CHƯƠNG 4
Có người lòng như nắng qua đèo.
.
Qua mấy hôm, thương thế của Diệp Vân Khuynh đã không còn đáng ngại.
Đêm đó, La Bắc Uyên muốn che giấu sát khí nên không vận nội công, chỉ dùng trủy thủ đả thương Diệp Vân Khuynh. Lưỡi thép lạnh buốt vừa đâm vào y đã phản thủ đánh ra ngay một chưởng. Vết đâm thoạt nhìn sâu tới tận xương, thực ra lại chỉ thương tổn vài phần da thịt. Thuốc thang vài ngày đã kéo da non. Dù sao thì tốc độ hồi phục của kẻ luyện võ cũng hơn hẳn người thường.
Cũng nhờ người nào đó mấy ngày nay chiếu cố.
Hình như biết bản thân đã phiền hà người kia nhiều lắm, Diệp Vân Khuynh trở nên rất nghe lời. Thôi Đình bảo sao y làm vậy, nấu cơm thì ăn cơm, sắc thuốc thì uống thuốc, bảo lên giường nằm thì lên giường nằm, bảo nhắm mắt ngủ thì nhắm mắt ngủ. Hết thảy đều ra sức phối hợp, lại tịnh không thở dài hay nhăn mày trừng mắt, âu cũng là chuyện hiếm thấy xưa nay. Thôi Đình nghĩ, y bị thương tính tình thật tốt, có điều khoảng cách giữa họ cũng không vì thế mà gần lại.
Chuyện ngày hôm đó Thôi Đình vẫn để ở trong lòng. Rõ ràng Diệp Vân Khuynh là người nhắc nhở hắn về dịch dung thuật của La Bắc Uyên, rõ ràng đã qui ước ám hiệu để đề phòng, cuối cùng vì cái gì y vẫn bị thương? Tại sao lại không dùng ám hiệu? Lấy tâm tư sâu sắc khó dò cùng thân thủ của y mà nói, không thể lý giải lấy nửa điểm.
Ba năm bên nhau tuy không phải bằng hữu cũng chẳng ra chủ tớ, nhưng trong lòng hắn biết, Diệp Vân Khuynh ít nhiều thực sự tín nhiệm mình. Có điều, thời điểm này rắn chầu hổ chực, không thể nói tin tưởng là tin tưởng. Hắn thử đặt mình vào địa vị của y, nếu trong đêm khuya Diệp Vân Khuynh đột nhiên đến trước phòng gõ cửa, phải chăng hắn cũng sẽ không phòng bị mà để y đi vào, để y tiếp cận? Bình thường thì không nói, nhưng bây giờ đang cận kề đại địch, chắc chắn hắn sẽ không sai lầm.
Ẩn tình gì khác ư? Hắn không phải là không nghĩ tới. Thôi Đình nửa muốn hỏi Diệp Vân Khuynh cho rõ ràng, nửa lại cảm thấy có hỏi cũng bằng thừa thôi, nếu y không chủ động nói ra thì hỏi cả đời cũng vô tác dụng.
Đại khái có thể y có lý do riêng. Y không muốn nói, hắn cũng không muốn ép. Vì thế Thôi Đình đem chuyện này nuốt xuống đáy lòng, thỉnh thoảng mới đem ra vẩn vơ nghĩ ngợi.
–
Qua hơn mười ngày điều dưỡng, vết thương của Diệp Vân Khuynh gần như đã hồi phục hoàn toàn. Dần dần, y đã có thể xuống giường đi lại, cũng không thấy đau nhức nữa. Cơ bản đã không khác gì so với khi xưa.
Được mấy ngày mà gốc lê sân trước đã rụng hết hoa, chiều gió thanh bình đột nhiên bừng lên một vòm xanh tràn trề nhựa sống. Gió từ cánh rừng phía Đông dịu dàng thổi tới, mang theo mùi cỏ thơm ùa vào thôn xóm nghe lỏm những câu chuyện ngày thường.
Diệp Vân Khuynh thả bộ trong sân vài vòng, rốt cuộc cảm thấy có chút nhàm chán mà đi đến ngồi dưới mái hiên.
“Trở về phòng đi thôi!” Thôi Đình bước tới, chìa tay ra trước mặt y.
Diệp Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau khẽ nói: “Vết thương của ta đã sắp lành.”
Hắn hơi khựng người, bàn tay lạc lõng thu về, không rõ tại sao lại thấy lòng hụt hẫng.
“Ngày mai sẽ lên đường về môn.”
Thôi Đình nghe được câu này, nhất thời chỉ biết mỉm cười: “Nếu ngươi thấy không còn vấn đề gì nữa thì được rồi. Ta lập tức đi sửa soạn hành lý.”
Diệp Vân Khuynh lắc đầu: “Ta tự mình thu dọn cũng được.”
Hắn nghe không ra ý tứ của y, bần thần nhìn lại.
“Công việc lần này coi như đã xong. Vì thế…” Diệp Vân Khuynh ngừng lại một lát, rốt cuộc tiếp tục cất lời, thanh âm càng lúc càng xa vắng: “Giao ước giữa chúng ta cũng coi như kết thúc.” Nói xong bèn đứng lên quay trở vào trong.
Thôi Đình lặng người nhìn theo bóng lưng y, ***g ngực bỗng dâng lên một tư vị mất mát. Giống như trái tim bị gặm nhấm hàng đêm đột nhiên trở lại thanh bình, nhưng hắn đã quá quen với nỗi đau.
“… Đợi đã!” Trước khi cái bóng áo trắng kịp biến mất phía sau cánh cửa, hắn nghe thấy chính mình vội vã thốt lên.
Diệp Vân Khuynh dừng bước, thân mình hơi hơi phiêu chuyển.
“Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi!”
Y rốt cuộc cũng quay lại nhìn hắn, biểu tình đạm mạc mà lạnh nhạt. Chỉ cách nhau có mấy bước chân, không hiểu sao lại giống như thiên thu mười trượng hồng trần, vĩnh viễn không thể nào lấp đầy.
“Cuối cùng, ngày đó tại sao ngươi không dùng ám hiệu?”
Không nghĩ tới Thôi Đình nhiều ngày sau vẫn một mực nhắc tới chuyện này, sắc mặt Diệp Vân Khuynh có chút hơi dao động, nhưng chỉ trong chốc lát đã trầm ổn lại. Ánh mắt trong suốt đọng lại trên người hắn một giây, rồi rơi xuống mặt đất, rồi từng chút từng chút thu về.
Quả nhiên vẫn không định nói sao? Hạ quyết tâm không nói, cả đời liền không nói? Hắn không hiểu bản thân đang truy đuổi điều gì. Hy vọng vừa nhen lên đã nhanh chóng lụi tàn. Diệp Vân Khuynh, chúng ta từ lâu đã không còn hy vọng gì vào nhau nữa, có phải không?
“Bởi vì…” —— trong tích tắc hắn sắp buông tha, một thanh âm hoang mang lại có chút chua xót bỗng dưng bay tới ——
“… không ngờ…”
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Diệp Vân Khuynh giật mình, vội vàng xoay người rảo bước vào trong.
Bởi vì không ngờ?
Nói thế là có ý gì? Cái gì không ngờ? Không ngờ cái gì? Câu này cũng có thể xem như trả lời sao?
Thôi Đình không đuổi theo y mà ngẩng mặt nhìn trời, ngăn một tiếng thở dài. Ngày xuân không trung thanh sạch như vừa tắm gội, chẳng vương một hạt bụi trần. Noãn phong nhu hòa theo bốn phương tám hướng thổi tới, đem những vạt mây vơ vẩn trong đầu hắn tụ về một chỗ, tô đậm thêm cảm giác đã mộng mị bấy lâu nay. Chỉ là hắn không có động lực để tìm ra tận cùng sự thật.
Lẽ nào lại không muốn vạch trần? Không muốn lật tẩy gã Thôi Đình giả mạo? Cho dù biết Thôi Đình kia là giả, vẫn không muốn vạch trần?
Trong đầu hắn một đạo ánh sáng ấm áp chợt lóe lên. Giống như ánh nắng xuyên qua tầng mây, khắp nơi dương quang rực rỡ.
Nguyên lai là như vậy.
Nguyên lai, chỉ có thể là như vậy!
–
Trong phòng vắng, Diệp Vân Khuynh lặng lẽ rót rượu, độc ẩm với bóng mình. Mỹ tửu màu hổ phách sóng sánh trong chén sứ men xanh. Bạch y công tử xoay tròn chung rượu trên tay. Bao nhiêu tâm tư đã theo gió về trời, trong lòng trống trải như mảnh vườn bỏ hoang rụng đầy những nụ cười đã mất. Y sầu cũng không biết là mình sầu, vui cũng không rõ mình vui.
Sau lần bị thương, y nhận ra rằng, chinh chiến giang hồ mấy năm nay, tất cả chỉ cầu một lần thất bại. Để thấy mình còn là con người, còn biết chảy máu và đau. Từ sau khi sư phụ qua đời, y một mình tiếp quản Lăng Ba tiên cảnh ròng rã bao năm chưa bao giờ mắc một sai lầm, thuộc hạ kính sợ y, đó là sự tín nhiệm và phục tùng tuyệt đối, nhưng cũng khiến y trong mắt họ không còn là người. Họ đi theo nhưng không ai dám lại gần. Cái gã vạn lý độc hành bấy lâu nay ngủ yên trong con người y, bây giờ đã trườn dậy, vỗ vai y và nói rằng: y cô độc.
Hàng Châu nước biếc sông xuôi, một dòng sông trôi chảy, cuốn mãi về trời. Những con sông ngàn năm nhìn núi đồi cao có bao giờ tự hỏi: thiên trường địa cửu, núi cạn sông mòn, rốt cuộc là cái gì? Cuộc đời này, có thể nào chỉ vận vào hai chữ “duyên phận” mà tiếp nhận thêm một kẻ lạ mặt đứng ngang hàng với mình, cùng đồng hành trong cõi nhân sinh?
Diệp Vân Khuynh trời sinh lạnh lùng chuyên chế, cả đời lấy quyền lực và địa vị ngạo thị thiên hạ. Lão thiên cho y nhiều tài học bẩm sinh, cũng lấy đi của y không ít cảm xúc vốn có của một người bình thường. Bắt đầu từ thuở thiếu thời, cá tính của y dường như đã phân liệt thành hai nửa. Y trọng quyền thích giết chóc, làm người cực kỳ theo lý tính, lãnh khốc vô tình, nhưng đồng thời lại cực kỳ tịch mịch rỗng không, nội tâm yếu đuối. Y coi trọng sự tôn nghiêm của bản thân, muốn toàn võ lâm phải thần phục dưới chân, nhưng mặt khác, y không ngừng tìm kiếm một người, một linh hồn, một đồng bạn có thể đối xử bình đẳng với mình.
Một người có cá tính phân liệt như vậy, bao năm nay đã trở thành một kẻ bất định, khó hiểu khó gần.
Diệp môn chủ nâng chén rượu lợt lạt lên uống cạn.
Bên ngoài, chiều đi nhưng nắng vẫn lơi khơi.
–
Trời nhập nhoạng tối, Diệp Vân Khuynh thu xếp đồ đạc cũng đã hòm hòm. Đương yên lặng ngồi dưới đèn quan sát Yên Chi, đột nhiên y nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ta có thể vào được không?” Bên ngoài Thôi Đình lên tiếng.
Diệp Vân Khuynh chần chừ một chút, rồi cũng đứng dậy bước ra.
Thôi Đình đứng ở đầu hiên, khẽ mỉm cười, vươn tay về phía y: “Ngươi có muốn đánh cuộc?”
Thân mình y khẽ biến, đôi con ngươi mở lớn đầy vẻ bất ngờ.
Thôi Đình lại tiếp tục nói: “Chúng ta tỉ thí một trận. Nếu ngươi thắng, ta tình nguyện ở lại Lăng Ba tiên cảnh thêm ba năm. Nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, như thế nào?”
Diệp Vân Khuynh lăng lăng nhìn hắn, giống như đang tỉ mỉ cân nhắc, nhất thời suy nghĩ rất lung. Nhưng hình như đánh cuộc này đối với y có hấp lực vô cùng to lớn, nhãn thần y hơi sáng lên rồi lại vụt ảm đạm đi, rốt cuộc vài ba lần nhịn không được mà gật đầu.
Thôi Đình lại chẳng ngạc nhiên gì, tựa hồ đã đoán trước được phản ứng của y, chỉ khe khẽ cười, thong thả lùi về phía sau. Ngân thương từ trong tay xuất ra, chỉ về mảnh sân đang rộng mở.
Từ sau Luận Võ Đài, họ chưa bao giờ tái đấu trong suốt ba năm. Vì thế mà khi đứng ở giữa sân rồi, Diệp môn chủ vẫn không biết rốt cuộc hai người đang muốn làm gì, ngay cả tư thế rút đao cũng hơi do dự.
Bất quá, Yên Chi vẫn là Yên Chi, một khi rời vỏ, quang hoa liền bắn ra tứ phương, khí thế đoạt hồn người.
Đao vừa xuất, Diệp Vân Khuynh ngay lập tức trở thành người khác, ánh mắt lãnh lệ, cả thân mình phong duệ (bén nhọn) như đao. Thôi Đình ngắm y, khóe môi tràn ngập hài lòng cùng tiếu ý. Sau đó hắn xuất thủ ngay tức khắc, ngân thương hóa thành một tia chớp bạc đâm thẳng vào giữa bóng áo trắng.
Diệp Vân Khuynh lập tức động thân tránh đòn, Yên Chi vung lên, đao thương va vào nhau phát ra một thanh âm đinh tai nhức óc. Trong tích tắc, chiêu thứ hai của hắn đánh tới, liên tiếp chiêu thứ ba, thứ tư, bồi hoàn như mây bay nước chảy, trùng trùng bủa vây, không có lấy nửa điểm sơ hở để đối phương phản thủ.
Diệp Vân Khuynh liên tục tránh đòn, được một hơi hơn mười chiêu, rốt cuộc phát hiện đến tột cùng trận đánh này không đúng ở chỗ nào.
Thôi Đình chỉ có thế công, mà hoàn toàn không có thế thủ!
Đối với kẻ thân mang võ công mà nói, đó là cách thức liều mạng, chỉ khi nào không còn đường bại mới dám chọn dùng.
Thôi Đình tại sao lại muốn liều mạng cùng y? Hắn muốn đồng quy vu tận? (cùng chết)
Ý nghĩ trong đầu y vừa mới nhóm lên, thế công của Thôi Đình càng lúc càng dày đặc mãnh liệt. Diệp Vân Khuynh thi triển khinh công, không ngừng tránh trái tránh phải. Thật ra không phải đối phương không để lọt sơ hở, cũng không phải y không nắm bắt được thời cơ, chỉ là… Đã nhiều lần tưởng như sắp ra tay phản kích đến nơi, đột nhiên y lại chùng chình do dự, vì thế cơ hội vừa tới lại vuột đi, cứ thế dây dưa vài trăm chiêu.
Người xưa nói cấm có sai, chỉ tránh mà không công chưa bao giờ là thượng sách. Rốt cuộc, ngân thương của Thôi Đình đã chĩa thẳng vào cổ Diệp Vân Khuynh.
Mục quang của y mơ màng phiền loạn, nhưng rõ ràng không có chút giận dữ hay sát khí, trong lòng không biết là loại tư vị gì.
Thôi Đình nhàn nhạt mỉm cười, vẩy tay thu thương: “Ta thắng!”
Diệp Vân Khuynh nắm Yên Chi trong tay, trừng mắt nhìn hắn.
Thôi Đình lại chậm rãi lau lau thân thương, khóe miệng hơi cong lên: “Kỳ thật ngoài đánh cuộc với ngươi, ta cũng tự cuộc với chính mình.”
“… Cái gì?”
Nụ cười của hắn lúc này mới lan rộng ra, mang theo vài phần đắc ý mà khoái hoạt: “Ta cùng chính mình đánh cuộc, cho dù ta không hề phòng thủ, ngươi nhất định không đả thương ta.”
Trong khoảnh khắc, bạch y công tử giống như bị sét đánh trúng, hai gò má run run đã muốn chuyển màu tái nhợt.
Thôi Đình thong thả bước lại phía y, ánh mắt trầm ổn nhu hòa, ngữ khí trở nên nghiêm túc, vọng lại từ một cõi xa xăm:
“Ngươi thua cuộc rồi, Diệp Vân Khuynh, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
Diệp Vân Khuynh vẫn mờ mịt chưa nói lời nào. Thôi Đình thật sâu hít vào một hơi, lần thứ hai lên tiếng:
“Bỏ lại Yên Chi đao, ly khai Lăng Ba tiên cảnh…” ——
“Vân Khuynh, theo ta đi…”
.
.
.
—-
*thở dài*
Này là dụ con người ta bỏ nhà theo anh sao?
Tự nhiên lại nhớ “A Tĩnh, gả cho ta đi…” quá…