CHƯƠNG 27
Liên tục quan sát hành vi của tiểu tử kia, hai người đều tự ẩn dấu tâm sự không cho đối phương biết. Mạnh Diễm kiên trì chờ đợi tiểu tử sẽ nguyện ý nói thật hết với hắn.
Biếng nhác nằm trên nhuyễn tháp quý phi, hắn giống một con báo duyên dáng.
Thư phòng có động tĩnh, đôi mắt như cắn nuốt người của hắn khác chợt lóe, lộ ra vẻ nguy hiểm mà nhìn chằm chằm con mồi nhỏ ngon miệng.
Kiều Bảo Nhi vừa chột dạ vừa khẩn trương đứng cạnh cửa. Mỗi lần từ hàm ngầm trở lại thư phòng, đối mặt với chủ tử là nó lại không được tự nhiên.
Mạnh Diễm tấn công con mồi nhỏ trước, trong câu hỏi thản lại có ý trêu cợt, “Tiểu tử, ngươi bận rộn xong?”
“Ách…” Trái tim giật nảy, thiếu chút nữa là bắn khỏi ngực. Kiều Bảo Nhi đáp lời, “Ta… làm xong rồi.”
“Mệt không?” Ngày nào cũng thế, đưa cơm cho Tiểu Cẩu Tử rất khổ cực. Nhất là khi nó giấu rổ ở hòn giả sơn trong đình , đợi đến khi sắc xong thuốc hoặc cố ý lưu lại ít đồ ăn cho Tiểu Cẩu Tử. Tiểu tử này thiện lương thật a.
“Ta… Không mệt.” Nó rất sợ hãi, liên tục lắp bắp, ước gì có thể bỏ chạy được.
“Không mệt phải không? Tốt.” Ý xấu nảy lên, Mạnh Diễm lại hỏi, “Hôm nay muốn học cái gì?”
“Chủ tử muốn ta học cái gì, ta sẽ học cái đó.”
“Ân.” Nghiêm tổng quản có cách dạy dỗ tiểu tử này. Nhìn xem, cái miệng của nó cũng biết nói ngọt rồi, làm kẻ khác thấy vui vẻ a.
Mạnh Diễm trêu tức. “Tiểu tử, gần đây gan ngươi càng lúc càng lớn nhỉ. Mau về phòng lấy sách lại đây.”
Hách! Nó cắn cắn môi, quẫn bách. Nó căn bản không muốn trở về phòng lấy sách.
“Biết để chỗ nào chưa?”
“Biết… Chỗ. Sách để trên giường…” Chủ tử muốn nó xem đông cung đồ, nhưng nó không dám.
“Ngươi không nhúc nhích tĩnh, chẳng lẽ muốn ta đi lấy?”
Hít mạnh một hơi, nó lung túng đáp lại, “Ta… Ta đi lấy.”
Cánh cửa phía sau nặng như chì, Kiều Bảo Nhi cố hết sức giật ra, vội vã chạy về phòng, rời xa chủ tử đầy ác ý.
Đợi tiểu tử về phòng, Mạnh Diễm nhìn chằm chằm con mồi nhỏ rồi lấy tốc độ của con rùa mà chậm rãi ngồi dậy, kéo tiểu tử kia lại, chế giễu nó, “Động tác của ngươi quá chậm.”
Kiều Bảo Nhi run lên, chớp mắt đã bị chủ tử kéo ngồi lên đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn thuận thế vùi vào gáy chủ tử, che giấu biểu tình sợ hãi.
“Đợi lát nữa sẽ lại cho ngươi tập viết chữ. Bây giờ thì để tâm vào ta, không được nghĩ đến cái khác.”
Mệnh lệnh vang vào đầu, bàn tay nhỏ bé cùng cuốn sách cũng run lên.
Mạnh Diễm cởi y khấu (nút áo) của nó ra, đôi môi ấm áp khẽ liếm vành tai tinh xảo của nó, ôn nhu như cơn gió thoảng lướt qua.
Cởi xuân sam mềm mại ra, tiện tay ném đi, hắn trầm thấp mở miệng ghé vào lỗ tai nó dỗ dành, “Đừng sợ ta.”
“Sẽ sợ.” Kiều Bảo Nhi thành thật đáp lại, khó kiềm chế nổi bóng ma bao phủ trong lòng.
“Đây không phải khi dễ.”
Như đang cầm trân bảo, Mạnh Diễm đứng dậy bước thong thả tới bàn, vung tay lên, sổ sách, thư sách rơi lung tung lộn xộn xuống sàn.
Giam tiểu tử dưới người, Mạnh Diễm cởi từng thứ từng thứ bó buộc nó.
Trái tim lập tức như nổi trống.
Hơi thở của chủ tử lướt qua mặt, đôi mắt nhắm chặt của Kiều Bảo Nhi vẫn hơi run rẩy, hai chân trên không trung không biết phải gác vào đâu. Ô! Nó lại như một miếng thịt béo, mặc chủ tử xâm lược.
Những nụ hôn hạ xuống như lửa, bừa bãi lan tràn.
Lộn xộn hôn lên xương quai xanh tiểu tử, da thịt nhuyễn nộn (non mềm), hàm răng khẽ mút lấy điểm anh hồng nổi lên, làm tiểu tử giãy giụa bất an. Hai tay hắn chế trụ nó thật chặt, dùng nụ hôn ôn nhu để trấn an nó.
Liếm mút thân thể ngày càng nở nang, thắt lưng thon gầy, cái rốn tinh xảo, hạ phúc trơn nhẵn, dần dần liến đếm dư thế (phần còn lại sau khi… thiến), dùng đầu lưỡi vô cùng ẩm ướt thương yêu thân thể không trọn vẹn của nó.
“Ô.” Thân thể nho nhỏ càng lúc càng nóng, cảm giác như lửa nóng mãnh liệt xộc thẳng vào đầu. Nó muốn khép hai chân lại nhưng lại không đẩy nổi bờ vai dày rộng, bàn tay bé nhỏ không ngừng run rẩy.
“Ô ─” Nhíu mày, nó không ngừng hít khí, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không ngừng nóng lên, ửng đỏ như một loại quả đã chín.
Niềm sung sướng xa lạ đập vào cơ thể, hơi thở chủ tử càng lúc càng gần, như muốn hòa tan nó. Thật đáng sợ…
Ngón tay thon dài cùng tham gia vào quá trình vô cùng thân thiết này, nhẹ nhàng nhào nắn, chậm rãi xoa tròn trên dư thế non mềm của tiểu tử. Rũ mắt xuống, nơi riêng tư vô hình không chút che đậy kia đã mê hoặc hắn. Hắn tiến đến gần, đôi môi ướt át thấm ướt phần thịt non phấn hồng, chọc ghẹo nó, làm nó phải cảm nhận cách âu yếm ôn nhu của hắn.
“Úc…” Kiều Bảo Nhi cắn chặt môi, rên rỉ sung sướng trong câm lặng.
Hoảng hốt luống cuống, nó không hay biết rằng phương thức của chủ tử đối với nó hôm nay vô cùng khác bình thường.
Chủ tử không làm đau nó nữa. Không có…
Lời lẽ đầy khiêu khích, mút, nhẹ nhàng chọc chọc vào nơi mềm mại của nó. Theo âu yếm nhẹ nhàng ấy, tiểu tử như một ngọn cỏ chập chờn trong gió, cả người run rẩy đến đang thương.
Mạnh Diễm mang tới một cây bút lông, nhẹ phất qua hạ phúc trơn nhẵn của nó, phần lông cứ từng chút từng chút nhẹ nhàng trêu chọc những nơi mẫn cảm của nó.
Bên tai truyền đến tiếng nức nở như làm nũng. Hắn mỉm cười, đáy mắt lóe lên ý tà ác.
“Thích không?”
Khẽ lắc đầu, “Ô… Ô…” Nó nằm trên bàn, mặc cho chủ tử muốn làm gì thì làm, cả người không ngừng run run. Chủ tử luyện chữ trên người nó, nó bất an đưa tay cào bậy, chống cự với cách đùa giỡn ác ý của chủ tử.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Mạnh Diễm nhẹ giọng dỗ.
Cán bút chuyển động, chậm rãi xâm nhập trách huyệt (trách: chật, huyệt: lỗ -> tự hiểu nhé) ngượng ngùng, liên tiếp đâm chọc, không sâu cũng không nông, khống chế trong phạm vi không làm nó bị thương tổn.
“A…” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn của nó bật ra ý sung sướng, rất nhẹ, rất yếu.
Tiểu tử như con mèo nhỏ kêu khẽ, Mạnh Diễm nghiêng người cướp lấy cái miệng đang hé mở của nó, nuốt lấy tiếng thở dốc hỗn loạn, liếm mút đầu lưỡi mềm mại. Tiểu tử này quả thực rất ngon miệng, lại mềm yếu, khuôn mặt nhỏ của nó cũng làm say lòng người.
Kiều Bảo Nhi nháy nháy đôi mắt mông lung, ngưng mắt nhìn vào đường nét anh tuấn của chủ tử, lập tức thấy hốt hoảng. Nó chậm rãi quay mặt, xấu hổ mà né tránh hắn.
Mạnh Diễm mút vành tai tinh xảo của nó, giam nhốt tiểu tử cực kì nhu thuận vào ***g ngực. Hắn càng ôn nhu hơn, khẽ gọi, “Tiểu tử, mở chân ra một chút.”
Nó run rẩy phối hợp, Mạnh Diễm rút cán bút ra, dùng ngón tay thay thế, cọ cọ vào nơi mềm mại khít chặt.
“Nhỏ quá…”
Thân thể rắn chắc nở nang của hắn hoàn toàn có thể bao phủ người dưới thân, nhưng hắn không nỡ áp chế.
“Ân…” Rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên chôn vào vai hắn, trong lòng hình thành một câu hỏi: chủ tử bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu. Vì sao…
Khuôn mặt anh tuấn dần cúi xuống, vùi vào giữa hai chân nó, ngậm lấy dư thế nhuyễn nộn của nó là mút; ngón tay suồng sã lặng yên gia tăng, ôn nhu mở rộng nơi nhỏ hẹp khít chặt, chậm rãi trừu tống, làm nó quen dần với cách thực vô cùng thân thiết.
“Ân a…” Bàn tay nhỏ bé buông lỏng thư sách, hồn nhiên chìm đắm trong hiện thực và hư ảo, cái miệng nho nhỏ ướt át hồng hồng không ngừng nức nở những tiếng kêu khóc nhỏ vụn.
Mạnh Diễm ôn nhu, vừa như giày vò, vừa như lấy lòng nó, cũng từ từ cởi sạch những ràng buộc trên người nó.
Tiểu tử mềm mại làm hắn như điên cuồng, nghiêng người thuận thế cuộn tiểu tử vào lòng, thân thể như lửa nóng dán sát nhau; chỉ trong chớp mắt hắn liền mất khống chế, cấp thiết cướp đoạt ─
Sự cường hãn của hắn làm nó kinh hãi.
“A!” Kiều Bảo Nhi cứng đờ cả người, lập tức rơi xuống hiện thực, nơi non nớt của nó khẩn trương mà co rút lại.
Lý trí của hắn đã tan rã, nhấc cao cái mông non mềm lên, dục vọng cấp tốc đẩy mạnh, “Sách!” Cắn răng một cái, nhiệt thiết của hắn xé rách nó.
“Ô ─” Đau quá! Nó thật muốn đánh chủ tử!
Mạnh Diễm chế trụ thắt lưng của nó, cắn răng nói, “Tiểu tử, đây không phải khi dễ.”
Hắn chậm rãi trừu triệt (rút ra đâm vào), đáy mắt như bó đuốc hừng hực, chống đỡ tiểu tử non mềm đến cực hạn, xung quanh nơi bao bọc dục vọng dần phiếm hồng.
“Úc…” Đau quá… Nó nghẹn ngào.
Thân thể nho nhỏ nằm sấp trên bàn, từng giọt từng giọt nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống mái tóc tán loạn của nó.
“Tiểu tử, đừng khóc.” Miệng hắn hạ xuống, liếm đi nước mắt của nó.
“… Ô.”
“Muốn cắn ta sao?”
Nó lắc lắc đầu.
Mạnh Diễm thong thả lay động, tiện tay cầm lấy đông cung đồ, cấp tốc lật xem trong đó.
“Tiểu tử…” Hắn vén tóc nó lên, nhẹ giọng dỗ, “Thấy rõ chưa? Đây không phải là khi dễ.”
Kiều Bảo Nhi ngoan ngoãn cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung. “Là khi dễ…”
Trên tờ giấy vẽ bộ dáng hai người dây dưa với nhau ấy, là một nam một nữ…
Nước mắt của nó càng rơi càng nhiều.
“Úc.” Trong cơ thể tiểu tử vừa nóng vừa chặt, thật muốn mạng hắn…
“Đây không phải khi dễ, là chuyện thích mới có thể làm.” Hắn dùng lực đẩy một cái, tiết tấu tác cầu dần nhanh hơn, những nụ hôn rơi xuống lưng đều mang theo hơi thở gấp gáp nặng nhọc.
Nó đẩy sách ra, nhắm mắt lại, bài xích lời chủ tử – thích mới có thể làm.
Chủ tử thích tiểu thư…
Khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trắng bệch, cuối cùng nó cũng hiểu tại sao tiểu thư lại đưa sách này cho nó, thì ra là muốn nó thay tiểu thư hầu hạ…
Nó khẽ nấc, ẩn hàm ý oán giận, nghẹn ngào, buồn bực dần lên men trong lòng.
Từ từ kích cuồng, Mạnh Diễm kịch liệt thẳng tiến, đầu ngón tay nhào nắn dư thế dưới hạ phúc nó, phóng túng mà lấy lòng cùng tác cầu, hơi thở trầm thấp ẩn trong từng câu chữ, tốc độ tiến xuất nhanh dần nương theo tâm tư của hắn.
Cường hãn phía sau gần như đào khoét trí óc nó thành khoảng không trống rỗng, cả người theo chấn động kịch liệt mà kêu gào –
“Mau buông… Nhanh lên…”
Mạnh Diễm xoay nó lại, từ phía trước mà đỉnh nhập.
“A!” Kiều Bảo Nhi vươn tay lên, theo bản năng mà bắt lấy một bức tường sắt kiên cố, vùi đầu dựa vào…
“Ô ─”
Tình cảnh nó bây giờ như ngọn cỏ nhỏ bên vách huyền nhai, mặc dù phải chịu gió táp mưa sa nhưng vẫn phải cắm rễ vào nham thạch mới có thể sinh tồn.
Hai người giao triền làm độ ấm liên tục tăng lên, nó chỉ đành phải nhẫn nhịn chịu đừng, trong lòng đã dựng lên bức tường vô hình cao cao. Chủ tử chỉ là cơn ác mộng trong cuộc đời nó, một khi nó được tự do, tất cả sẽ biến mất…
**************************
Bên cạnh bàn rửa mặt bằng gỗ lê, Kiều Bảo Nhi vội vàng tẩy đi ô uế nơi khóe miệng, không dám để chủ tử phát hiện.
Ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh trong gương, nhưng vẫn không thể tìm được hình dáng thường ngày. Nắm chặt cổ áo, cả lớp y phục cũng không che được thân thể bị đùa giỡn, thậm chí còn trở thành kẻ thay thế cho người khác.
Nhìn quanh bài trí tinh xảo trong phòng, thấy tơ lụa mà mình vừa mặc, nhớ lại mỗi thứ trân soạn (món ngon) mà mình ăn vào miệng, nhất thời tất cả đều làm nó thấy buồn nôn. Lập tức chạy ra ngoài phòng, không dám quay đầu lại mà rời khỏi chủ lâu, thoát khỏi những thứ xấu xí khó coi mà nó không muốn thấy.
Trốn thật xa, nó co quắp ở nơi gần chuồng ngựa, lấy vụn vỏ bánh ra cho đám kiến trong bụi cỏ.
Viền mắt phiếm hồng lại mờ đi bởi nước mắt, trong lòng nảy ra ý nghĩ muốn rời khỏi đây, rời khỏi chủ tử. Muốn quá…
Mãi đến khi sắc trời hôn ám, Kiều Bảo Nhi cũng không đến thư phòng tập viết, phản kháng trong im lặng. Nó không bao giờ… muốn nhìn thấy chủ tử nữa…
*******************************
“Nghiêm tổng quản, tiểu tử kia đâu?”
“A?” Nghiêm tổng quản rất kinh ngạc, “Từ buổi trưa đến giờ ta cũng không thấy tiểu Bảo Nhi.” Sao lúc vãn thiện (bữa tối) này, chủ tử lại tìm gã hỏi người?
“Lẽ nào ngươi không đưa nó đi?”
“Tiểu nhân sao dám quấy rối. Tiểu Bảo Nhi sẽ tập viết sau ngọ, chuyện này mọi người đều biết.” Bây giờ có ai dám đến trêu chọc vị tiểu tổ tông kia a?
Ngay cả một câu nói xấu cũng không dám nói trước mặt tiểu Bảo Nhi nữa mà. Đừng nói chủ tử nghe thấy sẽ trừng trị thế nào, bây giờ tiểu Bảo Nhi như con quạ đen đã bay lên đầu cành thành phượng hoàng, đã có quyền hành sai khiến nô tài trong phủ rồi a.
“Tiểu tử kia không phải do ngươi tóm đi, vậy nó ở đâu?”
“Cái này…” Có trời mới biết…
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi tìm!” Hắn rống.
Nghiêm tổng quản thầm kêu một tiếng khổ, tiểu tổ tông kia lại muốn hại chết người rồi! “Tiểu nhân… sẽ nhanh tìm ra người.”
Mạnh Diễm bỏ đũa xuống, khẩu vị mất hết. Cứ tưởng tiểu tử kia bận những việc vụn vặt trong phủ, hắn để mặc cho nó được tự do, tránh ràng buộc nó quá chặt.
Không ngờ…
Sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng nghiêm nghị, đợi một lát nhưng mãi vẫn không thấy bóng người.
Trái tim dần sa sầm, hắn đứng dậy, một cước đá văng cái ghế, dứt khoát tự mình đi bắt người.
Không lâu sau, cả tòa vương phủ đèn đuốc sáng trưng, phó dong vội vàng tìm kiếm cả ngày, mọi người chịu đủ liên lụy, tiểu Bảo Nhi không thấy, bảo bọn họ phải làm sao đây a?
“Tiểu Bảo Nhi hầu hạ chủ tử chu đáo đến không thấy bóng người…”
“Nó không thể mọc cánh bay mất được a…”
Hai nha hoàn đi qua, Kiều Bảo Nhi hoảng hốt rụt lui vào bụi cây.
Không muốn đi hầu hạ chủ tử ăn, hầu tắm, hầu hắn thay y phục. Chủ tử cũng không phải không tay không chân mà…
Tâm trạng muốn phản kháng nên trốn tránh không được bao lâu thì đột nhiên cổ áo căng chặt, bị người túm ra khỏi lùm cây.
Thân thể nho nhỏ bất ngờ dán vào một bức tường thịt, sắc mặt băng hàn ánh vào đôi mắt nó, khí tức lãnh liệt phà xuống mặt, nó lúng túng gọi, “Chủ tử…”
“Hanh, tiểu tử, bệnh cũ của ngươi lại tái phát?”
Nó im lặng không nói.
Âm thầm đè xuống cơn tức giận, Mạnh Diễm nắm lấy bả vai nó, đồng thời cũng hảo tâm nhắc nhở, “Trong phủ này, ta muốn tìm ngươi không phải chuyện khó, chỉ cần thả chó đi tìm là được.”
Kiều Bảo Nhi lung lay treo trên người chủ tử, nắm chặt y phục, không dám lộn xộn gì cả, nháy mắt ủ rũ.
Mạnh Diễm đưa nó về phòng, bỏ lại một câu phân phó, “Nghiêm tổng quản, đưa chó về hầm.”
A! Thình lình cả kinh, “Đưa chó về hầm…” Nghiêm tổng quản nhìn con quái vật to lớn dưới tàng cây, sắc mặt bỗng đen hệt như con quái thú kia.
Đám phó dong xung quanh cũng trốn trốn tránh tránh, để tránh bị Nghiêm tổng quản bắt được sẽ phải làm kẻ chết thay. Đám chó kia rất hung dữ a.
********************************
Sáng sớm trước khi sương tan, Mạnh Diễm đã mở mắt.
Xuyên qua sàng vi (màn giường) tìm kiếm thân ảnh, tiểu tử kia luôn luôn im lặng không tiếng động, như tận lực cách xa hắn; cách cư xử cử chỉ đều bộc lộ rõ điều đó.
Lặng yên đặt một chậu nước xuống, trước khi chủ tử thức dậy, Kiều Bảo Nhi đã ra khỏi phòng cho rùa ăn.
Mạnh Diễm chỉ khẽ gọi, đợi một chút là thân ảnh nho nhỏ kia sẽ lập tức trở lại bên cạnh hắn.
Khi nó vươn tay trình khăn lên cho chủ tử, giây tiếp theo liền vội vã lùi về.
Khi nó gấp lại chăn đệm, hình ảnh chủ tử khi dễ người lại hiện lên trong đầu.
Khi nó thay y phục cho chủ tử, đường nhìn luống cuống tránh khỏi tránh khỏi thân thể cường hãn ấm nóng.
Khi nó lần thứ hai ra khỏi phòng, không chút chần chừ liền khép cửa lại, như được đặc xá, thân thể nho nhỏ rời khỏi chủ lâu cũng không một lần quay đầu lại.
Nó dũng cảm đối mặt với người khác cũng không nguyện ý nhìn chủ tử thêm một lần.
Nhất cử nhất động của nó, cho dù có nhỏ đến đâu đi nữa cũng không thể thoát khỏi đôi nhãn thần tinh nhuệ.
Mạnh Diễm bực mình đá văng ghế đôn, không nghĩ ra được gần đây lại có chuyện gì.
Tiểu tử kia càng ngày càng ít nói, lại càng ngày càng dành nhiều thời gian viết chữ ở thư phòng, thường ngày có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh, quả thực coi hắn như yêu thú. Hắn sớm muộn gì cũng bị tiểu tử kia đưa vào quan tài –
Không biết đến lúc đó nó có đi chôn hắn giùm cho không nữa!
Trên trán nổi gân xanh, đường đường một Vương gia như hắn mà phải nhìn sắc mặt một tên tiểu tử mà sống qua ngày,. Đây chính là bị coi thường, tự tìm tội mà chịu!
Mang theo cơn tức uất nghẹn trong lòng đi ra ngoài phòng, tuấn nhan tồi tệ, Mạnh Diễm đứng trong đình viên hồi lang (hành lang gấp khúc trong đình), xuyên qua khung cửa sổ trống mà nhìn về phía xa xa, nơi có tiểu tử cùng một đám nô tài đang chuyển thùng sơn, quét lên bức tường trắng.
[21: ]
Tiểu tử dần dần hòa vào đám nô tài, cũng không kén chọn, vội vàng đi làm mấy việc tiện dịch (việc ti tiện) thế này cũng không cho là khổ.
Nó nói với hắn muốn có một quyển sổ nhỏ, trong thư phòng viết lại những việc linh tinh vụn vặt, viết đến lung tung lộn xộn, rất nhiều từ nhiều dấu trong đó làm hắn nhìn mà cũng thấy không hiểu nổi.
Nó, đã bắt đầu để ý đến tòa vương phủ này, nhưng lại cự tuyệt nhìn thẳng vào vị chủ nhân của tòa phủ đệ.
Nếu không phải nó ăn mặc khác với những nô tài trong phủ, thân ảnh nhỏ bé và không chút nổi bật của nó, có thể làm cho ai đó quan tâm đến.
Lướt qua cửa bát giác, Mạnh Diễm gọi lớn, “Tiểu tử, phái người chuẩn bị hai con ngựa, ta và Lê Sinh phải ra khỏi thành một chuyến.”
Kiều Bảo Nhi vừa quay đầu lại, đáp lời, “Ta đã biết.”
Tạm đặt thùng nước sơn xuống, Kiều Bảo Nhi tới chuồng tìm A Lương, báo cho hắn biết phải dắt hai con ngựa ra ngoài phủ đệ chờ đợi, lại nói, “A Lương đại ca, đa nương ta có… cái gì muốn ngươi chuyển không?”
Đưa tin kéo dài đến mười ngày, mãi đến đêm qua A Lương mới hồi phủ. “Tiểu Bảo Nhi, nhìn thấy ngươi, ta đang muốn nói cho ngươi chuyện này.”
Hắn nói, “Ta đến nhà ngươi, đến chạng vạng cũng không thấy đa ngươi về. Còn nương ngươi và đám nhỏ đều có nhà, ta đã đưa thư của ngươi cho nương ngươi rồi.”
[22: Nguyên văn là tiểu la bặc (小萝卜). Lúc ta tra trên bai du thì ra một người có biệt hiệu là Tiểu La Bặc, tên thật là Tống Chấn Trung, bị địch giết hại khi chưa đầy 9 tuổi, trong đó đã có 8 năm bị giam. Bị địch bắt giam, bé không biết thế giới bên ngoài là gì. Lúc đầu không được học, sau do hạ đảng đấu tranh, bé mới được các đảng viên và chí sĩ yêu nước dạy học. Bé là liệt sĩ nhỏ tuổi nhất của TQ và thế giới.Ở đây ta cũng không biết bé có liên quan gì đến mấy đứa nhóc nhà em thụ không, dưng mờ cứ để là đám nhóc cho tiện nhá. Chắc là tg muốn nói đến mấy đứa chưa đến 9 tuổi ấy mà.]
“Nương ta không biết chữ, bà có mở thư ra không?”
“Đương nhiên là có.” Kiều đại nương vừa nhìn thấy ánh ngân lượng sáng lóa trong lòng bàn tay, nước mắt liền rơi xuống. “Bà ấy hỏi ngươi làm việc ở đâu, ta nói ngươi làm trong vương phủ.”
“Ân. Sau đó thì sao?”
“Nương ngươi ước lượng ngân lượng rồi vẫn khóc, bảo ngươi không làm bà thất vọng, bây giờ đã gửi ít ngân lượng về nhà; sau đó…”
“Sau đó cái gì?”
“Bà ấy vẫn khóc…” A Lương hơi có vẻ xấu hổ mà gãi gãi đầu, áy náy nói, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi đừng trách ta, trước nước mắt của nữ nhân, ta thực sự không có cách a, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi…”
“Vậy sao…” Nó nhìn thẳng vào A Lương, vẫn còn chờ mong hắn nói gì nữa.
“Ta đi dẫn ngựa ra ngoài, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Kiều Bảo Nhi đứng ngây ngốc tại tại chỗ, cảm thấy buồn vô cớ.
Đa, rốt cuộc vẫn phải làm đến tận tối mịt mới về nhà… Nương, làm việc trong vườn còn phải mang theo hài tử…
Nhất thời, nó buồn bã nhưng cũng thấy vui mừng. Nó không làm nương thất vọng… Không có…
Nương vẫn đang khóc sao? Nương không quên nó sao? Cho dù trên người nó thiếu đi một miếng thịt, nó vẫn là nhi tử của nương a, không bị quên lãng a… Đáng giá.
Nỗ lực của nó rất đáng giá.
Chớp chớp đôi mắt mờ mịt, ngẩng đầu ngóng nhìn đường chân trời phía xa xa, lòng nó như bay về bên cạnh người thân. Rất nhớ người thân, rất muốn về nhà.
**************************
Mạnh Diễm một thân trang phục nhẹ nhàng, cười ngựa thị sát cùng thuộc hạ Lê Sinh.
Đi tới vùng ngoại thành hoang dã, Mạnh Diễm cũng không lo làm người ta nhìn ra thân phận của mình. Gặp mấy người đều là dân chúng bần cùng, cuộc sống tầm thường, lấp đầy cái bụng cũng không kịp, cũng ít có cơ hội đi vào thành. Sợ là ngay cả hình dáng của quan phụ mẫu ở đây cũng không biết tròn hay méo, nói chi đến việc biết đến những vị quan to quý nhân.
Phóng tầm mắt khắp nơi, thấy trái phải hai bên đều là ruộng lúa, thỉnh thoảng lại có vài hộ nông gia lác đác đây đó, hắn còn không biết đến cả hàng rào trúc là vậy gì, chỉ sợ là mấy món thô thực khó nuốt.
Đi qua vài thôn lạc, Lê Sinh bảo vệ bên cạnh hắn nhắc nhở, “Gia, phía trước có thôn trấn, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Cũng được, trước tiên tìm một chỗ uống trà đã.”
Hai chủ tớ tiến vào trấn nhỏ, cảnh tượng khác với hình ảnh mới nhìn thấy; chợ cũng được coi là náo nhiệt, có lẽ là nơi buôn bán của dân chúng trăm dặm quanh đây.
Bốn phía ầm ỹ, khi thì truyền đến tiếng thương nhân hô to hàng hóa trong tay, lại có ít buôn bán lấy vật đổi vật. Mạnh Diễm đi trên đường, mắt thấy tất cả, tạp hóa lung linh không ít, thỉnh thoảng còn có người hỏi hắn có muốn mua gì hay không.
Lê Sinh lập tức đuổi đi, để tránh quấy nhiễu đến hắn.
Hai người đi đến đây, bề ngoài xuất chúng của Mạnh Diễm cùng với khí thế toả ra khắp cả người, khó tránh khỏi bị kẻ khác dừng chân đánh giá.
Hắn làm bộ như không thấy, nhảy xuống ngựa, đi vào khách ***, bảo hỏa kế đưa lên một ấm lương trà .
[23: Lương trà – trà mát (凉茶): còn gọi là thanh thảo trà hoặc bách thảo trà, là một loại thức uống lưu truyền rộng rãi ở miền nam TQ, dùng nhiều loại cây cỏ nấu với nhau để giải nhiệt. Ngoài tác dụng bảo vệ sức khỏe, nó còn có tác dụng thanh nhiệt trừ ẩm thấp phía nam. ]
Đợi Lê Sinh buộc ngựa cẩn thận, tiến vào khách ***, Mạnh Diễm đẩy một chén lương trà cho y.
Trong khách ***, mọi người đều đang suy đoán, không biết là vị tài chủ nào bên ngoài đến trấn nhỏ này xây công trình rầm rộ, muốn xây một tòa thư viện (trường học).
Chuyện này ngay cả quan phụ mẫu ở đây cũng không dám qua loa, tự mình đứng ra đàm phán với hơn mười hộ dân trạch, nông hộ, muốn họ di chuyển, tiền bồi thường cũng hợp lý. Những nông hộ không đồng ý di dời cũng chỉ là số ít, bởi quan viên đã nói rõ trong văn kiện trưng thu, nếu không chịu di dời thì sẽ cưỡng chế đuổi đi, có không muốn cũng phải tuân lệnh.
Lúc ban đầu bách tính còn tưởng rằng thư viện chỉ là cái cớ, suy đoán tám phần mười là quan viên muốn vơ vét sạch trơn của dân. Chuyện này ai dám cam đoan sẽ không phát sinh chứ.
Thế nhưng qua mấy tháng nay, cứ từng xe từng xe hết củi lại đá được chuyển tới, những thổ mộc công tượng (thợ gỗ đá, nói chung là thợ xây) được mời đến cũng không ít; trấn trên cũng có không ít người tới, làm thô công (thợ thô, dạng như phụ hồ ngày nay ấy), gánh bùn đất, kiếm chút ngân lượng qua ngày.
Nông dân ấy mà, hầu như đều xuất thân là người cùng khổ, không mấy người nhận được mặt chữ, có thể làm gì khác ngoài nghề nông hoặc lao dịch (công việc nặng nhọc) đâu chứ; cả đời cũng không trông cậy có thể có tương lai.
Chuyện khởi công xây dựng thư viện làm cho không ít người có công ăn việc làm, còn nghe nói phàm là thôn dân trụ hộ trong trấn mà có hài tử, sau này đều có thể đến thư viện miễn phí. Đây như một tn tức lớn cực kì tốt đẹp, dân chúng tranh nhau đi nói, truyền đến xôn xao huyên náo.
Mạnh Diễm uống xong chén lương trà, đặp chén xuống, ném lại ít tiền, thẳng chân bước ra khỏi ***.
Lê Sinh cũng lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh tuấn mã, cười nói, “Gia, lần tới ngài đưa tiểu nô tài hồi hương, nhìn cảnh sắc gia hương đã khác trước.”
“Tiểu tử kia rời khỏi gia hương một thời gian, ta đoán chừng nó còn chưa trở lại lần nào.”
“Ngài cứ dẫn nó đi, không phải là không được.”
Mạnh Diễm liếc thuộc hạ, “Lê Sinh, ta làm việc lỗ vốn như vậy, ngươi lại mừng rỡ đến thế a.”
“Đương nhiên.” Y cười nói, “Thuộc hạ vui vì cuộc sống của gia đã bình thường. Vì tiểu tử của ngài, gia ‘hao tài tốn của’, ‘dùng hết tâm cơ’ thành lập một thư viện, lại hủy đi ‘mỹ dự’ của ngài, không phải sao?”
“Câm miệng.”
Mạnh Diễm nhảy lên ngựa, không thèm quay đầu lại, ra lệnh, “Đi, chúng ta đi xem tiến độ công trình thế nào.”
“Tuân mệnh.”
****************************
Hầm ngầm.
Sau khi phó dong cho chó ăn, Kiều Bảo Nhi liền mang theo một thùng nước cho Tiểu Cẩu Tử tắm rửa chà lau. Mấy lần đổi nước sạch, nó cũng không quên đưa bữa tối đến cho y.
“Lê Sinh cùng đi chủ tử ra ngoài, ta nghĩ y cũng không có cách mua cái gì đó trên đường về cho ngươi.” Nó sợ Tiểu Cẩu Tử đói bụng đến sáng sẽ khó chịu.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đối với ta thật tốt.”
Nhãn thần nó tối sầm lại, bởi phát hiện một chỗ tím đen trên chân Tiểu Cẩu Tử, chắc chắn là do bị người khác khi dễ.
Tối nay A Tam đến cho chó ăn muốn y phải bò như chó, trước khi rời đi còn đạp y một cái. Tiểu Cẩu Tử an tĩnh ăn cơm, không oán giận với tiểu Bảo Nhi việc mình bị đánh.
Nó đẩy tóc Tiểu Cẩu Tử ra, không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh. Cứ thế này mãi cũng không phải là cách.
Một lát, nó rốt cuộc nói, “Tiểu Cẩu Tử, chờ Lê Sinh trở về, ta đi xin y giao chìa khóa ra thả ngươi đi.”
“A!” Tiểu Cẩu Tử vạn phần kinh ngạc, “Tiểu… Bảo Nhi, ngươi… Ngươi ngươi…”
Nó ngửa đầu, rầu rĩ nói, “Ta đã nghĩ hết rồi. Tiểu thư có cho ta một cái áo khoác lông, hẳn là có thể cầm lấy không ít ngân lượng. Ta sẽ đưa ngươi hồi hương, dàn xếp cuộc sống, sau đó sẽ nhận tội với chủ tử, cầu hắn đừng gây khó dễ cho người nhà của ta và ngươi.”
“A?” Tiểu Cẩu Tử càng kinh ngạc, “Ngươi ngươi ngươi ─”
Nó ngẩng đầu, nói tiếp, “Ta sẽ tiếp tục kiếm ngân lượng hồi hương, nói rõ với đa nương ta, van bọn họ thu lưu (thu nhận) ngươi, nếu không thì ngươi phải làm sao bây giờ?”
Nó rất phiền não với vô vàn vấn đề hiện tại, “Bây giờ ngươi đi đứng không ổn, nếu ra ngoài thì kiếm sống thế nào? Ngân lượng do bán đồ cũng không chống đỡ được bao lâu, một mình bên ngoài lỡ may có kẻ khi ngươi ốm yếu, cướp đoạt tiền của ngươi thì sao?”
Nghe nó cứ lo lắng như thế, cứ như trên người y đã có ngân lượng rồi vậy…
“Tiểu Bảo Nhi, biện pháp của ngươi quá ngu ngốc!” Nhưng Tiểu Cẩu Tử phải thừa nhận, tiểu Bảo Nhi nghĩ đến chu toàn.
Y một lòng muốn rời khỏi hầm ngầm, nhưng lại không nghĩ đến cuộc sống tương lai phải làm sao.
“Nếu ngươi ở lại hương dã, người xấu cũng sẽ không nhiều như vậy… Kẻ có tiền đều rất xấu, đều khi dễ người khác.”
Tiểu Cẩu Tử không nói gì.
“Ta thả ngươi đi, chủ tử biết rồi thì cũng chỉ tức giận một trận thôi, ngươi không cần lo cho ta. Những hình phạt gì gì đó chỉ cần cố chịu một chút là được.” Nó ôm hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống chân. Nó cũng đã cân nhắc đến cái này. Chủ tử còn chưa chán chơi đùa với nó, hẳn là sẽ không đánh chết nó đâu.
“Tiểu Bảo Nhi… Ngươi…” Điên rồi?
Tiểu Cẩu Tử nhìn nó không chớp mắt. Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao trên mặt tiểu Bảo Nhi lại có biểu tình đau thương như vậy?
Nếu như có thể, nó vốn không muốn trở về.
Nương vẫn luôn khóc… Không thất vọng với nó…
“Tiểu Cẩu Tử, ta chỉ ta van ngươi đừng nói cho người nhà của ta biết trong phủ ta bị khi dễ là tốt rồi.”
“…”
Tiểu Cẩu Tử quay mặt, không nói gì, nhưng đáy lòng đã chua xót.
“Lê hộ vệ còn chưa đồng ý mà, ngươi nghĩ nhiều thế làm gì!” Khẩu khí y không tốt, bị tiểu Bảo Nhi làm cho tâm trạng cũng xấu đi.
“Ngươi mau trở về, đừng để chủ tử phát hiện ra ngươi không ở đó.” Dứt lời, y lại cúi đầu lang thôn hổ yết, chỉ chốc lát sau đã thả lại bát đũa lại vào rổ.
Kiều Bảo Nhi chậm chạp đợi thêm một lúc nữa mới đứng dậy rời khỏi. Tiểu Cẩu Tử nhìn nó cố gắng ưỡn lưng cho thẳng, bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Trước đây tại sao phải khi dễ nó…
Quả thực bị ma quỷ ám ảnh, lại phạm vào chuyện ngu xuẩn hại người hại mình như thế!