Yên Chi Túy

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Thượng

Có người lòng như khăn mới thêu.

 

Chớp mắt đã được mười bốn ngày.

Thời gian vừa rồi, Diệp Vân Khuynh ban ngày ở sân sau luyện tập đao pháp, đến khi trời nhập nhoạng tối, nắng tắt chiều tàn mới lên giường ngồi xếp bằng điều khí dưỡng thần. Thôi Đình từ sớm đã ra ngoài dò la tung tích La Bắc Uyên. Nhiều ngày như vậy trôi qua mà hành tung của gã vẫn vô phương xác định. Sự việc càng lúc càng kỳ lạ. Diệp môn chủ từ trước đến nay đi lại trên giang hồ như cái bóng, vậy mà lần này xuất môn chưa quá một đêm, sáng hôm sau tin tức đã lan truyền như nhện chăng tơ. Ngược lại La Bắc Uyên dương dương tự đắc đưa thư chờ đợi ở Hàng Châu, nhưng đến khi họ tới nơi thì gã lại lặn đi đâu mất dạng.

Nghĩ nhiều như thế, thái độ cũng thập phần cảnh giác, nhưng chung qui mọi thứ vẫn gió lặng sóng êm.

Chiều buông xuống, nhà nhà khơi đèn, cơm chiều cũng đã dùng xong. Diệp Vân Khuynh trở về phòng sớm hơn mọi ngày, tuần tự làm những việc từ lâu đã thành thói quen: tắm rửa tịnh thân, sau đó đốt nhang điều khí. Hàng ngày phải tĩnh tâm dưỡng thần, điều luyện nội lực thì khi giao thủ mới có thể phát huy toàn bộ võ công.

Diệp Vân Khuynh xưa nay đã là như vậy. Mặc kệ đối thủ là ai, chỉ cần theo y so chiêu, y sẽ dốc toàn lực đối phó. Một khi đao đã rời vỏ rồi, kẻ kia sống hay chết, y chỉ nhìn bằng nửa con mắt.

Những chuyện này là Hà Đại tiên sinh trước đây đem nói với Thôi Đình. Kỳ thực lúc đó lão còn bỏ thêm một câu: “Công tử bại dưới tay thiếu gia mà một sợi tóc cũng không tổn thương, hiếm có, hiếm có…” —— Hắn vẫn cứ nghĩ câu ấy có ý khen hắn vận khí tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật hồ đồ.

Một góc tối sâu thẳm trong lòng hắn rung lên như dây đàn bị tay người chạm vào, tâm tư không thể khống chế mà trở nên nhộn nhạo.

Ở nông trang phía xa, đôi vợ chồng quê tíu tít thu đồ bên giậu phơi, cười đùa như lụa đào đón gió.

Cửa phòng Diệp Vân Khuynh đột nhiên vang lên vài tiếng đập nhè nhẹ. Y đang ngồi xếp bằng trên giường, hai tay thư thái đặt trên đầu gối. Đôi mắt đang nhắm vì thanh âm kia mà thoáng mở ra, chỉ thân thể là vẫn bất động, chưa hề nhúc nhích lấy một cái.

Người ngoài cửa hình như vô cùng kiên nhẫn, tiếng gõ chậm rãi vọng vào, như có lúc ngừng lại một giây, rồi cứ nhấn nhá từng chút từng chút một vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Diệp Vân Khuynh nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy, xuống giường bước lại gần.

“Cách—” một tiếng, hai phiến gỗ vừa hé ra liền bị một bàn tay từ ngoài nhẹ nhàng đẩy vào. Diệp Vân Khuynh sững người, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.

Thôi Đình cũng mỉm cười nhìn y.

Bàn tay hắn vươn ra trong không trung, chạm nhẹ vào sợi tóc vương trên ngực, rồi cứ thế cứ thế mềm mại dịu dàng mà trượt xuống.

Diệp Vân Khuynh liền lùi lại.

Thôi Đình liền bước tới.

Một người cứ từng bước lùi về phía sau, một người cứ từng bước tiến lên phía trước. Đã quá gần rồi, cảm nhận được cả hơi thở ôn nhu của người kia trên mặt. Ngón tay hắn lùa vào làn tóc, dừng lại ở gò má thanh tao. Diệp Vân Khuynh bỗng dưng run lên một cái.

Rốt cuộc, đã thối lui đến chính giữa phòng.

Y định nói gì đó, nhưng vừa chớm mở miệng, Thôi Đình lại đột ngột đưa ngón trỏ điểm nhẹ vào môi y, ý bảo đừng lên tiếng.

Y liền ngậm miệng lại.

Thôi Đình chậm rãi tiến sát vào, cuối cùng, một làn môi nóng ấm dịu dàng rơi nhẹ lên trán y.

Diệp Vân Khuynh nhắm mắt lại.

Sau đó, thật sâu, thật sâu, buông một tiếng thở dài.

Trong tích tắc, ***g ngực như va phải một tảng băng lạnh lẽo thấu xương, chỉ thấy cả người Diệp Vân Khuynh bắn về phía sau, tay trái theo phản xạ vội tung ra một chưởng đánh mạnh vào ngực người đối diện, trong khoảnh khắc người đó lảo đảo lùi về, Yên Chi nhanh như chớp từ tay phải bay ra, lao thẳng đến đối phương. Luồng sáng đỏ chói mắt xé gió lướt tới, nhưng còn cách mi tâm kẻ kia một li thì đột nhiên khựng lại.

Trước mặt y, gương mặt Thôi Đình đã trở nên dúm dó, phun ra một ngụm máu tươi, mặt mũi lẫn vạt áo đều loang lổ huyết sắc, quỉ dị không nói nên lời.

“Ngươi khi nào thì… phát hiện?” Thôi Đình thở dốc, một lúc sau mới bật ra câu hỏi.

Diệp Vân Khuynh chỉ câm lặng nhìn người ngồi trên mặt đất, nửa câu cũng không đáp trả.

“A… thật biết điều…” Người kia nở nụ cười khô khốc. “Bất quá nhìn xem, ngươi cũng bị thương rồi!”

Diệp Vân Khuynh cúi xuống nhìn vệt máu trên ngực đang nhanh chóng khuếch tán theo nhịp thở, đỏ sẫm thấm qua nền lụa trắng.

Trong khoảnh khắc y vừa cúi đầu, một đạo kình phong vun vút bắn tới, Diệp Vân Khuynh thân hình phiêu chuyển, Yên Chi trong tay xuất ra đâm sượt vào khoảng không, cùng lúc lại có một chưởng lực từ phía dưới đánh úp lên, y vừa động thân xoay người đỡ thì vết thương trên ngực há miệng, máu như suối trào ra, một trận đau đớn xộc thẳng lên não, khí lực nhất thời suy giảm hơn phân nửa…

“Khốn kiếp!!!”

Giữa quay cuồng hỗn độn bỗng nghe có tiếng thét kinh người, một đạo ngân thương sắc bén theo đó phá tung cửa sổ lao vào như xoáy lốc đâm tới “Thôi Đình” —— Gã bổ nhào xuống đất lăn vội một vòng tránh né thương kích, rồi chừng như không thể dây dưa lâu, bèn tung người lao qua cửa sổ, nháy mắt biến mất trong đêm tối.

“Có làm sao không?!!!” Bên tai ập vào giọng Thôi Đình.

Thôi Đình quăng thương lao về phía y, vòng tay qua thắt lưng mà đỡ lấy thân hình đã hơi khuỵu xuống. Vừa thấy tay y đặt trên ngực, huyết tinh không ngừng theo kẽ hở giữa các ngón tay mà tuôn ra, máu trong người hắn cũng đông lại thành băng. Diệp Vân Khuynh không trả lời, hai mắt từ từ nhắm lại, thân thể mềm ra trên tay hắn. Thôi Đình mặt cắt không còn hột máu, đưa tay vỗ vỗ hai gò má tái nhợt của y, lo lắng kêu lên: “Vân Khuynh, Vân Khuynh! Mở mắt ra nhìn ta! Mở mắt ra nhìn ta!”

Hồi lâu, Diệp Vân Khuynh mới chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Không sao… Bị thương ngoài da thôi…” —— nói câu đó xong bên môi còn ẩn ẩn cười. Thôi Đình thoáng chốc lặng đi, mặt mày sa sầm xuống, khóe miệng giật giật như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc đầu thở ra một hơi, điểm vào mấy huyệt vị cầm máu rồi cẩn thận ôm lấy y đặt lên giường.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?!!” Thôi Đình tốc tốc cởi áo ngoài của Diệp Vân Khuynh, nhịn không được mà quát lên, trong giọng nói còn có mấy phần lạnh lùng kèm giận dữ: “Ngươi nói ta không biết nhiều, rồi nói chúng ta phải cẩn thận, những lời này đem cho chó ăn đi! Ta đã dặn ngươi phải hết sức đề phòng, ngươi cũng bỏ ngoài tai. Bây giờ nhìn xem thương tích đã sâu vào tận xương, ngươi bảo ta phải làm sao đây?!!!”

Diệp Vân Khuynh bỗng rên khẽ một tiếng, đôi con ngươi đen nhánh lay động, nhìn thẳng vào Thôi Đình.

Ngay lập tức, người đang nói im bặt, tay chân luống cuống: “Đau?”

Diệp Vân Khuynh trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ khẳng định.

“Nếu biết đau sao lá gan còn to như vậy?!!!” Thôi Đình thấy biểu hiện không ngoan biết điều của y, cơn giận lại bùng lên, lập tức trừng trừng nhìn lại.

Môn chủ áo trắng thấy người kia tức giận đến đỏ mặt tía tai, trong lòng có chút ngẩn ngơ, rồi lập tức ngoảnh mặt quay đi, làm bộ ngó lơ lên trần nhà.

“Cố chịu một chút…” Thôi Đình nhẹ nhàng lau sạch máu ứa, đoạn cầm bình dược liệu rắc lên miệng vết thương.

Thân thể của người nằm dưới nhất thời cứng lại, hai bàn tay siết chặt, vầng trán trắng bệch theo từng cử động của hắn mà rịn mồ hôi. Hắn liếc nhìn y, động tác càng lúc càng ôn nhu, ngay cả hô hấp cũng nuốt vào trong, như sợ rằng thở mạnh một cái cũng có thể khiến y đau đớn.

“Đây là lần đầu tiên của ngươi?” Thình lình Thôi Đình nghĩ ra điều gì đó, buột miệng hỏi một câu bâng quơ, mặt mũi vẫn hết sức nghiêm túc.

Diệp Vân Khuynh hình như không nghe ra ý vị châm biếm trong lời hắn, chỉ mím môi gật đầu.

“Không ngờ Lăng Ba tiên cảnh môn chủ cũng có bộ dạng này…” Bàn tay Thôi Đình mơn man trên miệng vết thương. Thân thể bên dưới thoáng rùng mình. Thấy vậy, hắn vô lại ấn nhẹ một cái: “Vô cùng đau đớn sao?”

Diệp Vân Khuynh đau đến không thể cử động, chỉ nằm đó vô lực gật đầu.

Dù sao, đối với Diệp môn chủ cao cao tại thượng, đây vẫn là lần đâu tiên bị người ta làm cho chảy máu. Bao nhiêu năm ngang dọc võ lâm, ba chữ Diệp Vân Khuynh không biết từ lúc nào đã trở thành thần thoại bất khả chiến bại, những kẻ liều mạng khiêu chiến chưa chạm được chéo áo của y đã hồn tẫn mạng vong.

Y húng hắng ho vài tiếng, nuốt vào lòng một tiếng cười khan. Có phải Lăng Ba tiên cảnh chiến tích mấy năm nay, người ta cứ nói như vậy mãi, thành ra chính mình cũng suýt nữa tin là thật?

Y không phải một tên yếu ớt, chỉ vì bị thương mới biết mình đau.

Còn hắn thì chỉ quen nhìn gương mặt phẳng lặng của y, riết rồi quên mất.

Thôi Đình thấy y rơi vào trầm tư, trong lòng mềm lại, bao nhiêu ý tứ trêu chọc cũng tan biến đi. Định lợi dụng lần đầu tiên y thụ thương để giáo huấn một phen, bây giờ thấy y ngây ngốc nằm đó, không ra đau cũng không ra phó mặc, bèn thở dài nhanh nhanh chóng chóng dùng vải sạch băng vết thương lại, lau sạch mồ hôi trên trán y, rồi làm như thuận tay mà vén sợi tóc mai trên gò má qua tai. Chạm vào vành tai nhỏ bé lạnh như băng, Thôi Đình đột nhiên nhớ ra:

“Tại sao ngươi không dùng ám hiệu? Đặt ra mà không dùng thì có tích sự gì?!!”

Diệp Vân Khuynh nghe xong, cả người như có luồng nhiệt nóng chảy qua, mở to hai mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức nhắm lại. Miệng cũng tự động khép chặt, hỏi không nói gọi không thưa, mặc kệ hắn nói cái gì, y cũng không hở ra nửa chữ.

Thôi Đình nhìn bộ dạng giả ngủ của y, ra chiều giận dữ mà thốt lên: “Ngươi không cần tên Diệp Vân Khuynh, đổi thành Diệp Quả Ngôn (Diệp-ít-nhời) đi!”

Công tử áo trắng nghe được lời nói của hắn, thần sắc có hơi lay động, tựa hồ như rất muốn cười, rồi lại cực lực nhịn xuống, đem mặt vùi vào đám tóc hỗn loạn trên gối.

Thôi Đình im lặng nhìn y một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau cửa phòng mở ra, hắn đi vào, tay còn ôm một ụm chăn gối.

Diệp Vân Khuynh kinh ngạc nhìn lên. Thôi Đình không thèm để ý tới ánh nhìn của y, thản nhiên đem chăn gối trải xuống, vừa làm vừa nói: “Ta hôm nay không đi Du phủ. Ta ngủ ở đây!”

Diệp Vân Khuynh ngẩn người: “Vậy gia đình Du lão tiền bối thì sao?”

“Diệp môn chủ còn có lòng dạ quan tâm người khác?!” Thôi Đình ném về phía y cái nhìn lạnh buốt: “Mục tiêu thật của La Bắc Uyên rành rành là ngươi, không phải Du Liệt, ngươi còn không rõ?”

Diệp Vân Khuynh lẳng lặng thở ra một hơi, sau sự việc lúc nãy, y đã nhận ra rồi. Vì thế cũng không đôi co nữa.

Thôi Đình khẽ thổi tắt nến, trong tích tắc, tất cả chìm vào màn đêm.

Gối đầu lên hai tay sau gáy, hắn mở mắt nhìn vào khoảng không gian thăm thẳm. Cửa sổ lúc nãy bị chính mình đạp hỏng đã được che lại bằng một tấm vải xanh, mặt trước bị gió thổi lay động chập chờn như liễu rủ lê thê trong đêm vắng. Trong canh khuya có đóa lê nào mới nở, hồn hoa vỗ cánh xuyên qua những rặng cây. Những con sông Hàng Châu nước lên, trời không mưa mà vẫn ướt mềm.

Chẳng hiểu vì sao hắn bỗng dưng nhớ lại đêm kia trong quán trọ. Bao nhiêu nụ cười của ngày xa xưa, bao nhiêu giấc mộng lòng hạc bay xa, giống như thật lâu về trước đã là như vậy, lại giống như thật lâu về sau còn có thể là như thế này.

Thôi Đình hít vào một hơi, thật lâu sau mới có thanh âm:

 

“Cuối cùng, vì cái gì mà không hỏi La Bắc Uyên ám hiệu?”

 

Câu hỏi bay lên lửng lơ giữa không gian, người trên giường cũng không có dấu hiệu trả lời. Đêm tĩnh như nước, khiến hắn hoài nghi không biết vừa rồi có phải đã tưởng tượng suy nghĩ trong đầu thành tiếng nói.

Ài, có người lòng như khăn mới thêu. *

.

.

——-

Đó, từ giờ trở đi là hết giống lâu chụ, bởi vì có vẻ người rồi, lại còn biết dùng ánh mắt làm vũ khí nữa chớ, thật là ngây thơ mà nham hiểm!

Cái khúc ‘lần đầu tiên’ dễ gây hiểu nhầm ghê. Bất quá em gái này chỉ có làm tăng sự hiểu nhầm chớ hông định thay tác giả mich bạch gì đâu xD~

Sao cháu Đình tối dạ thế nhỉ. Nó không hỏi ám hiệu vì lúc đó bị bắt mất hồn rồi còn đâu! Hừ!!

P/S: *chêm vào, tự sướng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.