CHƯƠNG 15
Nắm chặt cổ tay gầy yếu của Trữ Sính Viễn, Tham Hãn nước mắt lưng tròng nhìn kĩ dung nhan mà mình hằng đêm mong nhớ.
Đây là người nam nhân anh tuấn đẹp đẽ đó sao? Tại sao giờ đây lại suy nhược nằm ở nơi này, khuôn mặt trắng bệch giống như tử nhân, trên người lại che dấu vô số vết thương khác nhau.
Nhìn Trữ Sính Viễn như vậy, Tham Hãn cảm thấy vô cùng hối hận, đau lòng cho Trữ Sính Viễn, sự lỗ mãng lúc trước, những oán hận vì sự bất tài của chính mình, còn có việc chống đối, tất cả mọi đầu mối đó hắn đều chuyển hóa thành sự thống hận Tham Duật trong lòng, dâng lên tràn lan.
Tham Duật, tất cả là tại ngươi, là ngươi đã làm tổn thương Viễn, nếu không có ngươi, Viễn sẽ không phải thống khổ như vậy. Nếu không có ngươi, Viễn sẽ luôn hạnh phúc, sẽ không còn ân hận, sẽ không còn thương tâm, không còn thống khổ, trở thành một người đầy ắp vết thương nằm ở nơi này.
Trong mắt Tham Hãn tràn ngập cừu hận cuồng loạn…..
Đột nhiên “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy văng ra, sau đó, Tham Duật lạnh lùng đứng ở trước cửa. Ánh mắt hắn sắc bén chuyển động, cuối cùng dừng lại trên người nam nhân nằm ở kia.
Sau khi nghe Lăng Vân đem Trữ Sính Viễn quay về phủ đệ, Tham Duật cơ hồ không chút chậm trễ, bộc phát cơn giận, chạy như bay mà đến.
Vì cái gì? Ngay cả Lăng Vân hắn tín nhiệm cũng vì Trữ Sính Viễn mà cãi lời hắn? Tự hắn đem Trữ Sính Viễn tống vào ngục, ở ngoài mặt, hắn như không hề quan tâm, hờ hững, nhưng có ai biết, nữa tháng nay, mỗi một ngày, hắn đều cảm thấy như bị lửa đốt lo lắng không yên.
Hắn không muốn bất cứ kẻ nào trước mặt hắn nhắc đến cái tên Trữ Sính Viễn. Hắn đã cảm thấy mình nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, hắn sợ, hắn sợ bản thân mình khi nghe thấy cái tên ấy, sẽ khắc chế không nổi, hoặc là đi giết y, hoặc là giết đi chính mình.
Lăng Vân ngẩn ra, hắn không nghĩ rằng Tham Duật sẽ tự xuất hiện, sau khi đưa Trữ Sính Viễn ra khỏi nhà lao, hắn trực tiếp mang Trữ Sính Viễn về phủ của mình, sau đó hồi báo cho Tham Duật. Mặc kệ có như thế nào, hắn đã đáp ứng với Tham Hãn, sẽ không vì khúc mắc của chính mình mà hãm hại Trữ Sính Viễn, nếu không hắn sẽ cảm thấy áy náy.
Lăng Vân không đi gặp Tham Duật, cũng không hệ biện giải, hắn biết, Đái Quyên nhất định đã vội vàng đi hồi báo. Cách làm của hắn, vô luận nhìn theo góc độ nào, cũng đều được coi là xúc phạm nghiêm trọng người nam nhân tôn nghiêm kia.Lăng Vân lẳng lặng chờ, chờ Tham Duật triệu kiến, hoặc là trực tiếp nghiêm trách, trừng trị.
“ Bệ hạ” Lăng Vân quỳ xuống, nhưng Tham Duật không hề để ý đến hắn, trầm mặc một lúc, lướt qua bên người hắn, hướng Trữ Sính Viễn cùng Tham Hãn đi tới.
Nhìn ba người trong phòng, Lăng Vân thầm than một tiếng, đứng dậy hướng ra ngoài cửa, dù sao đây cũng là câu chuyện của ba người bọn họ, hắn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
Ngay lúc Tham Duật bước tới giường bệnh, ai cũng không dự đoán được, Tham Hãn đột nhiên đứng lên, rút từ trong ngực, một thanh chùy thủ trong xuốt, không chút do dự đâm tới Tham Duật. Lần này, thương xúc bùng lên, Lăng Vân đã đi tới trước cửa, muốn ngăn chặn lại đã là điều không thể, hắn kinh hô một tiếng, biết sẽ không kịp, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới.
Tham Duật liếc thấy Trữ Sính Viễn, hắn đã quá tái nhợt gầy yếu, lửa giận mênh mông cũng bị kinh sợ làm cho bình tĩnh trở lại.
Quá tái nhợt, quá tiều tụy, dường như có thể trong phút chốc mà mơ hồ biến mất, Tham Duật cũng không tưởng tượng được lao nhân lại có thể đem Trữ Sính Viễn tra tấn thành bộ dạng này.
Đang ngẩn ra, thanh chùy thủ đã muốn đâm tới Tham Duật, chờ Tham Duật phát hiện, đã không thể tránh được nữa. Ngay lúc Lăng Vân hô to một tiếng, Trữ Sính Viễn nằm trên giường không biết khí lực từ đâu, đột nhiên xoay người, che chắn cho Tham Duật. Tham Hãn sợ hãi, tay cũng thu không kịp, chùy thủ liền như vậy mà đâm thẳng vào ngực Trữ Sính Viễn.
Tham Duật kinh giác, hắn tiếp được thân hình Trữ Sính Viễn ngã về phía mình. Thật nhẹ, giống như một sợi lông vũ, từ khi nào, người nam nhân anh tuấn trong trí nhớ hắn đã biến thành một nam tử gầy yếu, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi đến, người nam nhân này sẽ biến mất.
“ Vì sao?”
Tham Duật hầu như vô thức mà lẩm bẩm, hắn tra tấn y, dùng mọi phương thức đả kích y, đè ép y, vậy mà, ngay tại thời điểm sống chết, y, vì cái gì lại đi cứu hắn? Vì cái gì?
Trong đầu Tham Duật giờ đây trở nên lộn xộn, nghi hoặc, mơ hồ, khiếp sợ, những cảm xúc mạnh mẽ trào đến, làm cho hắn vô lực tự hỏi, không thể suy nghĩ, mà trong đó, điều rõ ràng nhất chính là, đau đớn, đau đến thấu triệt tâm phế, giống như một người đã đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng đối với bản thân- đau đớn.
“ Ta yêu ngươi”
Trữ Sính Viễn hé môi, một nụ cười mêm mại xuân phong như phi như đạm, hắn rốt cuộc cũng đã có thể nói cho Tham Duật biết, bí mật này hắn dấu đã quá mệt mỏi, hắn thương y, y có biết hay không? Y có tin không? Hắn thật hội hận khi làm y bi thương, nếu có thể lựa chọn, nếu có thể quay về thời điểm trước đây, hắn thà rằng chính mình chết đi, còn hơn làm thương tổn y.
Duật có biết không? Khát vọng duy nhất của hắn, chính là có thể nhìn thấy nụ cười mỉm của y, yêu hắn say đắm, hết lòng, cái mỉm cười hồn nhiên, là thứ mà hắn trân trọng nhất, nguyện ý từ bỏ hết tất cả chỉ để đổi lấy điều ấy.
Thế nhưng, mãi đến khi mất đi, hắn mới hiều được, khi đó, nụ cười tươi kia, đã vĩnh viễn tiêu thất rồi. Mà hắn, tuy đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cũng không thể nào có lại được.
“ Duật, ta yêu ngươi, yêu đã rất lâu rồi.”
Vươn tay, Trữ Sính Viễn muốn xoa diệu đôi mày đã nhíu lại của Tham Duật, nghĩ muốn nói cho y, chính mình yêu y, từ khi còn là thiếu niên đã yêu y, thời điểm yêu y tâm của mình cũng đã trao cho y, trong lòng hắn, chỉ có mình y, chưa hề có bất cứ ai, hắn chỉ yêu y, tim hắn chỉ vì y mà động, cả trái tim này, đều đã dành hết cho y…..
Thế nhưng, Trữ Sính Viễn còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt Tham Duật, sức cũng đã dần tiêu thất, nhẹ nhàng buông xuống người bên cạnh.
“ Mau, đi gọi thầy thuốc,” Một mảnh yên tĩnh, vang lên tiếng hét tê tâm liệt phế của Tham Hãn.
Trữ Sính Viễn bị từng cơn đau mãnh liệt làm bừng tỉnh. Chậm rãi, hắn mở mắt, nhìn về phía trước, gương mặt lo lắng của Tham Hãn dần hiện rõ lên. Trữ Sính Viễn gian nan nhìn quanh bốn phía, thất vọng hiện lên trong đôi mắt, y không ở đây, Tham Duật, ngươi vẫn không muốn gặp ta, không tin ta sao?
Ta chỉ muốn lần cuối cùng được nhìn thấy ngươi, trừ bỏ đau đớn, ngực của hắn còn xuất hiện một cảm giác trống rỗng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, sinh mệnh này từng chút từng chút dần mất đi.
“ Thực xin lỗi, Viễn, thật xin lỗi” Tham Duật cơ hồ khóc không thành tiếng, ở trước giường bệnh, nắm lấy tay hắn, lại không dám dùng sức, thần tình hối hận cùng thương tâm.
“ Thầy thuốc đã cầm máu cho ngươi, thượng dược, vết thương của ngươi rât nặng, bất quá may mắn thùy chủ lại không đâm trúng tim, thầy thuốc nói, ngươi có thể sống sót hay không, phải dựa vào chính bản thân mình.” Thanh âm Lăng Vân bình tĩnh vang lên, giải thích tình huống:
“ Chỉ cần ngươi muốn sống, vết thương này sẽ không gây trí mạng, còn nếu ngươi muốn chết, thầy thuốc cũng không có năng lực.”
Trữ Sính Viễn mệt mỏi nhắm mắt, hắn còn lí do để sống sao? Hắn đã quá mệt mỏi, hắn thật không còn muốn sống nữa, thật may, hắn đã nói cho Tham Duật biết tâm ý của mình, y tin cũng tốt, không tin cũng được, hắn cũng không còn gì để vướng bận nữa,
“ Viễn, ngươi phải sống, ta cầu xin ngươi” Tham Hãn cầm lấy tay Trữ Sính Viễn, không dám dùng sức, nghẹn ngào khẩn cầu.
“ Ta mệt rồi, Tham Hãn.”
“ Viễn, xin ngươi đừng bỏ ta lại một mình.”
“ Hãn, ngươi thủy chung chỉ có một mình.” Trữ Sính Viễn lẳng lặng nhìn hắn, bi thương nở nụ cười : “ Cho dù ta có sống, trong lòng, cũng không thể có ngươi, không bằng để cho ta đi, như vậy ngươi mới có cơ hội tự do cùng hi vọng.”
“ Không, ta không cần tự do hạnh phúc, chỉ cần ở gần ngươi, cùng ngươi chịu khổ,” Tham Hãn cơ hồ từng chữ được nói ra bằng máu và nước mắt, hi vọng có thể khiến y hi vọng sống.
“ Ta đã mệt rồi, Tham Hãn, hãy coi như tha cho sự ích kỉ của ta, ta đã quá mệt mỏi.”
Nhắm mắt lại, Trữ Sính Viễn thì thầm nói
“ Ta, muốn được gặp hắn”
Tham Hãn bi thống, im lặng nhìn Trữ Sính Viễn, đột nhiên hắn chùi nước mắt, đứng lên. Hắn biết, hắn giữ y không được, nhưng, hắn biết người có thể giữ lại y. Tham Duật, giờ phút này cứu được Tham Hãn, chỉ có Tham Duật.
Buông bàn tay hư nhuyễn ra, Tham Hãn nhanh chóng bước ra ngoài.
Lăng Vân liếc Trữ Sính Viễn nằm trên giường, đi theo Tham Hẵn, giữ tay hắn lại.
“ Ngươi muốn đi nơi đó?”
“ Đi tìm Tham Duật, cho dù có như thế nào, ta cũng phải đưa hắn tới đây.” Tham Hãn kiên quyết nói, trong mắt y, là ngọn lửa, cho dù có phải mất cái mạng này, y cũng phải hoàn thành được tâm nguyện của Trữ Sính Viễn, có lẽ, đây là điều duy nhất mà y có thể làm được cho Trữ Sính Viễn.
Lăng Vân lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng thản nhiên trào phúng, thế nhưng, hắn không hề lên tiếng, chỉ nhìn Tham Hãn rời đi.