong tay nó hắt đổ hết, “Hư hư ─ đừng sủa, đừng sủa…”
Mắt cá chân bất ngờ bị siết chặt. “A!” Cả người nó phút chốc cứng đờ, tiềm thức liền liên tưởng đến con chó đang cắn nó.
Tiểu Cẩu Tử như nhìn thấy cứu tinh, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi tới thả ta ra phải không?”
Thiếu chút nữa sợ đến tiểu ra quần, Kiều Bảo Nhi xanh cả mặt xoay người lại, “Ngươi đừng làm ta sợ như vậy.”
“Ai muốn dọa ngươi chứ. Mau thả ta ra ngoài!”
Kiều Bảo Nhi lập tức đặt đèn ***g xuống, đưa bát dược dến trước mặt y, “Ta sắc dược cho ngươi này.”
“Dược gì?” Tiểu Cẩu Tử ngạc nhiên.
“Dược trị thương.” Nó thương hại Tiểu Cẩu Tử bị đánh thê thảm, giờ y nhìn còn gầy hơn cả mình.
“Vậy ra không phải ngươi đến thả ta ra ngoài?”
Kiều Bảo Nhi lắc đầu, chỉ vào thiết liên trên chân y, bất đắc dĩ nói, “Ta không có chìa khóa, cũng không đập được khóa này.”
“Ngươi ngu quá! Sao không đi tìm?!” Y vừa tức vừa vội, trừng mắt nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nó, muốn hất đổ cái bát trong tay nó. “Ngươi nhất định là có mưu đồ bất lương mới đưa dược đến đây! Đúng không?!”
“Ngươi đừng nói bậy.” Kiều Bảo Nhi đặt bát dược xuống, buồn bực nói, “Ngươi không uống thì thôi, đừng nghi oan cho ta. Dược này là chủ tử mua cho ta uống đó.”
“Ngươi cũng thụ thương?” Tiểu Cẩu Tử kinh ngạc.
“Ân.”
Tiểu Cẩu Tử hồ nghi quan sát nó, suy đoán: không phải là nó bị chủ tử đánh đấy chứ?
Thấy nó không nói lời nào, đi tới góc phòng cầm lấy bình nước tiểu, bộ dạng lo sợ dọc theo tường đi đến chỗ rẽ, xoay người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Vô cùng ngạc nhiên phát hiện – nó không lấy đèn ***g?!
Nó rõ ràng rất nhát gan, lại sợ tối.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên y đưa tiểu Bảo Nhi đi cho chó ăn… Tiểu Cẩu Tử dần dần cúi đầu, không muốn đối mặt với chuyện tàn khốc xảy ra trước mắt –
Ngoại trừ Lê hộ vệ, cũng chỉ có tiểu Bảo Nhi quan tâm đến y chết sống thế nào.
“Ngươi tới làm gì…” Trong lòng cảm thấy đắng chát, vừa thất vọng vừa buồn bực, “Không thể giúp ta, còn tới làm gì…”
Ngoài miệng oán giận như thế nhưng y vẫn cầm bát lên, ừng ực ừng ực uống hết.
“Đắng chết người đi được…” Vươn tay lau miệng, y lập tức chửi bới, “Cầm dược gì đến đây vạy?! Ai muốn ngươi gà mẹ (che chở) như thế!”
Một lát sau lại nghe thấy hai con chó sủa vài tiếng, Tiểu Cẩu Tử nhìn nó trở về, trên mặt là bộ dạng ngu ngốc. Y hừ hừ, “Ngươi sợ cái gì? Chúng đều bị nhốt trong song sắt, cũng không nhảy ra cắn ngươi.”
A, Kiều Bảo Nhi giật mình. Tiểu Cẩu Tử quan tâm đến nó sao?
Tiểu Cẩu Tử liếc nó, tức giận hỏi, “Cũng không thể nghĩ ra cách đưa ta ra khỏi đây?” Coi như là thương hại y cũng được mà.
Nhãn thần tối sầm lại, Kiều Bảo Nhicăn bản không biết làm sao mới cứu được y ra.
Đặt bình nước tiểu đã được rửa sạch, hết nhìn đông tới nhìn tây. Ở đây giống như một cái ***g giam; nếu muốn cứu Tiểu Cẩu Tử ra khỏi đây, đúng là chuyện nói dễ hơn làm.
Kiều Bảo Nhi cụt hứng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Cẩu Tử, ôm hai chân rầu rĩ nói, “Ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Ngươi cầu chủ tử thử xem.”
“Ta không dám.”
“Vì sao không dám?”
“Tiểu Cẩu Tử, ta phải nhân lúc chử tử ngủ say mới chuồn ra được đấy.” Kiều Bảo Nhi nhỏ giọng nói, lại chà chà bàn tay nhỏ bé. Bên ngoài lạnh quá a.
Tiểu Cẩu Tử như rơi thẳng xuống vực thẳm, ngọn lửa hi vọng vừa mới dấy lên đã bị tắt phụt.
Tiểu Bảo Nhi cũng chỉ là một tên cẩu nô tài…
Y liếc nó, khinh thường nó vì nó mị hoặc chủ tử, bất quá là chỉ cho người ta chơi đùa một hồi, trước mắt được ăn được mặc thì sao chứ? Đến khi chủ tử không còn hứng thú nữa, nó không phải cũng bị đánh như y sao…
Đúng là đồ đê tiện!
Y và tiểu Bảo Nhi đều là nô tài thấp hèn… Cảm giác đồng bệnh tương liên dâng lên, y cũng không để bụng chuyện tiểu Bảo Nhi nhát gan, lại phá hủy chuyện của y nữa.
“Quên đi, ngươi mau trở về. Đừng để chủ tử phát hiện ra.”
Kiều Bảo Nhi vừa ngẩng đâuù, kinh ngạc vì Tiểu Cẩu Tử cũng sẽ suy nghĩ cho nó.
“Tiểu Cẩu Tử…”
Y trừng nó, hung ác nói, “Ngươi còn nhìn cái gì a? Đi mau!”
“Ta…” Tâm hoảng hốt, nó ấp úng nói, “Ta sẽ nghĩ biện pháp phá khóa…”
“Bớt nhiều chuyện đi.” Y ngang ngạnh nhét bát vào tay nó, bàn tay khô gầy dùng sức xua đuổi, “Đi mau, đi mau.”
Kiều Bảo Nhi mất đà, sờ tìm đèn ***g, thấy Tiểu Cẩu Tử đã chui đầu vào trong chăn, trong đó truyền ra tiếng nức nở mơ hồ.
Tiếng khóc nức nở đè nén này chui vào đầu, giống hệt như trước đây…
Nó ngơ ngác đứng đó hồi lâu, nghĩ đến lúc trước mình đã ghét bị Tiểu Cẩu Tử khi dễ thế nào… Hôm nay trong lòng lại không biết là tư vị gì. Nó cũng không muốn Tiểu Cẩu Tử phải chết ở đây… Thực sự…
Mím môi, nó lấy lại đèn ***g, đứng dậy chạy khỏi hầm, chạy khỏi bầu không khí làm nó thấy khó chịu.
Chạy được một đoạn, dần dần nó chậm lại, thân ảnh cô độc trong đêm tối như mot du hồn, theo đường nhỏ trở về chủ lâu.
Trong lòng sầu muộn, mắt không chớp mình về phía giường, muốn đánh thức chủ tử, cầu chủ tử thả Tiểu Cẩu Tử ra.
Nhưng mà nếu thả y ra… Tiểu Cẩu Tử phải sống thế nào đây?
Đã biết cuộc sống lưu lạc đầu đường khó khăn đến thế nào, nếu Tiểu Cẩu Tử ra ngoài, không thể nghi ngờ là sẽ làm y chết ngay đầu đường.
Làm sao bây giờ… Cũng không thể cho Tiểu Cẩu Tử một cái giường, cho y chút tôn nghiêm…
Ngây ngốc một lúc sau, nó ngẩngđầu, lau lau khóe mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng giở chăn lên, đầu kề sát vào chủ tử đang ngủ say, cánh tay nhỏ bé vòng qua ***g ngực dày rộng. Nó không hiểu, nhưng nó muốn tìm một nơi ấm áp nhất thời để dựa vào.
Thân thể lạnh lẽo chôn trong lòng, Mạnh Diễm chậm rãi mở mắt, khóe miệng cong lên.
A, tiểu tử này lại phát tật cũ, ngủ đến nửa đêm liền rời đi. Bất quá cũng coi như có chút thu hoạch, tóm được bản tính thiện lương ngu ngốc của nó.
Mạnh Diễm cười lạnh, chính hắn cũng không dư thừa thiện tâm bố thí cho một con chó.
Dự định mở một mắt nhắm một mắt, chờ coi tiểu tử này phá khoá thế nào.
Một lúc lâu, đợi tiểu tử ngủ say, hắn lặng yên cởi y bảo đã ẩm ướt, động tác lại ôn nhu đến khó hiểu.
********************************
Sáng sớm, phó dong trong phủ tạm gác công việc của mình lại, tốp năm tốp ba lục tục đi tới tọa viện báo danh.
Có chút đứng trên hành lang hạ, có ngườingồi trên lan can, còn có người đơn giản đứng ở phía sau Nghiêm tổng quản, mọi người cùng nhau nhìn náo nhiệt mấy ngày gần đây trong phủ.
Nghiêm tổng quản giấu trúc bản trong tay ra phía sau, nhướng mày, nhìn tiểu Bảo Nhi chậm chạp đi tới báo danh.
“Hắc hắc.” Gã cười gượng hai tiếng, cúi đầu hỏi, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi ăn no chưa?” Chính là người mà gia cố ý đề bạt: ‘tiểu tử’, giờ địa vị đã ngang bằng với gã, phải hảo hảo dạy dỗ một phen.
Mọi người cũng theo đường nhìn trông cho rõ, để tránh sau này không rõ lại đi đắc tội tiểu Bảo Nhi, chắc chắn là ăn không xong, cuốn gói sớm.
Kiều Bảo Nhi gật đầu, trước mặt mọi người có vẻ nhút nhát.
“Ngẩng đầu.” Nghiêm tổng quản lập tức sửa đúng thói quen cho nó, đưa tay vỗ lưng nó một cái, bắt nó phải ưỡn ngực.
“A!” Kiều Bảo Nhi lảo đảo một cái, đợi đến khi thân thể vững vàng liền đứng thẳng tắp, không dám lộn xộn.
“Lúc này mới ra dáng.” Nghiêm tổng quản như một bà mẹ nghiêm khắc, nói rõ, “Mấy ngày trước ta đã nói về quy củtrong phủ, theo tiến độ, hôm nay ta muốn ngươi học cách quản giáo đám thủ hạ, chính là nô tài như thế nào.”
Gã giơ trúc bản lên, “Ngươi nhìn cho rõ, đây là gia pháp, chuyên môn giáo huấn nô tài không nghe lời.”
Sắc mặt Kiều Bảo Nhi dần tái xanh, giống hệt như màu xanh của trúc bản.
“Sách! Ngươi đừng sợ, gia pháp này là muốn sau này ngươi dùng khi giáo huấn người. Ta làm mẫu cho ngươi xem.”
Dứt lời, gã bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, to giọng quát, “Kẻ nào làm biếng, đến giờ này còn chui trong miên bị (chăn bông)? Lăn ra đây cho ta!”
Hách ─ Kiều Bảo Nhi bị tiếng quát lớn phải lùi lại, nhìn gã hỏi, “Nhất định phải hung dữ như thế sao?”
“Đương nhiên, không hung dữ sao quản được đám nô tào.” Nghiêm tổng quản nhất bĩu môi, không hài lòng với câu hỏi của nó. “Ngươi nghe rõ rồi chứ, chủ tử chúng ta nuôi một đám nô tài, nếu sáng nào cũng lười biếng thì còn ra thể thống gì nữa?!”
Bỗng trong đám người có một giọng nói phản bác, “Nghiêm tổng quản, đến giờ này ai còn dám nằm cứng đơ trong phòng nữa, trừ phi là chủ tử. Canh giờ ngài rời giường không cố định, không tin ngươi cứ hỏi tiểu Bảo Nhi, nó là người biết rõ nhất.”
“Chủ tử tài không nằm ngay đơ…” Kiều Bảo Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói. Chủ tử thậm chí còn tỉnh sớm hơn nó, lại đến cắn ngươi…
Sắc mặt Nghiêm tổng quản tối sầm, “Ai? Ai dám nói bậy?”
Im ắng, không người nào lên tiếng trả lời.
“Không ai nhận thì tất cả đồng tội, mỗi người đều đánh!”
A Tam lập tức bị người đẩy xuống lan ca, rơi xuống bụi cỏ.
“Ngươi bò vào đây cho ta!” Nghiêm tổng quản thở phì phì, đợi mãi mới thấy có hội làm mẫu tốt thế này.
Vội vội vàng vàng bò ra khỏi bụi cỏ, A Tam còn chưa kịp nói gì, chát! Một tiếng, lưng đau đớn.
“Ai dục ─” Nghiêm tổng quản đánh người rồi.
“Cẩu nô tài! Còn nói bậy nữa, ta rạch mồm ngươi ra!”
Hừ hừ hai tiếng, Nghiêm tổng quản đập trúc bản, đầu ngoảnh lại, xoay người đối mặt với tiểu Bảo Nhi đang biến sắc, “A, nhìn thấy chưa? Nô tài là phải quản giáo như vậy.”
Kiều Bảo Nhi giật mình ngơ ngác hồi lâu, nhìn đến mắt cũng hoa lên.
Bị dọa sợ ngốc rồi? Mi nhíu nhíu, Nghiêm tổng quản ngầm bực. Như vậy sao được!
“Đến đến đến, lại đây thử xem vài lần.” Gã tiến lên, túm A Tam về phía trước.
“Này, ngươi nằm sấp xuống, sấp xuống, không được nhúc nhích.”
“Ách?” Tứ chi A Tam chấm đất, không dám không nghe, lập tức lại nằm úp sấp xuống.
Nghiêm tổng quản đẩy đẩy tiểu Bảo Nhi, giục, “mau a, quát giống ta lúc nãy a.”
“Ta…” Nó ấp úng, yết hầu không phát nổi thanh âm.
“Ta gì a? Cả tiếng cũng không nói được.”
Đề khí, Kiều Bảo Nhi nhắm mắt lại, cố sức hét, “Ta làm không được!”
Nghiêm tổng quản giậm chân, cả người trước mặt nó như con khỉ gọi tới gọi lui, gấp như kiến bò chảo nóng. “Rất đơn giản, ngươi còn phải học nhiều nữa!”
“Ta thực sự… làm không được.” Nó cắn môi, không thích hung dữ với người khác như Nghiêm tổng quản.
“Ưỡn ngực, ưỡn ngực, ngươi ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta!” Không quen nhìn nó cúi đầu, Nghiêm tổng quản chỉ vào mũi nó, run a run mà ngại nó – nhũ tử thế này cũng không thể dạy được, sẽ làm chủ tử mất mặt!
“A, nó làm sao mà học được!” Ngân Thúy che miệng cười, thanh âm nghe mà chói tai.
“Ngươi không học được sẽ làm ta mất mặt! Nếu để người bên ngoài biết bên cạnh chủ nhân có một kẻ như ngươi, mặt mũi chủ tử đều bị ngươi làm mất hết!” Nghiêm tổng quản diện mục dữ tợn, sắc bén trách cứ.
Mọi người cụt hết cả hứng thú mà lắc đầu, đám phó dong bắt đầu ồn ào.
“Nghiêm tổng quản uổng phí khí lực dạy a.”
“A Tam cũng bị đòn vô ích rồi a.”
“Ha hả, mỗi ngày đều như xem trò vui ấy.”
“Chúng ta nếu không nhìn một cái, nói không chừng về sau vẫn còn nhầm lẫn a. Tiểu Bảo Nhi chỉ là ỷ vào chủ tử, cũng không có hình thức gì. Đừng nói trông coi đám nô tài chúng ta, với cái kiểu rụt rè nhút nhát của nó ấy mà, có xách giày cho chủ tử cũng không đủ tư cách.”
“Ha hả…”
Kiều Bảo Nhi đứng trước mặt mọi người, bối rối như một trò cười, bị người ta coi thường.
Cắn chặt môi, càng lúc càng không thể chịu được.
Chợt nó rống lớn, tức giận, “Toàn bộ câm miệng ─ Không được chê cười ta!”
Hách! Mọi người cả kinh, tiểu Bảo Nhi cũng có cái khí thế này sao?
Nộ khí đằng đằng, ***g ngực nho nhỏ phập phồng, nó lại quát lớn, “Đứng lên! Ta sẽ không đánh ngươi giống Nghiêm tổng quản!” Nắm chặt tay, rất có khí thế ép buộc người khác.
A Tam sững sờ đến mức đã quên bò lên.
Nghiêm tổng quản vỗ tay lớn một cái, mặt mày rạng rỡ đến trước mặt tiểu Bảo Nhi, kinh hỉ tán thưởng, “Như vậy là được rồi! Chính là cái loại khí thế này mới quản được đám nô tài.”
“…”
Nhưng chỉ nháy mắt sau, khí thế của nó đã biến mất. Kiều Bảo Nhi lại tiếp tục cúi đầu.
Nghiêm tổng quản lại vội vàng rống, “Ngươi ngẩng đầu cho ta ─”
***
Mạnh Diễm ẩn thân ở chỗ cao nhìn xuống, đây chính là lạc thú của hắn.
Trong phủ trở nên náo nhiệt, tiểu tử đã mang đến hơi thở phấn chấn vui vẻ đến cuộc sống nhàm chán của hắn, nụ cười trên mặt hắn thật lâu không tan.
Lê Sinh ở một bên lắc đầu, lặng yên nhảy xuống mái hiên. Y cũng không giống chủ tử, tiếp tục hăng hái mà nhìn lén như vậy. Gia cho tiểu nô tài học tập dù rất tốt, nhưng Nghiêm tổng quản rống lên một tiếng thực sự quá ồn ào.
Y đi thẳng về phòng, chui lại vào miên bị, đột nhiên kinh ngạc phát giác – đến giờ này, trong vương phủ này chỉ có mình y còn nằm ngay đơ.
Sách, cắn răng… Nếu ngủ không được, y phải đi bẻ cổ A Tam a!
*****************************
Mỗi ngày sau ngọ, trong vương phủ không hề gà bay chó sủa, hiện ra sự yên lặng, tường hòa.
Trong thư phòng, Kiều Bảo Nhi theo bên cạnh chủ tử, quét bỏ mặt mày ủ ê, cũng quên đi những vụn vặt quanh mình, đắm chìm trong hương thơm của bút mực.
Mạnh Diễm không tự chủ được nhìn ngắm hai bên má qua điều dưỡng, giờ đã có chút thịt, thân thể cũng tựa hồ cao hơn một chút.
Hắn dặn dò, “Tiểu tử, viết chữ mệt thì cứ nghỉ.”
“Ân.” Nó thuận miệng đáp lại, tâm tư lại chuyên chú vào tờ giấy, như đồng tử tập viết chữ, ghi nhớ câu văn trong sách.
Thanh âm nhỏ vụn dễ nge truyền tới, Mạnh Diễm cảm thấy thỏa mãn với việc đặt câu hỏi cho nó.
Vô hình trung, mối quan hệ chủ tớ giữa hắn và tiểu tử đã chuyển biến; chí ít, tiểu tử này đã không còn sợ hắn như trước nữa.
“Uống dược chưa?” Là câu mỗi ngày Mạnh Diễm nhất định sẽ hỏi.
“Sau khi ăn cơm đã uống rồi.” Kiều Bảo Nhi cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời.
Bất ngờ nhớ tới sở nhu, Mạnh Diễm theo thói quen ra lệnh, bảo tiểu tử về phòng lấy đồ nhưng lại tắc lại ở miệng.
Dáng dấp tiểu tử chăm chú tập viết ánh vào đáy mắt, hắn đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán khi nó cúi xuống tập viết, “Muốn nuôi ngươi thật mập mạp, ôm lấy sẽ thoải mái hơn.”
Sợ run, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc cứng đờ.
Mạnh Diễm tà tứ cười, đứng dậy trở về phòng rồi trở lại, tự mình mang danh sách địa tịch huyền nha ngoài thành.
Dọc từng trang từng trang, phía trên lân cạn ở hương hạ có vài mẫu đất, là quan điền (ruộng công/ruộng của nhà nước) hoặc tư điền (ruộng tư/ruộng của nhà giàu). Hắn nhìn trúng một chỗ gần khu vực tư điền; đề bút viết xuống chỗ ở của hơn chục hộ, trong đó không thiếu thổ tài chủ (nhà giàu/nhà có nhiều đất) địa phương.
Mạnh Diễm ngầm tính toán, thực hiện một sinh ý lỗ vốn vô cùng, thời gian sau này còn cần sức người sức của; đánh giá sơ bộ số ngân lượng khiến kẻ khác phải líu lưỡi, nhưng dưới đáy mắt trong trẻo lạnh lùng vẫn vô ba như trước.
*************************
Chủ tử gần đây đều bận rộn làm chuyện gì đó…
Kiều Bảo Nhi rất buồn bực, chủ tử hơn nửa thời gian đều ở trong thư phòng, dù có ra ngoài cũng không nói là đi đâu. Bất quá, nó cũng không có can đảm hỏi chủ tử vấn đề này.
Trong thư phòng, hai người đều tự chìm đắm vào việc trong tay, nhất thời im lặng không nói gì. Mạnh Diễm quan ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối dần.
Quay trở lại, ánh mắt đã trở nên ôn nhu. Tiểu tử của hắn chẳng biết đã mệt mỏi mà ghé vào bàn ngủ từ khi nào.
Tiểu tử này càng lúc càng bận rộn, nhưng hắn chẳng bao giờ nghe nó than mệt hoặc oán giận máy chuyện vụn vặt trong phủ. Mạnh Diễm ngồi ngang bàn, ôm người vào lòng, thế mà tiểu tử không có dấu hiện tỉnh lại.
Trước mặt là một trang giấy nhẹ nhàng bay xuống đất, trên đó đã thấy đen đặc như đám kiến, Nhìn kĩ lại, Mạnh Diễm ngạc nhiên phát hiện những con chữ tuy có hơi xiêu vẹo nhưng lại được viết cẩn thận, ngay hàng thẳng lối đến khó tin. Hắn không nỡ giẫm lên, đi nhanh qua nó.
Đặt tiểu tử lên ghế quý phi mềm mại, nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, cái miệng nho nhỏ hé mở.
Mạnh Diễm cởi ngoại bào, nhẹ nhàng phủ lên người nó.
Miệng lưỡi hôn lên gương mặt non mềm của tiểu tử, nhìn một lúc lâu, bàn tay không tự chủ được mà tự động di chuyển, chậm rãi cởi bỏ y bi (phần dưới của áo), mở ra ràng buộc ở hạ thân, bàn tay ấm áp luồn vào, tìm kiếm cấm địa mềm mại.
Sờ sờ một hồi, lập tức dục vọng bùng lên khiến kẻ khác điên cuồng. Cả người hắn oi bức không chịu nổi, nín một thời gian dài không đụng đến tiểu tử, đúng là loại dằn vặt không phải người có thể chịu được.
“Ân…” Kiều Bảo Nhi phát ra tiếng ưm nho nhỏ, thân thể nhỏ bé xê dịch, như con tôm nhỏ, ngủ đến không hề có chút phòng bị, hồn nhiên không biết thứ che đậy nơi hạ thân đã bị rút đi.
Bàn tay khẽ vuốt gò mông của nó, Mạnh Diễm nghiêng người áp lên phía sau tiểu tử, không muốn buông tha con mồi nhỏ ngon miệng đã dâng lên đến tận miệng.
Kiều Bảo Nhi nháy mắt bị hù, chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, cảm nhận được phía sau có một ngạnh vật vô cùng áp bách, trợn to mắt, “A ─”
“Là ta.” Mạnh Diễm hôn lên vành tai của nó, cánh tay khỏe mạnh vòng quanh thắt lưng nó, dục vọng cọ cọ ở nơi mềm mại của nó.
“Úc ─” Chủ tử thật đáng sợ…
Kiều Bảo Nhi sợ hãi giãy dụa, bàn tay nhỏ bé cào loạn cả lên, bỗng nhiên đụng đến trả đăng trên tủ thấp, giơ lên, chỉ cần –
“Đặt xuống.”
Ô ô, nó không muốn buông.
“Tiểu tử, đặt thứ kia xuống.” Mạnh Diễm hôn lên cổ nó, lại bổ sung một câu, “Ta có thể coi ngươi như con mèo nhỏ, cắn cào tùy ý, nhưng không được cầm đồ lên đập.” Hừ, nó cũng không phải như người đàn bà chanh chua.
Bàn tay nho nhỏ run a run mà buông trản đăng xuống. Ngay cả cơ hội muốn đập cho mình hôn mê bất tỉnh mà chủ tử cũng không cho.
“Ta rất muốn ngủ…”
“Đợi lát nữa sẽ để ngươi ngủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nó nghẹn lại từ chủ tử không cho nó nói, chỉ đành chôn đầu vào gối đệm.
Thấy nó sợ sệt, Mạnh Diễm ép chặt mông nó, kẹp đến nỗi dục vọng của hắn cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, làm chậm lại nhu cầu của mình.
Hắn trầm thấp dụ dỗ, “Ta muốn ngươi, sẽ cố gắng không làm ngươi đau.”
Ô… Nó không tin.
Nơi riêng tư đã bị ngạnh vật chen vào, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng lúc mấy tên công tử kia khi dễ nó. Nước mắt rơi xuống, nó cắn chặt gối đệm mềm mại, đáy mắt có ý phẫn nộ.
Mạnh Diễm mà còn bất mãn nữa sẽ thực sự phát cuồng. Hắn chuyển đến chân tiểu tử,dục vọng chen dần vào nộn nhục. “Úc ─” Hắn thở gấp, hưởng thụ cảm giác sung sướng khó nói thành lời.
Đau quá ─ cả người co quắp, bàn tay nhỏ bé níu chặt nhuyễn *** (đệm mềm). “Ô ─” Nó nhịn không được mà khóc nức nở.
Mạnh Diễm như ngựa hoang thoát cương, khó có thể khống chế mà chạy nước rút.
“Đừng làm mình ngộp chết.” Hắn lấy gối mềm đặt dưới thân tiểu tử, một tay nâng cằm nó lên, đôi môi vô cùng thân thiết mà hôn lên gương mặt non mềm của nó.
“Ô ô…” Đau quá! Khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhíu cả lại.
Thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, như phải chịu đựng một hồi cuồng phong sậu vũ, cong người quỳ gối dưới thân chủ tử, không tìm ra chỗ nào để trốn.
Tiếng nức nở nhỏ vụn nương theo hành vi càn rỡ quanh quẩn trong phòng, trong đầu Mạnh Diễm dần dần lấy lại được ít lý trí.
Hắn không cho phéo tiểu tử kêu đau, quả thực không muốn nghe thấy lời kêu đau đớn của nó nữa. Cảm giác thương xót và không nỡ tràn ngập đầy cõi lòng, hắn đưa tay luồn vào miệng tiểu tử, trầm thấp dỗ dành, “Ngươi muốn cắn thì cắn đi.”
Ngón tay đau đớn, tiểu tử không chút ngượng miệng.
Ô, đau quá! Như tiết hận, Kiều Bảo Nhi cắn chặt ngón tay vừa đưa vào miệng không tha.
Mạnh Diễm không than một tiếng nào, một tay đã đặt sẵn sau thắt lưng nó, dục vọng vẫn liên tục trừu tống, như… dã thú không cách nào thỏa mãn, muốn hưởng thụ vui vẻ cực độ mà con mồi dưới thân mang lại.
“Ô…” Trong miệng dần nếm được mùi máu tanh, Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên mở miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn chẫm rãi quay lại, đón nhận vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của chủ tử.
“Không cắn nữa?”
Cái đầu nhỏ lắc lắc.
Mạnh Diễm hôn lên tóc nó, bao dung với cách làm càn của tiểu tử, “Là ta làm đau ngươi, ngươi muốn cắn ta thì cứ cắn.”
Kiều Bảo Nhi cúi đầu quay mặt, có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng lại nhẫn nhục chịu đựng.
Hắn không nói gì mà phối hợp không thể nghi ngờ chính là ở lửa cháy thêm dầu. Mạnh Diễm chợt động thân, nâng cao mông nó lên, dục vọng như lửa nóng liên tục thúc vào, làm tiểu tử chấn động, liên tục kêu hét.
“Ô ô… Quá…” Chữ ‘đau’ biến mất trong yết hầu, nước mắt nơi khóe mắt như những hạt lệ châu bị đứt bung, trong suốt rơi xuống.
Mạnh Diễm mất khống chế, xốc thắt lưng nó, liên tục đong đưa, càng lúc càng siết chặt, thân thể tiểu tử không ngừng co rút. Vài lần đỉnh nhập, dục vọng nóng cháy trong cơ thể nó rốt cuộc phóng ra một luồng nước ấm áp. Hắn ôm chặt lấy nó, không ngừng thở gấp.
Nó ngừng khóc, khó khăn hỏi, “Có thể cho ta ngủ được chưa…”
Mạnh Diễm sửng sốt. Dư vị sau cơn sung sướng vẫn còn đọng lại, còn tiểu tử này lại chỉ coi như đang cố gắng đối phó, chỉ ước gì hắn mau mau buông tay, chỉ còn thiếu điều bảo hắn – cút… Nó dám sao?
Bỏ đi…
Kiều Bảo Nhi cắn môi, khuôn mặtđầy vẻ ai oán vùi vào nhuyễn tháp.
Dục vọng thối ly, Mạnh Diễm một tay lật người nó lại, tìm kiếm một tư thế làm mình thỏa mãn.
Cố gắng chịu đựng cảm giác căm ghét khi bị đụng vào, Kiều Bảo Nhi dựa cả người vào lưng ghế, mặc cho chủ tử gạt đôi chân của mình ra. “Còn… Còn muốn… Làm gì…”
Nước mắt lưng tròng , làm người khác vừa thương xót và muốn hung hăng chà đạp.
Mạnh Diễm nháy mắt như ngừng thở, mâu quang phệ nhân (ánh mắt như cắn nuốt người) chợt lóe. Hạ thể tiểu tử sưng đỏ, tiểu huyệt đáng thương thít chặt, làm hắn thiếu chút nữa lại… Muốn chết!
Kiều Bảo Nhi hồn phách bay đã bay mất vài phần, nhãn thần của chủ tử tựa như Tiểu Cẩu Tử lúc vô cùng đói bụng thì thấy một miếng thịt béo. Tay run run lần mò đến rủ thấp, bỗng nhiên nó rất muốn cầm cái gì đó mà đập cho chủ tử hôn mê luôn.
“Tiểu tử, bỏ ý niệm trong đầu của ngươi đi.”
Mạnh Diễm nhướng mi trừng mắt, không vui mà hỏi, “Là ngươi không muốn sống? Hay là không muốn cho ta sống?”
Hách! Cả người nó run lên, nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Biến câm điếc rồi?” Mạnh Diễm hừ hừ, bàn tay to di chuyển đến thắt lưng nó, chui đầu vào giữa hai chân.
“A!” Kiều Bảo Nhi kêu một tiếng sợ hãi, bàn tay bé nhỏ cố đẩy đầu hắn ra.
“Đừng lộn xộn.”
Nó cắn môi, nghẹn lại tiếng ‘đừng’; cảm giác ấm nóng dưới hạ phúc làm nó sợ run. “A…” Nó nhắm mắt lại, đẩy đầu chủ tử ra.
Mạnh Diễm liếm liếm dư thế của nó, đầu lưỡi vòng vòng liếm mút, cố làm nó giảm thấp cảm giác bài xích khi hai người làm chuyện thân thiết.
Vẻ mặt phức tạp, cảm giác tê dại lan ra từ hạ phúc, thân thể cũng không đau nữa. Nó không hiểu vì sao lại như vậy…
Mạnh Diễm phóng túng trêu đùa dư thế của nó, nhẹ tay an ủi nộn nhục sưng đỏ của nó. Cả người tiểu tử càng lúc càng run rẩy lợi hại. là sợ hãi hay là thoải mái?
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ chóang váng. Mạnh Diễm mỉm cười, mừng vì phản ứng của nó tựa hồ cũng không phải là căm ghét.
Chỉ một cái chớp mắt, cảm giác căm ghét tận đáy lòng đã biến mất theo cảm giác sung sướng nho nhỏ do cơ thể mang lại; bàn tay nhỏ bé nắm chặt nhuyễn ***, yêu lặng cho chủ tử đùa bỡn. Đây là khi dễ…
“Tránh ra…” Nó nhẫn nại đã lâu, cuối cùng cũng nói ra được.
Như bị hắt một gáo nước lạnh, hắn đang nóng bừng cả đầu mà tiểu tử này lại bài xích rõ ràng như thế.
“Ngươi…” Lá gan lớn nhỉ?
Nó khép hai chân lại, che đậy nơi không trọn vẹn, chỉ có thân thể không ngừng phát run là lên án chủ tử đang ngược đãi.
Tức chết người! Quét sạch hứng thú, Mạnh Diễm chỉnh trang lại, buộc lại đai lưng, nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa là nhào đến làm thịt tiểu tử này!
Một cước đá y liêu trên đất lên, thuận tay tiếp lấy, xoay người đưa cho tiểu tử. “Cầm mặc vào.”
Chủ tử thô thanh ác khí, sắc mặt Kiều Bảo Nhi trắng bệch mà lấy lại y phục, che lên người.
Mạnh Diễm đợi đến khi nó chỉnh tề lại rồi, ngữ khíkhó nghe, “Đi, ta đưa ngươi đến đại thính dùng bữa rồi về phòng ngủ.”
Hắn vươn tay chờ.
Nhãn thần kinh hoảng của Kiều Bảo Nhi dừng lại ở vết máu trên ngón tay, nâng mắt dò xét, xem chủ tử có phải đang tức giận hay không.
“Ngươi còn rề rà cái gì?”
Không quá tình nguyện, Kiều Bảo Nhi vươn tay nắm lấy tay chủ tử.
Mạnh Diễm liếc nó, lại thấy nó cúi đầu. Thói quen chết tiệt ấy lại mắc phải, thực sự không dạy nổi cái tên ngu ngốc này mà!
Hai người đi ra ngoài phòng, Mạnh Diễm cố gắng đi chậm lại, ngoài miệng cũng hừ nhẹ, “Ngẩng đầu nhìn đường, tránh té ngã.”
“Có chủ tử nắm sẽ không té ngã.” Kiều Bảo Nhi cau mày, một tay vịn lấy tay vịnmà lên củng kiều (cây cầu cong), khó mà xem nhẹ đau đớn trong người.
Mạnh Diễm chợt dừng lại, cúi đầu nhìn kỹ nó một lúc lâu…
Làm sao vậy?
Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lên, run giọng hỏi, “Chủ tử muốn dùng bữa trong phòng sao? Ta… đi lấy.”
Tiểu tử này căn bản không tự giác nói gì đó. Mạnh Diễm đưa tay xóa đi vết máu trên môi nó, nói rõ với nó, “Ngươi nhớ kỹ, ta chưa từng muốn người nào như ngươi.”
Trước đây hắn đối với muội tử nhà mình tuy chút tình tố (tình cảm) vượt quá bình thường, nhưng chưa bao giờ hắn làm cái loại hành vi cầm thú này với nàng.
Người chủ tử muốn nói là… Tiểu thư…
Kiều Bảo Nhi lặng lẽ không nói gì, không rõ chủ tử vì sao lại muốn nó phải nhớ kĩ.
Bàn tay đang cầm muốn rút về, trong lòng lại có cảm giác căm ghét, rất khó chịu.
Từ trước đến nay, chủ tử chỉ coi nó như con chó mà đối đãi…
“Ta nhớ kỹ.”