Yên Hoa Tuyết

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 14

Ở trong nhà lao âm u, Trữ Sính Viễn yên lặng ngồi trên chiếu, cúi gầm đầu, càng thể hiện ra sự thê lãnh cô linh.

“ Ta sẽ không trả lời, ngươi không cần phải tốn công hỏi,”

Trữ Sính Viễn mệt mỏi hạ mi mắt, bất đắc dĩ nhìn xuống mặt đất.

 

Hà tất phải làm vậy?

 

Tham Duật vì sao cứ phải điều tra tìm ra tội người ấy? Có trừng phạt gì cứ để một mình hắn chịu, hắn sẽ không oán, không hận, sẽ thừa nhận a.

 

“ Người đâu, dụng hình cho ta.” Cắn chặt răng, hạ lệnh.

 

Hắn không phải là người ngoan khốc, nhưng mà, nếu như không tra ra được kết quả, chỉ sợ, đến lúc đó người ở trong này sẽ đổi lại thành hắn a.

 

Từng đợt roi quất xuống trên thân thể gầy yếu của Trữ Sính Viễn, nhà giam yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng roi phát ra trên người nam nhân kia. Trữ Sính Viễn đau đớn nhíu mi lại, chịu đựng cơn đau, mỗi một roi, đều khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo, run rẩy, mồ hôi lạnh đã muốn ướt sũng hết quần áo hắn, thể nhưng, Trữ Sính Viễn vẫn thủy chung không nói một lời.

 

*****

 

“ Được rồi, ngươi lui ra đi.” Tiếp tục đọc cuốn sách trên tay, Lăng Vân như không để ý phất tay cho tên nha hoàn lui xuống. Người vừa rời đi, Lăng Vân mới buông cuốn sách trong tay, trầm ngâm im lặng.

 

Trữ Sính Viễn thật sự là một hán tử cương liệt bất khuất, người bình thường, bị dụng hình như vậy, chỉ sợ đã sớm đầu hàng, vậy mà y vẫn tiếp tục phản kháng.

 

Lăng Vân vô thức đánh vỡ chuỗi ngọc xuyến trên tay.

 

Có lẽ, Trữ Sính Viễn không phải chỉ muốn bảo vệ an toàn cho người nhà Thượng Quan Chuẩn, mà y, còn muốn được chết trong tay Tham Duật, đã không thể yêu, điều đó như bóp chết Trữ Sính Viễn- một người đã muốn chống đỡ không nổi, đổi lại là hắn, hắn cũng không nghĩ mình có thể gắng gượng đến như vậy. Với  Trữ Sính Viễn, cái chết so với sự dày vò thống khổ còn hạnh phúc hơn nhiều.

 

Hắn nên làm sao đây? Hắn đã đáp ứng Tham Hãn sẽ giúp y, coi chừng tên nha dịch, những lần Trữ Sính Viễn bị thẩm tra, hắn đều biết đầu tiên, nhưng mà, hắn vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

 

Hắn đang đợi, thậm chí là kéo dài thời gian, còn việc đang đợi cái gì, vì cái gì, hắn cũng không rõ, tâm tình hắn như vướng mắc, sắp xếp lộn xộn, nói mơ hồ.

 

Trữ Sính Viễn say mê, chân tình, Trữ Sính Viễn kiên cường, không sợ, hắn đều để tâm vào mắt.

 

Không phải không cảm động, không phải không khâm phục, hắn thậm chỉ cũng đã có cảm tình với người này. Nếu như không phải Tham Duật, nếu như người y thích không phải Tham Duật, hắn nguyện ý sẵn lòng giúp đỡ y, đem hết toàn lực. Nhưng vì cái gì, vì cái gì nhất định phải là Tham Duật, vì cái gì người y yêu lại là người đó?

 

Lăng Vân lẳng lặng nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm xúc phẫn nộ, một mạt ác độc.

 

Vì cái gì phải cứu hắn?  Dựa vào cái gì? Chính mình sao phải đi quan tâm đến sinh tử của người này? Cứ như vậy mà để hắn chết đi. Hắn đã chiếm đi tình cảm cùng tâm tư của Tham Duật lâu lắm rồi, Trữ Sính Viễn cứ như vậy mà chết đi không phải tốt hơn sao? Như vậy, nói không chừng, mọi người trong bóng tối hắc ám đang giãy dụa đều có thể thoát ra được.

 

Nhất là Tham Duật, y đã bị thứ tình cảm này phá hủy thành một con người hoàn toàn khác, y khiến hắn rất đau lòng, hắn thương tiếc y. Càng tới gần Tham Duật, càng thêm quan tâm cùng hồi hộp, hắn nhìn thấy được người nam tử này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại có vô số vết thương lòng.

 

Hắn muốn cứu y, nhưng một người như Tham Duật, người khác, sống hay chết, y không quan tâm. (? Không hiểu đoạn này lắm)

 

Khiến cho Trữ Sính Viễn chết đi, Lăng Vân thì thầm, dung nhan tuấn tú nổi lên một tầng lãnh khốc ngoạn độc. Muốn giết một người, lại là phạm nhân đang bị giam giữ, đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.

 

Chính là, nếu như Trữ Sính Viễn thật sự chết, Tham Duật liệu có thật sự thoát ra được không? Lăng Vân nghĩ đến đây, không khỏi một trận rùng mình.

 

Trữ Sính Viễn như một khối u ác tính, sinh trưởng ở trong lòng Tham Duật, gắn liền với thịt và máu, nếu cắt đi, Tham Duật sẽ lại đau đớn thêm một lần nữa, y có cũng Trữ Sính Viễn chết đi không? Hắn chỉ sợ, hắn sợ rằng khối ác tính này đã quá sâu cùng quá lớn, hủy đi Trữ Sính Viễn, e rằng ngay cả người nam nhân kia cũng bị hủy diệt theo.

 

Hắn phải làm gì bây giờ? Hắn nên làm thế nào?

 

Lăng Vân đứng trước cửa sổ, mặc cho bóng đêm nồng đậm tràn vào bên trong, một tầng một tầng nuốt chửng lấy hắn, cũng hoàng nhiên vô thố, vô lực quyết đoán.

 

*****

 

Nhìn người trước mặt suy nhược trọng thương, Trữ Sính Viễn vẫn như trước không nói một lời, mặt Đái Quyên đã muốn hóa xanh. Đã hơn nữa tháng, hắn cũng đã dụng hình bức cung, nhưng vẫn không cách nào khiến Trữ Sính Viễn mở miệng bức ra một chữ, Trữ Sính Viễn suy yếu đến độ bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng mà, y vẫn lặng lẽ im lặng.

 

Từ ngày Trữ Sính Viễn bị bắt giam, Tham Duật vẫn không hỏi qua một tiếng, giống như đã quên mất người này, nhưng Đái Quyên biết, khi Tham Duật hỏi đến, nếu không có câu trả lời, chỉ sợ đến lúc đó hắn so với Trữ Sính Viễn còn thảm hại hơn.

 

Hắn đã hoàn toàn bó tay không biện pháp, hắn không thể dùng hình quá nặng, cũng không dám dùng cực hình tàn khốc, hắn sợ Trữ Sính Viễn chịu không được. Thân thể Trữ Sính Viễn đã rất suy yếu, Tham Duật không muốn mạng người này, hắn có một trăm cái đầu cũng không dám cãi lại.

 

“ Đại nhân” Nam nhân hình dạng đáng khinh nhìn trộm nửa ngày, mới kêu Đái Quyên một tiếng.

 

“ Chuyện gì?” Đái Quyên liếc mắt một cái, nguyên lại là sư gia của mình, ngày thường hay làm chút việc vặt. Hắn nhíu mày, rất không kiên nhẫn hỏi, giờ phút này tâm tư hắn loạn như ma, trong đầu đều nghĩ cách nào có thể khiến Trữ Sính Viễn mở miệng, đối với người đang quấy rầy này không nhịn được cảm thấy phiền não.

 

“ Trữ Sính Viễn không sợ nghiêm hình tra tấn, dù đại nhân có dụng hình cỡ nào, cũng không thể khiến hắn mở miệng.”

 

“ Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào?” Đái Quyên quay đầu hỏi, chỉ cần có chút hi vọng, hắn cũng nguyện ý thử.

 

“ Đại nhân, tiểu nhân có một biện pháp, có thể thử.”

 

Người nọ âm hiểm cười, đứng lên nói thầm. Đái Quyên sắc mặt trắng nhợt, sau lại chuyển xanh, do dự một lúc, cắn răng nói : “ Hảo, liền nghe theo ý ngươi.”

 

Ai cũng không chú ý tới, đằng sau Đái Quyên, cận thị sau khi nghe xong lời dặn của bọn họ, từng bước, từng bước lui khai, rời khỏi căn phòng.

 

Trữ Sính Viễn lẳng lặng mệt mỏi trên mặt đất, thân thể đau đớn khiến hắn đã muốn chết lặng. Hắn, rất nhanh có thể chết, Trữ Sính Viễn mơ hồ mỉm cười, suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, có lẽ, hối tiếc duy nhất của hắn giờ phút này, chính là, không thể khiến người kia liếc mắt một lần.

 

Tham Duật, Tham Duật, Trữ Sính Viễn mãnh liệt tưởng niệm, người nam nhân kia, nếu như ta chết, ngươi có vui vẻ thêm chút nào không?  Ta chết, ngươi sẽ quên rất nhanh hình dáng của ta, hay là, vẫn sẽ tiếp tục thống hận ta? Sau này, ngươi có nhớ ta không ? Rất muốn ngươi mãi nhớ ta, cho dù là thống hận mà nhớ tới cũng tốt, ta đã đủ thỏa mãn rồi.

 

Cửa lao vang vài tiếng, mấy tên nam nhân thô tục xuất hiện, quỳ xuống, hướng Đái Quyên dập đầu, sau đó đứng qua một bên, dùng ánh mắt *** tục nhìn thân thể Trữ Sính Viễn.

 

Trữ Sính Viễn sắc mặt thoáng trắng bệch “ Các ngươi muốn làm gì?”

 

Hắn không thể tin được nhìn về phía Đái Quyên, ở nhà ngục đã hơn nữa tháng, tự nhiên cũng biết được trong lao tù có bao nhiêu dơ bẩn. Những tên này đều là lính canh phạm nhân, bọn họ chẳng những tùy ý đánh chửi phạm nhân, hơn nữa còn thường xuyên xâm phạm những thiếu niên trẻ tuổi. Trữ Sính Viễn đếm bao nhiêu lần, nhưng hắn cũng là phạm nhân, đừng nói đến quản, ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn.

 

 

Hắn vốn là tướng quân, lại ngày ngày bị Đái Quyên thẩm vấn, nhưng dù sao Đái Quyên cũng không dám làm quá, cho nên mấy người này chưa bao giờ bính qua hắn. Hiện tại Đái Quyên gọi bọn họ tiến vào, dụng ý đã quá mức rõ ràng.

 

 

“ Ta không nghĩ sẽ làm gì, mong Trữ tướng quân thành toàn.” Đái Quyên liếm đôi môi khô ráo, thanh âm đã có chút run rẩy, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn cũng không muốn phải làm vậy, nhưng mà, thời gian đã không còn nhiều nữa, hơn nữa, tính mạng của bản thân, so ra còn quan trọng hơn.

 

“ Nếu Trữ tướng quân vẫn không chịu mở miệng, vậy hạ quan đành phải nghĩ biện pháp khác. Những tên này đều thích nam nhân, Trữ tướng quân cùng An vương gia tương giao rất tốt, tổng không nghĩ sẽ bị người khác làm nhục đi.”

 

“ Mấy tên này đều là dân đen thô tục, Trữ tướng quân vẫn nên nói đi, nếu không,hoàng thượng ở nơi đó, ta cũng không thể cấp cho một lời giải thích.”

 

 

Đôi mắt Trữ Sính Viễn lạnh như băng tuyết, hắn như thế nào có thể chịu bị làm nhục, để cho những người này chạm vào hắn. Lạnh lùng cười, hắn hơi hé miệng, đem đầu lưỡi chạm đến răng, muốn cắn xuống, hắn nghĩ dù phải chết, cũng quyết không để bị lăng nhục.

 

Nha dịch đứng ở bên Trữ Sính Viễn, thấy bất thường, nhanh chóng bóp lấy hai má Trữ Sính Viễn, Trữ Sính Viễn bị tra tấn hơn mười ngày, thân thể đã dần hấp hối, phản kháng yếu ớt, nháy mắt thấy miệng mình bị mở ra, sau đó một khối vải bẩn nhét vào. Trữ Sính Viễn đau khổ, nguyên lai ngay cả cái chết mình cũng không thể tự làm chủ.

 

Chùi mồ hôi lạnh, Đái Quyên bị hành động của Trữ Sính Viễn suýt chút nữa hù chết. May mắn, may mắn Trữ Sính Viễn chưa chết, nếu không, mạng của hắn e cũng không còn.

 

“ Trữ tướng quân, hạ quan cho người một nén hương, người hãy suy nghĩ kĩ lại.”

 

Mắt thấy mấy tên đại hán tiến về phía mình, tiếp theo, thò hai tay vào quần áo hắn, ở trên người hắn vuốt ve ( a a a bỏ mấy cái tay dơ bẩn ra khỏi người Viễn ngày !!!! ), Trữ Sính Viễn vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, lại không thể động đậy, trong mắt hắn chực trào nước mắt. Tham Duật, Tham Duật ngươi thật sự muốn đối đãi ta như thế sao? Hắn trong lòng điên cuồng gào thét, ngay giờ phút này, hắn thực sự mong có ai đó đến giết hắn.

 

“ Dừng tay” Tiếng gào to theo cửa truyền đến, đem tất cả mọi người hoảng sợ.

 

Vừa nói, Lăng Vân vừa tiến vào, Đái Quyên vội vã đứng dậy bước qua, Lăng Vân tuy rằng tước vị không cao, nhưng lại là tâm phúc của Tham Duật, cho nên ai cũng không dám xem thường.

 

Lăng Vân lạnh lùng quét mặt nhìn một cái, hắn biết mình đã tới kịp thời, trong lòng hít một ngụm khí. Bởi vì nội tâm còn do dự, buồn bực ưu phiền, nên hắn đối với Trữ Sính Viễn vẫn lặng lẽ trông chờ, trong tiềm thức, hắn biết mình hận người này, nếu không có y, Tham Duật liệu có trở thành như vậy? Tâm hắn rất loạn, không biết phải làm thế nào, cho nên, hắn cái gì cũng không làm.

 

Chính là, vừa mới nghe báo tin, hắn đã vội vã chạy tới, lấy tính tình cao ngạo của Trữ Sính Viễn, nếu bị người khác lăng nhục, tuy rằng được cứu thoát, nhưng Trữ Sính Viễn cũng sống không nổi nữa. Nếu hắn không xuất hiện, thậm chí chần chừ, như thế, không cần hắn động thủ, Trữ Sính Viễn cũng chết chắc rồi.

 

Lo lắng, Lăng Vân  suy nghĩ hỗn loạn, không suy nghĩ tiếp, hắn chạy vội tới đây, hắn phải cứu người này, có lẽ là vì Tham Duật, có lẽ là vì Trữ Sính Viễn, cũng có lẽ vì chính mình, hoặc, không vì bất cứ ai cả, hắn chỉ không muốn người này phải chịu nhục nhã.

 

Đi tới bên cạnh Trữ Sính Viễn, nhìn cặp con ngươi xấu hổ cảm kích cùng giận dữ thống khổ, Lăng Vân trong lòng run lên, hắn ngồi xổm xuống, cởi ngoại bào, phủ lên người Trữ Sính Viễn. Sau đó bồng y lên, hướng ra bên ngoài, Đái Quyên muốn ngăn lại, nhưng không dám, đi theo hắn, một mặt lau mồ hôi, một mặt đau khổ nói,

 

“ Lăng tướng quân, ta là phụng mệnh thánh thượng, ngài, ngài không thể mang phạm nhân đi theo a. Hạ quan đảm nhiệm không nổi mất…..”

 

“ Ta biết” Lăng Vân dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói, “Sự tình hôm nay, nếu bệ hạ có trách cứ, đều có ta đảm đương, sẽ không làm liên lụy đến ngươi.”

 

Nói xong, Lăng Vân ôm Trữ Sính Viễn, không quay đầu lại, tiêu sái bước ra khỏi lao tù.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.