Rơi vào trong nước giữa trời đông giá rét này sẽ có phản ứng sinh lý gì ?
Phóng viên Nakamori Ai của tờ báo [Tuần san thể dục] tự thân trải nghiệm đã trả lời như sau : — đầu tiên, bạn sẽ bị cảm nặng, xuất hiện tình trạng nghẹt mũi, váng đầu, cơ bắp nhức mỏi và khó thở. Tiếp theo, bạn bắt đầu bị sốt, cơ thể nóng lên, sức đề kháng yếu đi, hệ hô hấp có vấn đề, xuất hiện ảo giác, nếu không chữa nhanh, rất có thể sẽ chuyển sang viêm phổi.
“Sốt tới 42 độ mà bây giờ mới tới bệnh viện ! Cô có muốn sống nữa không hả ?” Bác sĩ cầm cặp nhiệt độ rít gào với tôi.
Tôi nghĩ nếu mình thật sự tèo như vậy, nói không chừng tiêu đề trang nhất các tờ báo hôm sau sẽ là : “Nữ phóng viên anh dũng hi sinh trên đường phỏng vấn, toàn xã hội đều cảm thấy thương tiếc, hiệp hội yêu cầu chính sách bảo hiểm.” Sau đó tổng biên tập Itou sẽ phát tiền trợ cấp cho mẹ tôi, truy phong tôi là chiến sĩ thi đua, lại xây cho tôi một pho tượng đặt trước cửa tòa soạn để mọi người chiêm ngưỡng.
Tôi bị bác sĩ bắt nằm viện, bởi vì bệnh nhân bị cảm nằm viện đông tới nỗi chật ních, tôi tạm thời được chuyển sang khoa chỉnh hình nằm nhờ, cùng phòng với tôi là một bà cụ hiền lành, chào hỏi bà xong, tôi mượn điện thoại của y tá chuẩn bị xin phép tổng biên tập.
“Chào tổng biên tập, em là…”
“Nakamori ?”
“Phải, là em, xin lỗi hôm nay em không thể tới làm được.”
“Sao vậy ? Em ốm sao ?” Anh hỏi.
“Chỉ bị cảm nhẹ thôi.” Tôi nói dối.
“Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Còn nữa…về việc phỏng vấn Rukawa…”
Tôi do dự không biết nên dùng từ thế nào để nói với anh chuyện cuộc phỏng vấn đã đổ bể, ai ngờ anh ấy lại ngắt lời tôi, ngữ khí hơi nghiêm khắc nói : “Bây giờ em đừng nghĩ tới phỏng vấn gì nữa, an tâm dưỡng bệnh cho anh !”
“Ách, được, cảm ơn tổng biên tập. Em cúp máy trước đây…”
Đang muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy anh ấy lên tiếng : “Em chờ chút.”
Tôi lại áp điện thoại lên tai.
“Chuyện công đã nói xong, bây giờ chúng ta nói chuyện tư.”
Hả ?
“Tối hôm qua em đã chạy đi đâu ? Gọi di động không được, điện thoại trong nhà cũng không có người nhấc máy, bác gái cũng không biết em ở đâu, anh đã lo lắng cả đêm ! Bây giờ em đột nhiên chạy tới nói cho anh biết em bị ốm ! Em giải thích rõ ràng cho anh biết rốt cuộc sao lại thế này ?!”
Điện thoại của tôi tối qua rơi vào nước đã hỏng rồi, anh hỏi một loạt câu như súng bắn liên thanh vậy, tôi có thể tưởng tượng được anh đang cau mày, tay trái cầm điện thoại tay phải dùng bút bi gạch gạch lên mặt bàn – lúc anh tức giận sẽ có động tác này.
“Ách, chuyện đó, di động của em hỏng rồi, ngày hôm qua trong nhà mất điện nên em phải sang nhà hàng xóm viết nhờ bản thảo.”
“Vì sao mất điện em lại không nói cho anh biết ? Đã nói với em từ sớm là dọn sang ở cùng anh rồi.”
“Em nghĩ chắc sẽ mất không lâu lắm, cứ thế viết rồi quên…”
Đúng vậy, tôi lại nói dối. Theo bản năng tôi không muốn nói cho anh biết việc xảy ra tối qua, tôi không muốn để anh ấy nghi ngờ năng lực làm việc của tôi, mặc dù anh ấy là vị hôn phu của tôi.
Itou thở dài : “Gặp phiền phức thì phải nói với anh chứ, em tìm bạn trai là để làm gì hả ?”
“Ừ.” Tôi tự biết đuối lý, không dám nhiều lời.
“Ngày hôm qua tiệm áo cưới gọi điện cho anh, thứ bảy này chúng ta đi thử lễ phục.”
“Em không có thời gian mà, trong tay em còn gần ba tập bản thảo chưa soạn…”
Anh ngắt lời tôi : “Xin em quên công việc đi được không ?! Tháng sau chúng ta đã tổ chức hôn lễ rồi !”
“Được rồi được rồi em sai rồi, chủ nhật chúng ta gặp nhau.”
“Là thứ bảy !” Anh rít gào ở đầu kia.
Tôi đứng đối diện thang máy, lúc này cửa thang máy chậm rãi mở ra, một người đàn ông bước ra từ trong đó, tôi trợn tròn mắt để đảm bảo mình không nhìn nhầm.
Sao lại là Rukawa ?
“Này, Nakamori ? Em còn ở đó không ? Anh nghĩ chúng ta rất cần nói chuyện…”
“Không thèm nghe anh nói nữa em còn có việc, chủ nhật nói sau.” Tôi cúp vội điện thoại, ma xui quỷ khiến đi theo anh ta.
Anh ta cầm trong tay một bó hoa, hẳn là đến thăm bệnh, hai y tá phụ trách nhìn thấy anh ta thì lập tức đỏ mặt khe khẽ nói nhỏ, còn anh ta thì theo thường lệ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Tôi đi theo anh ta vài bước, sau đó thì hối hận.
Cảnh tượng tối hôm qua khi rời khỏi nhà anh ta vẫn còn hiện rõ trước mắt –
Tôi nói : “Cuộc phỏng vấn của anh vài ngày nữa tôi sẽ để đồng nghiệp tới, bát tự của tôi và anh nhất định là không hợp nhau, vừa thấy anh là không gặp may rồi, về sau chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.”
Còn anh ta từ giương cao cằm lên, khinh thường nói : “Hừ, ai muốn gặp lại kẻ ngốc chứ.”
Tôi trả lời lại một cách mỉa mai : “Vừa hay tôi cũng nghĩ vậy.”
Nếu đã vậy, bây giờ tôi đang làm gì đây, mà nói mới nhớ, sao tôi vừa đụng phải người này đã không tự chủ làm những việc ngu xuẩn như thế ? Nhưng có muốn hối hận cũng không kịp rồi, anh ta đã phát hiện ra tôi, đứng cách tôi khoảng 1 m trừng mắt nhìn tôi.
Tôi xẩu hổ vẫy tay với anh ta : “Thật…thật trùng hợp.”
Anh ta lườm tôi một cái, lỗ mũi phát ra một tiếng : “Hừ ~”
Tôi hận không thể bóp chết chính mình, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại chạy tới đây rước lấy nhục này.
Tôi đi lướt qua anh ta, nổi giận đùng đùng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, lúc vươn tay lên định đẩy cửa, một bàn tay to khác cũng cùng lúc vươn ra.
Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau, sau đó cùng lúc nói : “Anh/Cô đi theo tôi ?”
Tôi sửng sốt, sau đó giành nói : “Ai đi theo anh chứ, đây là phòng bệnh của tôi !”
Cùng lúc đó bà cụ ở cùng phòng tôi mở cửa ra : “Nakamori-san về rồi à ? Ấy, Rukawa em cũng đến à.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, kinh ngạc hỏi : “Anh tới thăm bà Anzai ?”
Anh ta chẳng thèm để ý tới tôi, đi vào phòng cúi chào bà cụ rất cung kính : “Em chào cô ạ.”
Tôi sợ tới mức run lên, thấy Rukawa lễ phép như vậu còn ngạc nhiên hơn nhìn thấy heo đang bay.
Rukawa đi ra ngoài giúp bà Anzai lấy thuốc, còn tôi thì đứng trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với bà.
Bà hiền lành nói : “Nhìn hai người các cháu cùng vào bà đã rất giật mình, bên cạnh Rukawa có rất ít người bạn là con gái.”
Tôi vừa gọt vỏ táo vừa oán thầm : Cháu là con gái thì không sai, nhưng chúng cháu có phải là bạn hay không thì còn cần xem xét.
“Thật ra đứa bé Rukawa này ấy à, chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất đơn thuần.”
Tôi thiếu chút nữa phun ngụm nước trong mồm ra, hình như Rukawa mà cháu và bà quen biết không phải là một người ?
Tôi lặng yên không tiếng động thay đổi đề tài : “Sao bà lại không cẩn thận ngã sấp xuống vậy ạ ?”
“Ài, nói mới nhớ, việc này có liên quan tới Rukawa…”
Thì ra bà Anzai đến Tokyo để thăm con gái, vừa hay lúc đó Rukawa cũng về nước, thế nên anh ta mới ghé vào thăm bà. Từ đó trở đi bà bị một phóng viên bám riết, người nọ muốn lấy được tin tức về Rukawa từ bà, lén lút đi theo bà mấy ngày liền, bà Anzai vì muốn trốn hắn ta đã sảy chân té từ trên cầu thang xuống, tay phóng viên vô liêm sỉ kia chẳng những không cứu người, ngược lại còn đứng đó không ngừng chụp ảnh. May là Rukawa đuổi tới kịp lúc, nhưng anh ta không thể nhịn được nắm cổ áo tên kia lên đánh cho một trận.
Có điều chuyện này trải qua sự xào nấu của truyền thông lại biến thành tin trang nhất “Rukawa ẩu đả ác ý với phóng viên”.
Tôi vừa nghe thấy đã giận sôi máu lên.
“Sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ !” Tôi vung dao hoa quả mắng to.
Nhưng tỉnh táo lại, hơi suy nghĩ một chút sẽ biết vì sao người kia lại làm đến mức đó, cùng là một phóng viên, tôi biết rõ lợi ích của thứ quan hệ trung gian này hơn bất kỳ kẻ nào.
Rukawa Kaede, người đàn ông này luôn bị vây giữa vòng xoáy tin tức, là một cầu thủ Nhật Bản duy nhất thành công ở giải đấu NBA, lực ảnh hưởng của anh ta ở trong nước hay thậm chí là toàn châu Á đã lớn đến kinh người, độ quan tâm của mọi người dành cho anh ta đã vượt xa các ngôi sao và chính khách khác. Chỉ cần là tin tức có liên quan tới anh ta, nhất định sẽ bị đặt ở vị trí dễ thấy nhất sau đó bị tranh mua không còn.
Dưới tình huống như vậy, tất cả truyền thông đều vắt óc tìm kế chế tạo tiêu đề về anh ta, có tạp chí lá cải làm sáng tỏ cuộc sống cá nhân của anh ta [tuy rằng cuộc sống của anh ta thật sự đơn giản đến nỗi không có gì để nói], cũng có phóng viên dùng mánh lới để tăng cao sức hút cho bài viết của mình, dám tạo ra những tin tức giả dối như – hít thuốc phiện, đồng tính luyến ái, đánh người…Giả giả thật thật, không ai còn có thể phân biệt được nữa.
Nhưng là người đứng đầu ngọn sóng, Rukawa luôn dùng một thái độ kỳ lạ để giải quyết mọi việc, đối mặt với tin tức phần đông mọi người đều phản đối, người ta chưa bao giờ thấy anh ta đứng ra làm rõ hay là giải thích, chứ đừng nói là biện hộ, hình như anh ta vốn không quan tâm hình tượng của mình trong lòng công chúng ra sao, từ trước đến giờ anh ta chỉ cố gắng chơi bóng, luôn làm theo ý mình, từ trước đến giờ vẫn là một Rukawa Kaede duy ngã độc tôn.
Vì thế truyền thông bắt đầu làm trầm trọng thêm, không nói tới việc theo dõi anh ta, còn trang bị máy theo dõi, bám riết anh ta chưa đủ, ngay cả người nhà của anh ta cũng gặp họa.
Khó trách ngày hôm qua phát hiện tôi đang theo dõi, phản ứng của anh ta lại mạnh mẽ như vậy.
Bà Anzai nói đúng, người này đúng là rất đơn thuần ! Cho nên mới bị lợi dụng không nể mặt như vậy !
Việc tôi làm đầu tiên khi vừa xuất viện, chính là viết một bài đưa tin vạch trần chuyện này.
Tôi biết Rukawa sẽ không thèm để ý tới ân tình của tôi, thậm chí anh ta cũng không cần tôi phải thay anh ta bênh vực kẻ yếu. Nhưng đạo đức nghề nghiệp của tôi nói cho tôi biết, tôi phải làm rõ chân tướng cho mọi người biết, tôi phải trả lại sự trong sạch cho anh ta.
Itou nhìn bài viết tôi nộp lên mà đau đầu nói : “Nakamori, trước kia em chưa bao giờ viết những bài sẽ gây phiền phức cho mình thế này, không giống em chút nào.”
Tôi hiểu ý anh ấy, nếu đăng tin này lên nhất định sẽ khiến một số người căm tức, phóng viên là một nghề nghiệp dựa vào mạng lưới quan hệ để duy trì, tôi làm như vậy không khác nào đang tuyên chiến với quy tắc ngầm của ngành sản xuất, về sau tôi sẽ gặp phải áp lực rất lớn, nhưng tôi vẫn cố ý làm.
Ngày hôm sau, tin tức được đăng lên, dư luận lại xôn xao, mọi người đều khiến trách tay phóng viên đăng tin giả kia, tay phóng viên kia dưới áp lực của dư luận đã phải đứng ra công khai xin lỗi Rukawa và bà Anzai.
Lúc tin tức được đăng lên, tôi đang đi dạo phố, nhìn thấy tivi gắn trên tường gần ngã tư có hình ảnh của Rukawa, anh ta đang bị đám phóng viên vây lấy, trước mặt là mười mấy cái mic, có phóng viên hỏi : “Anh Rukawa, việc truyền thông đặt điều ác ý về anh, xin hỏi anh có gì muốn đáp trả ?”
Rukawa trên màn hình híp mắt lại, anh ta nhướng mày, khinh thường phun ra hai chữ : “Ngu ngốc.”
Tôi cười phá lên trước tivi treo tường. Đúng vậy, Rukawa, đừng để ý tới tên ngu đó, yên tâm đi chơi bóng đi. Việc tôi có thể làm vì anh, có lẽ cũng chỉ có như vậy thôi.