CHƯƠNG 26
Ngày qua ngày, cứ nửa đêm là tiểu tử lại lén đến trù phòng nhặt bã thuốc.
Mạnh Diễm trợn trắng mắt, khoanh tay trước ngực, quả thực là cùng tiểu tử ăn no rửng mỡ. Ngoài phòng lạnh buốt, tiểu tử kia lại thật tốt, cuộn người cạnh lô táo mà ngủ gà ngủ gật.
Mạnh Diễm cân nhắc xem có nên nhắc nhở nó, dược tra này đã sắc toàn bộ rồi không?
Khom lưng nhặt lên một viên đá nhỏ, Mạnh Diễm nhắm chuẩn rồi hưu! Một tiếng, viên đá đập vào cái muôi trên giá bếp.
Choeng!
Kiều Bảo Nhi nháy mắt giật mình tỉnh giấc, “Ách! Là… ai đó?”
Nó hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy thân ảnh cao to đứng bên ngoài.
Thực ngu ngốc! Còn không mau mò lấy dược tra!
Mạnh Diễm còn gấp hơn cả nó, cứ tiếp tục thế này, hắn thề – khi về phòng sẽ bóp chết tiểu tử này!
“Nhất định là có chuột…” Kiều Bảo Nhi lẩm bẩm, nhặt cái muôilên, cuống quít lọc dược tra ra.
Rửa sạch ấm sắc thuốc để không lưu lại dấu vết, đường nhìn không rõ, cầm chén thuốc nóng hầm hập như muốn phỏng tay.
Mút đầu ngón tay vào miệng, mày nhíu lại, đau khổ nghĩ: cứ tiếp đục thế này cũng không phải cách hay, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện. Lại thất hốt hoảng – nó sợ chủ tử phát hiện nó nửa đêm rời giường.
Sợ chủ tử vu cho nó trộm đồ đạc gì đó, lại càng sợ chủ tử lập tức giết luôn Tiểu Cẩu Tử.
Thấp tha thấp thỏm, nó vội vàng tìm một cái làn xách nhỏ, bỏ chén thuốc vào trong, sờ soạng tới hầm.
Xa xa thấy một thân ảnh nho nhỏ biến mất dưới hầm ngầm, Lê Sinh không khỏi bội phục tiểu nô tài này của gia có can đảm lừa trên gạt dưới, hàng ngày đều đưa thuốc tới cho Tiểu Cẩu Tử.
Nhưng y cũng thính nhạy phát hiện bước chân từ phía sau rất trầm ổn. Lê Sinh mặt không đổi sắc, lãnh tĩnh đứng nguyên chỗ đó chờ chủ tử tới gần.
“Gia, ngài phát hiện từ bao lâu rồi?”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Hắn đến gần bên ngoài hầm, có thể nghe rõ động tĩnh trong hầm mới dừng lại.
Lê Sinh theo ngay phía sau, nhỏ giọng mà hỏi thăm, “Chẳng lẽ ngay từ ngay từ đầu gia đã phát hiện?”
“Không có nó bên cạnh, ta ngủ không yên.”
Lê Sinh sát ngôn quan sắc (lựa lời theo sắc mặt), thấy chủ tử vẫn chưa nổi giận, y lại hỏi, “Gia tới tóm người?”
Mạnh Diễm nhương cao mi, hừ nhẹ, “Nếu tóm người, ta hà tất phải đến tận lúc này?”
Như vậy là gia theo tới đây mà không muốn đào bới gì cả sao?
“Gia, thuộc hạ trước đây đã dự liệu, tiểu tử của ngài sớm muộn gì cũng sẽ hỏi chuyện Tiểu Cẩu Tử.”
“Nó không hỏi.”
Lúc đầu hắn vì Lê Sinh nhắc nhở mà lưu lại Tiểu Cẩu Tử. Nhưng sau khi tiểu tử được hắn mang về, tâm trí hình như không bình thường, cũng không nhắc đến chuyện nơi giam giữ Tiểu Cẩu Tử.
“Ta rất khó hiểu. Nó sợ chó như thế, sao bỗng dưng tâm huyết dâng trào mà chạy xuống hầm?” Hắn nghi Lê Sinh giở trò quỷ.
“Thuộc hạ chỉ là trong tối nọ thấy tiểu tử của ngài không muốn ngủ, nó theo ta nên ta tiện đường dẫn nó đến đưa đồ ăn cho Tiểu Cẩu Tử.”
Loảng xoảng!
Sắc mặt Mạnh Diễm nháy mắt tiu nghỉu. Tiểu tử kia lúc nào thì không ngủ được, qua lai thân mật với Lê Sinh?
Đường nhìn hung ác nham hiểm nháy mắt bắn về phía thuộc hạ, ngữ khí uy hiếp, “Lê Sinh, ngươi rất nhàn, đưa tiểu tử của ta xông loạn vào những đâu nữa?”
“Thuộc hạ bất nhàn.” Y bận rộn làm việc cho gia, cái chức danh hộ vệ chỉ là danh hiệu trên miệng mà thôi.
“Nga, vậy là ta quá nhàn?”
“Cái này… có lẽ thế.” Gia hình như đã hiểu lầm rồi. Nhất thời, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên inh ỏi, Lê Sinh lập tức phân trần, “Gia rất bận, sợ rằng ngài đã quên tiểu tử của ngài tìm ngài dạy nó tập viết, cái đêm mà ngài và tiểu thư ở đại thính ấy, tiểu tử của ngài đi dạo ở hồi lang (hành lang gấp khúc), không dám quấy rầy.”
Lê Sinh nhắc tới, Mạnh Diễm bỗng nhiên nhớ lại. Đêm hôm đó, tiểu tử kia hoàn toàn cự tuyệt hắn.
“Ta ghét bị cởi xiêm y đùa bỡn thân thể, vừa đau vừa bẩn.”
Loảng xoảng! Trái tim vỡ vụn của hắn rốt cuộc không chịu nổi tàn phá của tiểu tử nữa. “Sách!” một tiếng, hắn thực sự ảo não ─ tiểu tử kia đến bao giờ mới có thể cam tâm tình nguyện?
Bên tai hắn lại vang lên lời chỉ trích của Phù Dung, “Tiểu Bảo Nhi không thích bị ca ca ép buộc, ca ca dùng phương pháp sai rồi.”
Lúc này, trán nhăn nhíu lại thành cơn phiền muộn. Phương pháp ôn nhu cũng không hiệu quả, tiểu tử thực sự đã chết lặng rồi…
Đường nhìn không tự chủ được mà hướng về hầm ngầm u ám. Tiểu tử kia đang ở bên trong, mà hắn chưa từng muốn một người như vậy. Nhưng tiểu tử lại cố gắng nhẫn nhục chịu đựng, trong lòng chỉ coi hắn là chủ tử. Đợi đến ngày tiểu tử được tự do, hắn không còn là gì cả…
“Lê Sinh, ngươi có biết bây giờ ta rất muốn tìm được lý do làm ta ghét tiểu tử này, có thể đến lúc đó ta sẽ được ngủ an ổn, không cần phải lo nó bị đói, bị lạnh, bị hoảng sợ.”
Lê Sinh giật mình, cái người luôn bàng quan với mọi việc xung quanh bỗng nhiên thành người bị vây trong tình cảm này là gia đó sao? Nếu muốn tháo gỡ được vấn đề này, trừ phi tiểu nô tài của gia hoàn toàn thay đổi, bằng không… Theo tình hình này, trong cảm nhận của tiểu tử thì gia còn không bằng Tiểu Cẩu Tử.
***********************
Kiều Bảo Nhi vội vã quay về chủ lâu, mỗi lần lén lút rời đi thì càng sợ bị chủ tử phát hiện.
Trái tim cứ nảy lên thình thịch!, thanh âm vang dội như cả phòng cũng đều có thể nghe thấy.
Đột nhiên, “Choang ─” một tiếng.
Tay dừng giữa không trung, đang chuẩn bị vén màn trướng, hai mắt trợn tròn, cười toe toét.
Tay… dược quán (bình dược) trong tay rơi xuống!
Nó hoảng hốt, lập tức quỳ rạp xuống đất tìm.
Một đôi mắt nheo lại, thu lấy thân ảnh nho nhỏ, suýt nữa kiềm chế không nổi mà vươn tay kéo người vào lòng, làm ấm thân thể lạnh lẽo.
Kiều Bảo Nhi bò vào bên giường, nắm chặt kim sang dược mượn từ chỗ Tiểu Cẩu Tử, lén lút bò lên giường.
Mạnh Diễm cắn răng nghiến a nghiến, thực sự muốn quát nó: sao lại sợ hãi như thế, còn chưa lăn tới bên cạnh!
Kiều Bảo Nhi nhấc miên bị lên, sờ sờ tay chủ tử, ngón tay dính dược cao nhẹ nhàng vẽ loạn lên vết thương nhỏ của hắn.
Nó không phải cố ý muốn cắn chủ tử…
Đôi mắt u ám, thu hồi dược quán, lui ra bên giường, không tiếng động bảo đảm cự ly an toàn.
Giờ phút này, Mạnh Diễm trợn mắt trừng cái đầu nho nhỏ, không biết nên có nên thưởng cho nó mấy cái đánh vào mông không, hay là nên kéo nó lại, hung hăng yêu thương một hồi.
Nó thật sự rất ngu ngốc! Cho tới bây giờ cũng không hề chú ý đến đôi giày dính bùn của hắn, cũng chẳng bao giờ phát hiện tay hắn luôn chờ nó tới gần là ôm chặt không tha; chẳng bao giờ nghĩ tới là ai cởi xiêm y ẩm ướt khi nó đã đi vào giấc ngủ.
Lúc nào cũng lén hôn lên mặt nó, nhưng những thứ hắn muốn trộm không chỉ là những thứ này.
Mang theo dục vọng chiếm giữ mà ôm lấy tiểu tử kia, xa vọng rằng tự tận đáy lòng, nó sẽ có sự tín nhiệm và ỷ lại vào hắn.
Hắn, tuyệt đối sẽ không làm nó tổn thương nữa.
**********************************
Đảo mắt, bên cạnh liên hoa trì, thảm cỏ đã xanh biếc, cả vườn xuân sắc tràn đầy.
Kiều Bảo Nhi ngồi trên tảng đá lớn, thả mấy con rùa nhỏ mà nó nuôi suốt mùa đông vào ao nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nở nụ cười.
Thấy bốn bề vắng lặng, nó lấy ít lương bổng ra, mỗi một đồng tiền đều là do nó vất vả cực nhọc làm ra, tích lũy từng đồng từng đồng.
Mỗi ngày theo Nghiêm tổng quản học cách xử lý những công việc lớn nhỏ trong phủ, kiểm tra cả tòa phủ đệ có duy trì trật tự hay không, đồng thời còn phải ứng phó với nhu cầu tùy lúc bộc phát của chủ tử, làm việc không bao giờ được qua loa chút nào.
Thân hình vẫn là gầy gò như cũ, theo Nghiêm tổng quản vẫn như người hầu của gã. Nghiêm tổng quản ân cần dạy bảo, dạy nó bày ra tính khí ác liệt, vênh mặt hất hàm sai khiến; hai mắt phải tinh tường, suy nghĩ phải rõ ràng, lỗ tai phải nghe ngóng bốn phương tám hướng.
Nhưng nó học không được, phản ứng cũng không quá nhanh nhạy, cũng không thể tất cung tất kính trước mặt chủ tử như Nghiêm tổng quản, nhưng chỉ cần quay mặt đi thì sắc mặt đã biến đổi, nghiêm khắc đến làm người ta phải sợ hãi.
Trong phủ có rất nhiều điều cấm hay thưởng phạt, Nghiêm tổng quản bắt nó phải nhớ hết. Vì vậy nó đành tìm thời gian, viết lên giấy để ghi nhớ, nếu nô tài làm sai chuyện, muốn đánh muốn phạt chỉ cần hạ lệnh một câu. Nhưng nó không thích cách làm này.
Thỉnh thoảng có khách quý lâm môn, Nghiêm tổng quản sẽ dạy nó làm sao thiết yến bãi khoản, dường như bất đắc dĩ đưa nó lên trước mặt khách nhân, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nó nên trả lời thế nào, ghi nhớ quy củ đãi khách, phái nha hoàn phụng trà hoặc châm rượu; nói chung tiến thối đều thoả đáng.
Đối mặt với người lạ, đương nhiên nó khó tránh khỏi hoảng hốt, ngay từ đầu đã ấp úng, đáp không ra lời.
Nghiêm tổng quản nhiều lần lắc đầu, bắt mấy tên phó dong ngồi trong đại thính, đóng giả làm khách nhân cho nó luyện cách ứng đối. Ngày ngày đốc thúc, cuối cùng nó cũng học được.
Trong cuộc sống, nó cũng không hề nghe thấy người khác công khai cười nhạo nữa. Cho dù nó có ngu ngốc đến đâu đi nữa cũng hiểu được rằng: chuyển biến này là vì địa vị của nó ở trong phủ đã tăng lên, đương nhiên cũng treo lại những lời nói bên mép người khác.
Chỉ cần ở bên cạnh chủ tử là sẽ được ăn no mặc ấm, nắm chắc được ích lợi.
Rũ mắt, nụ cười bên môi dần biến mất.
Mặc xuân sam (quần áo mùa xuân) chủ tử đưa, chất liệu thượng đẳng, vừa người lại thoải mái. Nhưng dù sao dưới lớp y sam này vẫn là một thân thể không trọn vẹn, trong mắt người khác, nó vẫn là một tên yêm cẩu thấp hèn.
Hầu hạ bên cạnh chủ tử không còn khổ sở như trước nữa, nó dần nghĩ đến chuyện chủ tử đang đợi thân thể nó tốt hơn, bây giờ lại đang dùng của cải thay cho ngân lượng để thưởng cho thân thể mặc người đùa bỡn.
Nó mím môi, nhẫn nại mọi việc, thận trọng nghe theo những gì nương đã nói.
May mà chủ tử đáng ghét chỉ có một. Dưới sự tôi luyện của Nghiêm tổng quản, nó đã có thêm chút can đảm; khi nó và chủ tử ở chung cũng không hề sợ hãi như trước nữa.
Sau buổi trưa, nó sẽ đến thư phòng tập viết; mỗi ngày một ít, cuối cùng đã có thể xem được sơ sơ những văn tự trên sách; nếu có chỗ nào không rõ, nó sẽ mở miệng hỏi, chủ tử sẽ giải thích tường tận ngữ nghĩa cho nó.
Trong lúc học cũng có lúc liên quan đến thuật lý phương toán (phương pháp quản lý và tính toán), thêm thêm bớt bớt, còn học cả gảy bàn tính.
Hôm nay là ngày lão trướng phòng phát lương, bởi sau bữa nó sẽ không rảnh nữa, nhân lúc này để ba tháng lương vào túi, đồng thời cũng để vào đó một phong thư.
Đa nương
Hài nhi nhớ nhà.
Muốn buộc tóc cho Tứ Oa, Ngũ Oa.
Muốn đưa Nhị Bảo, Tam Bảo đến ruộng cày bừa.
Muốn giúp đa đẩy xe, giúp nương nấu ăn, giống như những ngày trước.
Con vẫn là Bảo Nhi của người, con sẽ tiếp tục kiếm tiền nhờ người đưa về.
Cầu chúc
Bình an
Bảo Nhi
Những chữ này tương đối đơn giản nhưng hoàn thành cũng không dễ. Lúc đầu viết, nó không tìm ra chữ nó muốn tìm trong sách; cuối cùng nghĩ ra cách ghép chữ, mỗi ngày hỏi chủ tử một ít, chuyên tâm học sẽ không quên nữa.
Cẩn thận tỉ mỉ dán tương hồ lên túi, đính vào đó cả một phần hiếu tâm của kẻ làm con.
Nó đã tự mình đi hỏi chủ tử, biết được trong phủ có người chuyên đưa tin, truyền tin về lão gia cho mọi người, chỉ cần lộ trình không quá xa, với lại cần phải đưa phí dụng đi lại là có thể chuyển thư từ đến tay thân nhân.
Kiều Bảo Nhi cầm lương đã trừ đi phí dụng đi lại, còn lại một phần cũng không thiếu đưa về cho người nhà.
Đứng dậy rời khỏi chỗ bên ao, nó đến một toàn biệt viện.
Ven đường, nhìn thấy vài phó dong đang sửa sang lại lương đình với ngói lưu ly sắc màu rực rỡ, trồng lại hoa cỏ một lần nữa, tu bổ hoa thảo thụ tùng; bọn nha hoàn phân nhau làm việc ở các góc. Khi nó liên quan đến những việc vụn vặt trong phủ, càng biết được việc duy trì cả một tỏa phủ đệ không phải chuyện dễ dàng.
Theo tính tình của chủ tử, căn bản là không để ý đến những việc vụn vặt này, cũng không thèm quan tâm xem hạ nhân đã làm những gì. Nó hiểu rằng: có tiền của chính là đại gia, có thể muốn làm gì thì làm, hô phong hoán vũ.
Bóng ma trong lòng khó có thể phai mờ; đối mặt với người khác, nó vẫn như cũ sinh ra cảm giác muốn lùi bước. Nhưng nó bắt mình phải thẳng người, giống Nghiêm tổng quản chắp tay sau lưng, không cho phép mình được lùi bước.
Tìm được A Lương, Kiều Bảo Nhi đưa bạc vụn, muốn nhờ hắn truyền tin.
A Lương hỏi, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi có gì muốn ta chuyển lời không?”
Nó lắc đầu, nói, “Không có. Ta đã viết hết trong thư, nương ta sẽ đưa cho người biết chữ đọc thư.”
“Nga.” A Lương nhìn nó, nhất thời bừng tỉnh. Tiểu Bảo Nhi không còn nữa dáng vẻ nhát gan như trước nữa, Nghiêm tổng quản đúng là có cách huấn luyện mà.
“A Lương đại ca, ngươi ra ngoài truyền tin một chuyến, phải bao lâu mới trở về?”
“Ách… này…” A Lương gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi mới đáp, “Ít thì hai ba ngày, thường thường đều là mất mấy ngày; phải xem ta nhận được ít hay nhiều thư, với lại người khác có muốn ta làm gì hay không.”
“Ta hiểu, cảm tạ ngươi.”
“Đừng khách khí.” A Lương cười gượng hai tiếng, cản bản là đang bịa chuyện.
Đợi tiểu Bảo Nhi đi khỏi, những lá thư này phải đưa cho chủ tử xem trước.
*************************
Gia thư của tiểu tử đến tay, Mạnh Diễm chậc chậc mấy tiếng, không nhịn được bật cười.
Tiểu tử này thật đúng là không có tiền đồ, đầu óc không chút tiến bộ. Muốn về nhà làm ruộng a! Hắn lắc đầu, “Sách, cũng không ngẫm lại xem trên người có mấy lượng thịt, có thể cầm cuốc được sao? Nhưng viết chữ thế này là được rồi!”
Chủ tử lẩm bẩm, A Lương vờ như không nghe thấy, cũng vờ như không thấy dáng vẻ tươi cười quỷ dị của chủ tử.
Mạnh Diễm móc mấy thỏi bạc từ trong tay áo ra nhét vào túi giấy, rồi lại mở ngăn kéo lấy một cái hộp gấm để vào trong túi. Hắn động tay động chân, ngân lượng mà hắn cho cũng đủ cho nhà bách tính bình thường sinh hoạt mấy tháng cũng không thành vấn đề.
Rốt cuộc là chủ tử đã để cái gì vào hộp gấm thế? A Lương tò mò
“Cầm.”
Mạnh Diễm nghiêm nghị, dặn dò, “Ngươi nhanh chóng đưa thư tiểu tử về gia hương cho nó, dặn đa nương của nó nhận lấy hộp gấm. Nếu đa nương của nó có hỏi, cái gì không nên nói thì ngươi phải ngậm chặt miệng.”
“Tiểu nhân biết.”
Mạnh Diễm khoát tay áo, đặc biệt cho phép phó dong cưỡi ngựa ra khỏi phủ.
Lê Sinh khép cửa thư phòng lại, xoay người bước đến cạnh bàn, không khỏi buồn bực, “Sao gia không cho tiểu tử kia hồi hương thăm hỏi?” Theo như quy định trong phủ, nô tài bán mình cũng có thể xin nghỉ hồi hương trong những ngày tết hoặc hôn tang (cưới hỏi hay tang lễ). Đương nhiên, việc này còn phải chờ chủ tử cho phép đã.
“Ta cho nó hồi hương làm gì? Làm ruộng chắc?” Mạnh Diễm cười lạnh.
Lê Sinh dò xét tâm tư chủ tử, “Gia không cho người về làm ruộng, nếu không gia đã không cho tiểu tử kia tập viết.”
“Ta cho nó thêm kiến thức, không phải cái đầu nhỏ đó thực sự ngu ngốc.” Hắn tại bổ cứu thiếu thất (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng), không phải không thể bắt người ở bên cạnh mình đến tận năm mươi năm.
Mạnh Diễm đứng dậy đẩy một cánh cửa sổ ra, để ánh dương quang ấm áp chiếu vào phòng.
Bên sườn mặt của gia có chỗ tối, ánh sáng không chiếu đến được, làm người ta có cảm giác mặt hắn vẫn âm trầm như trước.
“Thuộc hạ thiếu chút nữa đã quên, dụng ý gia tung ngân lượng ra mua đất.” Gần đây y bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, vừa lúc bỏ qua dây dưa của họ Cao.
Mạnh Diễm bức tâm trí quay về với bản kế hoạch trên bàn, tiếp tục với đề tài mà lúc nãy bị phó dong cắt ngang, “Tất cả trạch hộ có ở hương dã đã di dời?”
Lê Sinh bẩm báo, “Từ đầu tháng tới nay, các hộ gia đình của cư dân địa phương đã di chuyển gần hết.”
“Ân, có gặp phải vấn đề khó giải quyết nào không?”
“Chỉ có một số ít, là hai hộ tài chủ địa phương không chịu bán, nhưng phần lớn các nông hộ đều nguyện ý phối hợp, gia cứ yên tâm đi.”
“A, ta chưa từng lo.” Mạnh Diễm xoay người lại, nhướng mi liếc thuộc hạ một cái, “Về những vấn đề này, nếu ta cứng rắn muốn có, còn cần phải tốn sức khổ tâm như vậy sao? Ngươi nói đúng không?”
Lê Sinh giật mình, trả lời, “Vâng.” Thân là thuộc hạ, y chút nữa đã quên: chủ tử không phải loại người lương thiện.
Mạnh Diễm không quên dặn, “Lê Sinh, ta đặt một lượng lớn gỗ, đá; muốn vận chuyển ra ngoài thành cần tốn thời gian. Gỗ, đá đó ở các thương khố ti bạc cảng khẩu (kho bãi ở các bến cảng), ngươi truyền khẩu dụ của ta cho các hạ nhân biết, mấy thứ đó nhất định không được thiếu.”
Hắn biết rõ có không ít tên quan nhỏ ở cảng khẩu thường đục nước béo cò, dùng kĩ xảo giả vờ giam chân hàng hóa để vơ vét không ít của cải, không ngừng trình diễn màn phải có tiền bôi trơn.
Mấy phần gỗ, đá đó có chi phí vô kể, giá trị của chúng dễ dàng thành mục tiêu mà đám tham quan mơ ước.
Lê Sinh nghe chút liền hiểu, nhưng lại thấy khó hiểu, “Người ngoài không biết những phần gỗ đá vốn là của chủ nhân, là do chính là ngài bịa thành của một nhà nào đó. Giả vờ làm cho người ta nghĩ rằng ngài chỉ là kẻ hộ tống, giờ ngài lại không cần giấu diếm nữa sao?”
Mạnh Diễm cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi đã quên, danh tiếng của ta bên ngoài đã bê bối đến thế nào rồi sao? Ta cũng không muốn phá hủy danh tiếng tốt đẹp này.”
Danh tiếng tốt đẹp? Lê Sinh biểu tình cứng đờ.
Mạnh Diễm cuộn bản kế hoạch lên, tiện tay ném cho y. “Ngươi làm cho cẩn thận. Đã mời không ít công tượng, cứ áng chừng ngày khởi công đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lê Sinh rời khỏi thư phòng, đường nhìn tự nhiên bắn về phía tiểu nô tài của gia.
Không phải lúc này nó còn đang phải chịu đựng Nghiêm tổng quản độc hại sao?
*****************************
Vội vã, Kiều Bảo Nhi mang rổ theo, mỗi ngày trước khi phải đến thư phòng tập đọc tập viết, nó đều phải xuống hầm ngầm trước.
“Tiểu Cẩu Tử.” Nó đè thấp giọng, tránh tạo ra tiếng vọng quá lớn.
Tiểu Cẩu Tử vừa thấy nó liền hỏi, “Tiểu Bảo Nhi, hôm nay ngươi mang theo cái gì?”
“Vịt quay.” Nó đã lén trộm một phần chân vịt quay cho Tiểu Cẩu Tử.
Nó tự ôm lấy việc sắc thuốc, vào đêm sẽ không cần lén đến trù phòng lấy dược tra nữa mà chỉ cần chia dược thành hai chén, một chén phần lại cho Tiểu Cẩu Tử.
“Ngươi có đứng lên đi qua đi lại nhiều không?” Nó quan tâm hỏi.
Lúc trước chân Tiểu Cẩu Tử đã bị đánh gãy, tuy Lê Sinh đã bó xương lại cho y nhưng chân y vẫn hư nhuyễn vô lực.
“Cả ngày ta đều bị xích ở đây, ngươi nghĩ ta thử bước đi?” Y rất muốn rời khỏi hầm. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thể tìm một thợ khóa đến mở thiết liên không?”
“Ngươi đang nói mớ sao?” Nó đưa cho Tiểu Cẩu Tử chén đũa, để dược ở một bên, “Ta có thể lén trộm những thứ này cho ngươi là mừng lắm rồi.”
Tiểu Cẩu Tử nhất thời câm miệng.
Có đôi khi hỏi tiểu Bảo Nhi tình huống, biết nó phải mạo hiểm đưa cơm cho mình. Với tình huống này, nếu chủ tử ra ngoài, tiểu Bảo Nhi sẽ đưa thùng nước đến cho y lau người, kiếm xiêm y người khác vứt bỏ cho y thay.
Những thứ nó làm vì y, đã quá nhiều.
Kiều Bảo Nhi ngồi xuống bên cạnh y, xoa bóp hai chân cho y, có vẻ ảo não nói, “Ta nghĩ đến việc lấy rìu đến chém đứt khóa, nhưng ta sợ không cẩn thận sẽ chém trúng vào chân ngươi, còn những biện pháp khác cũng không thực hiện được. Nếu cứ cầm cưa đến dùng, chân của ngươi chắc chắn cũng bị thương, nên đành thôi.
“Sau đó ta cũng nghĩ thêm vài cách, nhưng thái đao (dao phay) không lấy được, trù tử sẽ phát hiện ngay. Còn có cái gì có thể mang đến được đây?” Nó đã từng lấy một dây sắt chọc vào ổ khóa, nhưng thử hồi lâu cũng chỉ làm dây sắt đứt gãy, còn ổ khóa vẫn không phá được.
“Những biện pháp ngươi nghĩ ra quá ngu ngốc!” Tiểu Cẩu Tử vừa ăn vừa oán giận.
Sao Tiểu Bảo Nhi không thông minh một chút, to gan hơn một chút chứ? Cứ dứt khoát cưỡng ép Nghiêm tổng quản, uy hiếp mọi người giao chìa khóa ra là được!
“Tiểu Cẩu Tử, đừng làm ta khó xử.” Kiều Bảo Nhi lẩm bẩm, “Năng lực của ta có hạn, ngươi cũng không phải không biết.
“Ta chỉ nói chút thôi, ngươi đừng cho là thật.” Vạn nhất tiểu Bảo Nhi tức giận, không lấy cái gì đến cho y ăn nữa thì nguy to. Lê hộ vệ chỉ có đến tối mới đến đây, y cũng không muốn mỗi ngày chỉ có thể ăn được một bữa như trước kia.
“Ta không tức giận.” Kiều Bảo Nhi hiểu, Tiểu Cẩu Tử bị giam cầm một thời gian dài trong hầm ngầm, bực bội tích lũy lâu ngày, khẩu khí khó tránh khỏi có hơi hung ác.
Đề tài mà hai người có thể trò chuyện càng ngày càng nhiều, Tiểu Cẩu Tử mỗi ngày đều chờ mong nó đến.
Cho dù tiểu Bảo Nhi chỉ ở lại một thời gian ngắn, ít nhất cũng có nó giúp y giải buồn, không giống Nghiêm tổng quản hoặc những người khác, tâm tình không tốt liền lấy y trút giận, động tí lại mắng chửi đánh đập.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi có còn bị chủ tử đánh nữa không?”
Nó lắc đầu.
“Ta thấy mỗi ngày ngươi đều mang dược đến đây, không phải là ngươi mua đấy chứ?”
“Không phải, ngân lượng của ta đã gửi về nhà hết rồi, dược này là chủ tử sai người đưa tới. Ngươi đừng hỏi dược nữa.” Chủ tử muốn nó mập lên, ôm sẽ thoải mái hơn. Nhưng nó không muốn Tiểu Cẩu Tử biết được nguyên nhân nó không uống dược.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi nói không đề cập tới, ta cũng sẽ không hỏi lại.”
Y sợ tiểu Bảo Nhi bực mình sẽ không chịu nói chuyện với y nữa. Huống hồ y cũng không phải không biết, tiểu Bảo Nhi bị chủ tử bị đánh, những vết thương này đều ẩn dưới y phục, bên ngoài nhìn không thấy.
Y dặn dò, “Tiểu Bảo Nhi, chúng ta đều là nô tài bị người ta coi thường, nếu hầu hạ cho chủ tử vui vẻ, phần thưởng cho ngươi sẽ là được cho ăn thịt; nếu làm chủ tử mất hứng, phần thưởng chính là đa thịt đau đớn. Chờ đến khi ngươi hết kì hạn làm nô tài trong phủ, ngàng vạn lần đừng bao giờ kí hợp đồng bán mình nữa.” y đang ám chỉ tiểu Bảo Nhi đừng quá không tự trọng, mặc người đùa bỡn.
“Ân, ta muốn hồi hương, trước đây đã nói ngươi cứ nhẫn nhịn thêm vài năm nữa, chúng ta sẽ được tự do. Tiểu Cẩu Tử, chính là ngươi không nghĩ ra, không nên đi trộm đồ.”
“Hừ, ta đã làm rồi, cũng đã lưu lạc đến nông nỗi hôm nay rồi, ngươi cũng đừng lắm chuyện nữa.” Y tiếp tục và cơm, không muốn nhớ lại chỗ sai lầm trước kia nữa.
Kiều Bảo Nhi vò vò mớ tóc rối trên đầu y, lập tức lấy một cây lược gỗ từ trong vạt áo ra, kín đáo đưa cho y. “Nhanh giấu đi.”
Tiểu Cẩu Tử liếc nó một cái, phì phò nói, “Giấu cái gì a, ngươi thực ngốc! Người khác sẽ nghĩ là Lê hộ vệ cho ta , sẽ không ai hoài nghi ngươi.”
“Ách, cũng đúng.” Nó quá căng thẳng, đã sợ đông sợ tây. “Ta đi rửa bô cho ngươi.” Nó lại bám theo mặt tường, đến nay nó vẫn rất sợ chó.
Ra khỏi hầm, ánh nắng chiếu đến chói mắt. Nó chớp chớp mắt, thân ảnh gầy gò đi về phía bụi cỏ.
Viện lạc này có bố trí giếng nước, cũng có đình tử. Kiều Bảo Nhi thoáng chốc nhớ lại lúc bắt dế.
Tiết trời thế này không có dế a.
Bỗng nhiên, nó xoay người, khuôn mặt biểu lộ sự bất an mà nhìn quanh bốn phía, như đã có thói quen kiểm tra xung quanh xem có người đi qua hay phát hiện hành động của mình không. Giống như kẻ trộm, luôn cảm thấy bất an hoảng hốt.
Cúi người xuống, nó hối hận vì mình đã lén chiếu cố Tiểu Cẩu Tử.
Mạnh Diễm biến mất phía xa xa. Hành tung của tiểu tử này hắn đã rõ như lòng àn tay từ lâu, bao gồm cả những mẩu đối thoại của nó với Tiểu Cẩu Tử nữa, một chữ cũng không lọt khỏi tai.
Tiểu tử này… Ăn cây táo, rào cây sung, ở chung, nói chuyện với Tiểu Cẩu Tử. Vậy mà khi ở cùng hắn lại biến thành cái hũ nút, đúng là thiếu đánh mà.
Mạnh Diễm khoanh tay trước ngực, thần tình trên mặt tự tiếu phi tiếu.
Tiểu tử này thực sự rất ngu ngốc! Cách giải quyết cái khóa nhanh nhất ở ngay bên cạnh, nhưng nó quả thực đúng là đồ mù mắt, dường như chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào. Nếu hắn có ý định giết Tiểu Cẩu Tử, chẳng lẽ còn chờ đến lúc nó chậm rì rì nghĩ cách cứu y hay sao?
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước, trong lòng vì có nó tồn tại mà cảm thấy ấm áp và kiêu ngạo.
Vô luận tiểu tử này có nhát gan hay không, tư cách có thấp kém hay không, những với cử chỉ thiện lương đến gần như ngu muội kia thì chính nó đã có dũng khí và sự vô tư không thua kém gì người khác.
Tiểu tử này chẳng những làm hắn ghét mà hắn còn – yêu nó chết mất.