CHƯƠNG 2
Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ
Thâm hạnh minh triêu mại hạnh hoa?
(Đêm xuân
lầu nhỏ
mưa rơi
Sáng mai ngõ vắng ai mời mua hoa?)*
Du Liệt lão nhân năm đó uy danh Long Uy tiêu cục phó Tổng tiêu đầu, tính tình hào sảng trượng nghĩa, nửa đời ngang dọc giang hồ đã kết giao với không ít võ lâm đồng đạo, bản thân võ công cũng được tôn vào hàng hảo thủ hiếm thấy xưa nay. Nhưng rồi thời gian liên tiếp qua đi, ngoảnh đầu nhìn lại oai hùng tráng chí nay đã chỉ còn là mưa gió. Lão nhân gia tuổi đã xế chiều, lại thêm một thân bệnh tật, nhà họ Du từ thịnh đổi thành suy. Bầy nhi tử cũng không đáp ứng nổi kỳ vọng của cha già, chỉ có thể dựa vào chút tiếng tăm còn sót lại của phụ thân ở đất Hàng Châu mà thụ hưởng cuộc sống an nhàn.
Vì vậy mà việc La Bắc Uyên đưa trát đòi mạng Du gia đã trở thành mối họa không dễ gì đối phó.
Gã đại ma đầu nhiều năm trước biến mất khỏi chốn giang hồ, tưởng chừng đã chết nay lại đột ngột xuất hiện vào một ngày Bắc phong xuy tán, liên tiếp tìm đến các cao thủ năm xưa truy sát hắn để báo thù, mà công lực giờ đây còn thâm hậu hơn xưa một bậc. Cũng vì lẽ đó, mặc dù bằng hữu đồng liêu của Du Liệt trên giang hồ nhiều không kể hết, nhưng những kẻ chân chính dám đứng ra hỗ trợ lão lại chẳng đếm được mấy người.
–
Diệp Vân Khuynh cùng Thôi Đình vừa ly khai Lăng Ba tiên cảnh liền đi một mạch ngày đêm không nghỉ, chưa đến mười ngày đã tới gần ranh giới Hồ Châu. Đất Giang Nam mới qua tiết thanh minh, phong vũ ngập tràn, đã hai ngày trời mưa chưa dứt. Đường xá vì mưa mà trở nên khó đi, sinh ý (việc buôn bán) của mấy quán trọ cũng vì thế mà thuận lợi. Mấy khách *** nổi tiếng nhất Hồ Châu đã sớm chật kín người, nước mưa chảy xuống thành từng giọt dọc theo mái ngói chu sa, đèn ***g đỏ chưa thắp lên vẫn đong đưa trong gió.
Khó khăn lắm mới tìm được một nhà còn phòng trống, nhưng lại chỉ có một gian.
Thôi Đình cùng lão bản thương lượng nửa ngày, rốt cuộc chủ quán già nua chỉ biết mỉm cười lắc đầu. Nguyên lai người khách ở trong gian phòng kia vừa có việc rời đi, khách *** vì thế mà khuyết ra một chỗ, chứ thời điểm này vô duyên vô cớ bắt lão tìm thêm một gian phòng trống nữa thì thật là bất khả. Thôi Đình nhìn sang Diệp Vân Khuynh. Ngoài cửa, bạch y công tử ngẩng mặt nhìn vạt trời ảm đạm, cảm thấy ánh mắt của hắn liền quay ra làm hiệu, ý chừng muốn nói “không cần lo lắng.”
Chủ quán nhìn ra hai người không giống với khách trọ bình thường, bèn tự mình dẫn họ lên lầu.
Gian phòng không thể gọi là rộng, nhưng cũng coi như sạch sẽ tinh tươm, bài trí tao nhã lịch sự. Đặt hành lý xuống, Thôi Đình cảm thấy không khí có vẻ gì đấy không thật tự nhiên. Diệp Vân Khuynh từ nhỏ đã quen sống an nhàn sung sướng, mỗi lần xuất môn ắt hẳn đều ở phòng thượng hạng, lần này phải phá lệ không biết y sẽ nghĩ gì. Mà từ lúc bước vào phòng đến giờ, y hoàn toàn im lặng, chẳng nói lấy một câu. Thường ngày y vốn ít lời, nhưng nay ở cùng một phòng, dường như tất cả những lạnh lẽo trên thế gian này đã cô đặc lại, đặt vào khoảng không giữa họ.
Thôi Đình quay sang nhìn bạch y nhân. Y đang ngồi bên cạnh bàn trà, đấu lạp cởi xuống nằm hờ hững trên tay, tỉ mẩn chăm chú quan sát mọi ngóc ngách. Hoàn cảnh mới lạ khiến đôi mắt y dường như hơi phát sáng. Thình lình y ngước nhìn lên, Thôi Đình lập tức ho khan vài tiếng, vội vàng ngoảnh mặt quay đi: “Ngươi lên giường ngủ đi, ta sẽ xuống đất nằm.”
Diệp Vân Khuynh nhìn hắn, mi mắt hạ xuống: “Không cần, giường rất lớn.” Nói xong liền đứng lên với lấy tay nải, tỏ ý không muốn bàn thêm.
Thôi Đình trầm lặng đứng giữa gian phòng. Bóng áo trắng trước mặt lúc ẩn lúc hiện. Hắn nghĩ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong.
Trời về khuya vẫn mưa rào rạt. Mưa chảy thành từng dòng thủy lưu miên man đổ xuống mái hiên. Đằng xa truyền đến chuỗi âm thanh trầm đục của trận sấm mùa xuân. Không khí trở nên ẩm ướt, ánh nến cũng vì thế mà có vẻ mỏng manh, không dễ lay động bập bùng. Tim đèn qua mấy lần khêu vẫn chỉ đủ chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ.
Thôi Đình ngồi ở cạnh bàn, ngẩn người nhìn đốm sáng yếu ớt.
Diệp môn chủ đã lên giường nghỉ ngơi từ sớm. Y không thích nói chuyện, nhưng lại thực thích ngủ. Màn trướng chưa được ai buông, có thể loáng thoáng nhìn thấy mớ tóc đen xõa ra, vài sợ hỗn độn chảy xuống nền đất lạnh. Tóc y đen nhánh, mềm mại lại thuận hoạt. Nước da trong suốt như bạch ngọc. Từ lúc trông thấy y ở Luận Võ Đài đến giờ, Thôi Đình vẫn luôn cảm thấy hai sắc trắng đen kia thực là thuận mắt, có điều chưa lần nào mở miệng nói ra.
Nói xong rồi, ai dám đảm bảo Yên Chi kia sẽ không nhằm thẳng cổ hắn mà đâm tới?
Đêm cũng thực là dài.
Ngõ nhỏ dưới lầu bỗng vẳng lên một đợt mõ cầm canh. Tiếng rao trong đêm khuya rất mỏng, chầm chậm lan vào không gian ẩm ướt như một loại hương hoa, cũng có cái ý vị tịch mịch khoan thai của một điệu hát Giang Tô nhu nhu nhuyễn nhuyễn.
Người trên giường lại đột ngột trở mình. Thôi Đình vội lên tiếng: “Ta đi ngủ bây giờ, ngươi cứ nghỉ trước đi…”
Diệp Vân Khuynh nhìn hắn, ánh mắt có tia mờ mịt, đoạn ngồi dậy, xuống giường đi tới bên cửa sổ mở tung hai phiến gỗ. Bóng tối dịu dàng tràn vào mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm, lất phất hòa lẫn với mưa đêm. Hắn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không ngủ được.” Diệp Vân Khuynh đưa lưng về phía hắn mà đáp.
Cả hai lại chìm vào im lặng. Thật lâu sau, chừng như vừa sực nhớ ra, Thôi Đình đứng dậy cầm áo choàng đi tới phủ lên vai y.
“Ban đêm gió lạnh.”
Ở cùng với y lâu ngày, cơ hồ bản thân cũng trở nên ít nói.
Diệp môn chủ bỗng trở nên rất nghe lời, cúi đầu khép vạt áo lại.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa. Màn đêm tĩnh lặng trườn mình trên bờ ngói đỏ. Đèn ***g treo ngoài hiên vẫn sáng. Còn có mùi ngai ngái của đất ẩm quyện với cỏ cây. Sau lưng hắn, giọng nói của Diệp Vân Khuynh đột ngột vang lên: “Ta đang nghĩ tới La Bắc Uyên.”
Thấy hắn ngạc nhiên, y tiếp lời: “Ngươi có biết La Bắc Uyên rất giỏi thuật dịch dung?”
Thôi Đình lắc đầu.
Môn chủ áo trắng liếc hắn một cái, rồi rơi vào trầm tư: “Ngươi không biết nhiều, chúng ta càng phải cẩn thận.”
Thôi Đình nghĩ nghĩ một chút, liền cười nói: “Hay chúng ta làm ám hiệu?”
“Ám hiệu?” Diệp Vân Khuynh nhướng mày.
“Đúng vậy, để tránh hắn giả mạo.”
Diệp môn chủ cân nhắc hồi lâu, sau đó ngẩng lên hỏi hắn: “Vậy nên đặt ám hiệu gì?”
Thôi Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm không đáp. Lát sau mới quay đầu trở lại: “Gọi là Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ” *
“Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ?” Diệp Vân Khuynh chậm rãi lặp lại một lần, bỗng nhiên hơi nở nụ cười: “Tốt lắm.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn thấy trái tim mình như có bàn tay nào khe khẽ bóp đau.
Diệp Vân Khuynh nói rất ít, cười lại càng ít hơn. Ba năm ở Lăng Ba tiên cảnh, hắn nhớ được đôi lần có thấy y cười. Kỳ thực, y cười lên trông rất đẹp. Cái dáng vẻ cô quạnh thường ngày được thắp thêm chút sinh khí, ánh mắt cũng thuận hoạt lên, như cây lá xanh tươi mọc lên giữa vườn hoang tịch mịch, thực ấm áp, khiến hắn không nhịn được ý muốn chạm vào.
Nhưng Diệp Vân Khuynh lại chẳng hề chú ý đến biểu tình trên gương mặt hắn. Giải quyết xong mối bận tâm trong lòng, y dợm bước quay về giường ngủ, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Ngủ đi. Ngươi để đèn, ta không ngủ được.”
Thôi Đình thoáng ngẩn ngơ, rồi cũng theo y trở vào phòng. Sáp nến đã chảy gần hết, chỉ còn lại một tấc nhỏ, cũng chẳng sáng được mấy phần. Hắn còn đang do dự, môn chủ phía sau đã muốn đặt lưng xuống giường, rốt cuộc đành nhẹ nhàng thổi tắt.
Ngay lập tức, bóng tối sà xuống như một cọng lông chim.
Hắn đứng bên cạnh bàn trà một hồi, đến khi ánh mắt dần quen với màn đêm mới nhẹ nhàng đi tới giường ngủ.
Diệp Vân Khuynh để lại cho hắn hơn phân nửa không gian, y quay mặt vào tường, đầu vai gầy gò lộ ra qua lớp chăn mỏng. Thôi Đình nhìn nhìn một lúc, nhịn không được lại thò tay kéo góc chăn trùm lên vai y, sau đó mới khẽ khàng nằm xuống. Gò má hắn chạm phải tóc của Diệp Vân Khuynh. Bóng đêm tĩnh lặng làm nổi lên hơi thở đều đều trầm ổn của người nằm bên. Y lại khẽ cựa mình, sợi tóc tản ra mang theo vị mưa ẩm ướt, giống như bàn tay mềm mại vô hình phủ lên gò má.
Trong bóng tối nồng nàn, chút tình dường như hiu hắt bay.
Thôi Đình không hề buồn ngủ. Chẳng hiểu vì sao hắn có cảm giác đã từng trải qua chuyện này trong quá khứ, giống như thật lâu về trước đã là như vậy, lại giống như thật lâu về sau còn có thể là như thế này.
Hắn nghiêng đầu, sợi tóc lành lạnh chạm vào môi, hắn để yên như vậy.
Hắn nghĩ, rốt cuộc cũng biết được đến tột cùng là luyến tiếc cái gì.
–
Sáng ngày thứ hai, rốt cuộc mưa cũng tạnh. Đường xá vẫn lầy lội khó đi, nhưng Thôi Đình và Diệp Vân Khuynh đã không thể đợi được nữa, ngay sáng sớm liền trả phòng rồi mau chóng lên đường. Đi liền một ngày một đêm, cuối cùng cũng tới được Hàng Châu. Du lão nhân muốn cùng toàn gia trên dưới già trẻ đích thân nghinh đón họ vào Du phủ, nhưng Diệp Vân Khuynh chỉ nhẹ nhàng từ chối.
Cái tin môn chủ Lăng Ba tiên cảnh tới Hàng Châu tỉ thí với La Bắc Uyên đã sớm tràn vào mọi ngóc ngách trên khắp giang hồ. Nghe nói khi biết chuyện, gã ma đầu chỉ cười rộ lên, sau đó quả quyết sẽ ở tại Hàng Châu chờ y trong nửa tháng, y chưa tới hắn sẽ không đụng vào một sợi tóc của Du gia.
Diệp Vân Khuynh không muốn ở lại Du gia để vướng víu tay chân. Du Liệt thấy y đã có chủ ý riêng, cũng không miễn cưỡng nữa, sai người tìm cho họ một biệt viện xa ngoài ngoại thành, non xanh nước biếc mà thanh tịnh.
Sắp xếp chỗ ở xong xuôi, Thôi Đình liền ra ngoài dò la tin tức về nơi ẩn náu của La lão Đại. La Bắc Uyên đang ở Hàng Châu, việc này ngay cả người ngoài võ lâm cũng biết, có điều chẳng ai chỉ được cụ thể hắn đang ở đâu. Mà ngay sau khi bọn họ đến nơi, hắn đã phái người đưa phong thư thứ hai đến Du phủ, bên trên chỉ vỏn vẹn vài từ: “Ngày mười lăm, giờ Hợi, suối Hổ Bào, Bắc Uyên tĩnh hậu.” (kiên nhẫn đợi)
Diệp môn chủ hờ hững nhìn qua phong thư, sau đó thuận tay ném sang một bên, đứng lên đi ra ngoài. Thôi Đình cũng bước theo y.
Bên ngoài biệt viện có một khoảng sân rộng, chính giữa trồng một gốc lê đại thụ đương độ ra hoa, mỗi lần gió xuân thổi tới lại rụng xuống một cơn mưa trắng tuyết.
Môn chủ áo trắng đi đến giữa sân thì dừng lại, tay phải khẽ động, một đạo quang hoa màu đỏ nhẹ nhàng từ tay áo bay ra. Yên Chi hiện lên đượm một vẻ lười biếng mà dịu ngọt. Lưỡi đao mỏng như nước càng thêm trong suốt dưới ánh mặt trời, luồng khí lưu chuyển dọc thân đao phát ra tia sáng lấp lánh tựa như một vật thể sống. Gió tụ lại ở mũi đao, quang hoa cũng theo đó mà ngưng lại thành dòng, khí độ rực rỡ đoạt hồn người, trong giây lát có thể khiến người ta ngừng thở.
Đang dựa gốc lê ngắm y, hắn đột ngột đứng dậy, đối Diệp Vân Khuynh nói: “Muốn ta cùng ngươi so chiêu?”
Diệp môn chủ chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi quay đi, rõ ràng có ý đáp “Không cần.”
“Vì sao?” Thôi Đình lại hỏi.
Diệp Vân Khuynh nâng Yên Chi lên ngang tầm mắt, tinh tế xem xét một hồi mới mở miệng nói: “Ngươi là Thôi Đình, không phải La Bắc Uyên.”
Hắn cảm thấy có chút buồn cười: “Chỉ là so chiêu, là ai có gì khác nhau?”
“Có.” Y đáp rất nhỏ, rồi nhẹ nhàng khởi động cổ tay, phi quang (luồng sáng đỏ) bật lên, vẽ ra một quĩ đạo rực rỡ chói mắt, tựa như một vạn đóa tường vi đỏ máu đồng loạt nở rộ trong không gian. Đao phong lướt qua những cánh lê rơi, chớp mắt biến chúng thành muôn vàn chấm trắng li ti đổ đầy vào các tầng gió, không khí sóng sánh như có người rây bột qua tấm lụa đào.
Đứng dưới vòm cây, Thôi Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm. Ba năm nay, hắn luôn nghiêm túc với việc tu luyện võ công, chưa một giây lơi lỏng, tu vi vì thế cũng tinh tiến không ngừng. Chỉ là lúc này nhìn vào thân ảnh trước mặt, hắn không khỏi cảm khái mà nghĩ rằng, có lẽ Diệp Vân Khuynh mới xứng là thiên tài đích thực.
Luyện trọn một bộ đao pháp, bạch y công tử dừng lại, Yên Chi ngoan ngoãn trượt vào tay áo. Y quay sang nhìn Thôi Đình, bốn mắt chạm nhau, Thôi Đình bỗng buông ra một câu: “Ta cảm thấy chuyện này có điểm thật kỳ quái.”
Diệp Vân Khuynh hơi hơi chọn mi.
“Tuy không thể nói rõ vì sao, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận!” Hắn nói tiếp, đoạn đưa tay định phủi đi cánh hoa trên tóc y.
Bạch y công tử im lặng, một lát sau mới ngẩng lên nhìn hắn: “Ngươi lo cho ta ư?”
Thôi Đình giật mình, thấy bóng mình ẩn hiện trong đôi mắt người kia.
“Đúng vậy a.” Hắn mỉm cười, nhón tay nhặt đi cánh hoa lê.
Ánh mắt Diệp Vân Khuynh phút chốc mờ đi. Thôi Đình vỗ vỗ lên vai y, sau đó quay đầu đi thẳng.
Kỳ thực, cũng không phải muốn rời đi. Chỉ là đột nhiên không biết đứng đó còn có thể làm được cái gì, hoặc sẽ làm ra cái gì, vì vậy mới tốc tốc bỏ chạy vào phòng. Vào trong phòng rồi, nghĩ lại mới thấy hình như Diệp Vân Khuynh có hơi kỳ quái. Từ lúc xuất môn đến giờ, dọc đường rõ ràng y có điều gì kỳ lạ. Bất quá, hắn cũng không muốn minh bạch xem điều đó là gì.
Thôi Đình cúi xuống nhìn cánh hoa vẫn đang nằm trong lòng bàn tay, nhè nhẹ mân mê, cảm giác thực dịu mượt mịn màng. Đưa lên chóp mũi ngửi, có hương vị thanh thanh lãnh lãnh.
Không nồng đậm, mà lại khiến hắn như say.
.
——
*Trong bài “Lâm An xuân vũ sơ tễ” (Mưa xuân mới tạnh ở Lâm An) của Lục Du. Tuy không thể khẳng định chắc chắn, nhưng cái kiểu dịch lục bát xuống dòng này có lẽ là của Vi Nhất Tiếu :”)
Định hai ngày ba chương mà không kham nổi, có lẽ mình trời sanh tuyệt mạch không thể tu tiên, ngồi làm mà cứ nhấp nhổm ăn miếng bánh uống miếng nước thành ra chỉ có thế này thôi, em thật xấu hổ anh Tiêu Ức Tình ơi :”>
Mà Hồng Cừ này cũng biết chọn địa điểm để oánh nhau ghê. Hàng Châu sông xanh nước biếc thật khiến em gái này muốn lộng tay vi vu chém gió… :-”
Bonus một đoạn trà dư tửu hậu của băng đảng bộ đôi:
Em: Muốn xuân này về nhà xin chữ ghê
Em: Có nên xin chữ Tiêu hêm? =))
Thiên: =))
Thiên: nhiều chữ Tiêu lắm
Thiên: nhớ đem mẫu theo
Em: Dĩ nhiên là chữ Tiêu của lâu chụ dồi!!!!
Thiên: đem hình người cho dễ hình dung
Thiên: xong thưa rằng hãy viết cho iem một chữ
Thiên: mà nhìn chữ như thấy người~~~~
Em: Phại đó!!!
Em: Mờ người ta hỏi sao xin chữ Tiêu thì nói làm xao đây :))))))
Em: Chớ đi xin chữ mà hem giải thích được sao xin chữ đó thì thiệt là nhục ;_;
Em: Mà giải thích bởi vì cháu lỡ tương tư chàng họ Tiêu
Em: Thì xấu hổ lắm không dám đâu =))
Em: …
Thiên: …
Em: Thôi mệt quá cứ thú nhận tương tư chàng họ Tiêu
Em: Khỏe!
Em: Biết đâu sau đó bác lại khuyến mãi cho chữ Tình
Em: Vậy là 1 mũi tên trúng 2 chú trym :”>
Thiên: =)))))))
Vậy thôi, hết chiện rồi ~