Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 4: Chương 4




Sau đó một khoảng thời gian rất dài tôi cũng chưa gặp lại Rukawa, nghe nói anh ta về Mỹ tiếp tục chơi bóng ở NBA, còn tôi thì vẫn là một kẻ cuồng công việc như trước, chỉ có một thay đổi duy nhất là, nhà của tôi có thêm một con mèo tên kỳ lạ.

Đồng nghiệp đến nhà chơi nhìn thấy nó, ôm nó rồi vuốt ve : “Cậu biết nuôi mèo cơ à ? Cậu nuôi được bản thân hay không đã là một vấn đề rồi đó.”

Mặt tôi đen lại, lời này sao lại nghe quen tai như vậy…

“Nó tên gì ?”

“À….Meo meo…”

Vẻ mặt đồng nghiệp như muốn nói “uống phí bao nhiêu năm viết văn, không ngờ sức sáng tạo của cậu lại thiếu thốn như thế”.

Tôi cười mỉa rồi chấp nhận, cũng không thể nói với các cô ấy đây là mèo của Rukawa Kaede được ! Ai sẽ tin hả ?!

Một ngày trước khi Rukawa Kaede rời Nhật Bản anh ta đột nhiên hẹn gặp tôi, khi tôi nhận được điện thoại của anh ta thì rất hoảng sợ, có phải là anh ta muốn cảm ơn tôi đã giúp anh ta rửa oan không ?

Chúng tôi hẹn gặp nhau tại quán cà phê lần trước, lúc này cuối cùng anh ta cũng không đến muộn nữa, tôi ngồi đối diện anh ta. Tôi nghĩ nếu anh ta nói “Cảm ơn cô đã trượng nghĩa tương trợ” Tôi sẽ nói : “Hừ, chủ yếu là vì tôi muốn trút giận thay bà Anzai thôi, anh chỉ là quà tặng kèm.”

Nếu anh ta nói “Đại ân đại đức không biết nên báo đáp thế nào” Tôi sẽ nói “Hừ, tôi còn lâu mới trông cậy vào việc anh sẽ báo đáp, anh nên nghĩ phải đối phó thế nào với đám chó săn bằng cái đầu trùng amip kia của mình thì hơn.”

Nếu anh ta nói : “Thật ra từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã bị sức hấp dẫn và nhân cách cao thượng của cô cuốn hút.” Tôi sẽ nói : “Hừ, anh đừng bao giờ yêu tôi, anh nghĩ rằng tôi giống cái đám háo sắc kia sao, tôi ghét nhất người đàn ông nào da trắng hơn tôi.” [Đây nhất định là do tôi nghĩ nhiều…]

Ai ngờ tôi chờ nửa ngày, anh ta không thèm nói gì hết, lát sau không biết lấy từ đâu ra một cái thùng lớn đặt lên bàn.

Đầu tôi chết máy một giây….Mặc dù là muốn cảm ơn tôi…Nhưng phần quà này lớn quá thì phải…

Tôi đang hoài nghi xem bên trong là cái gì, bỗng nhiên nơi đó phát ra một tiếng “Meo~”, sau đó một con mèo đen nhỏ ló đầu ra khỏi thùng, trên vòng cổ màu đỏ của nó có treo một cái chuông, móng vuốt nó bám vào thành thùng, nó dùng ánh mắt long lanh lấp lánh của mình nhìn về phía tôi.

Meo meo ?

“Nuôi giúp tôi.” Anh ta nói.

Hả ? Cái gì ?!

“Tôi phải đi Mỹ, không thể mang nó đi.”

Chuyện này có liên quan gì tới tôi ?

“Ở đây tôi chỉ quen cô.”

Anh có thể gửi nó ở tiệm thú nuôi mà !

“Đưa tới tiệm thú nuôi rất phiền phức.”

Nhờ tôi thì không phiền sao ? Mà khoan đã, sao tôi nghĩ gì anh ta cũng biết hết ?!

Tôi kiên quyết không đồng ý, Rukawa bám riết không tha, meo meo đáng thương nhìn tôi, một lớn một nhỏ này, bốn con mắt cùng lúc nhìn chằm chằm tôi, cứ như tôi không đồng ý với bọn họ thì tôi sẽ là kẻ không có tình yêu không có nghĩa khí không có nhân tính.

Cuối cùng tim tôi vẫn mềm nhũn : “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ thu phí, mỗi ngày một ngàn yên !”

Từng ngày trôi qua, đến tháng hai tôi xin nghỉ một tuần để chuẩn bị tổ chức hôn lễ, Itou nói với tôi : “Sau khi kết hôn em từ chức rồi ở nhà đi, anh cũng không phải không nuôi nổi em.”

Tôi kiên quyết nói : “Chuyện này không bàn nữa.”

“Được rồi được rồi, anh không miễn cưỡng em.” Anh đứng lên, giang hai cánh tay ra ý bảo tôi đi tới.

“Ngày mai anh đi Moscow tham dự một hội nghị.” Anh ôm lấy tôi.

“Đi bao lâu ?”

“Có lẽ một tuần.”

“Vừa hay, chờ anh về em cũng chuẩn bị sắp xong rồi.”

Anh ôm tôi một lát, bỗng nhiên nói : “Em không từ chức thì anh từ chức là được.”

Tôi lườm anh một cái : “Làm ơn đi, tổng biên tập ngài đừng nói đùa nữa.”

“Tổng biên tập thì sao chứ, chỉ cần em mở miệng là anh sẽ lập tức thoái vị nhường ngôi ngay.”

Tôi cười to : “Vị trí tổng biên tập này của anh, sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ giành được, nhưng không phải là do anh chủ động tặng cho em, mà phải do em tự giành lấy bằng thực lực của mình.”

Anh khoa trương run bắn người lên : “Sao anh có thể cưới một cô gái thế này nhỉ ?”

Ngày hôm sau lúc tôi thu dọn đồ đạc ở nhà mới nhớ ra còn có một bản hợp đồng vẫn đặt ở văn phòng, tôi vội vàng chạy tới tòa soạn, Tsuki vừa nhìn thấy tôi đến đã khóc lóc kể lể : “Nakamori, mình xong đời rồi…”

“Làm sao vậy ?”

“Hokkaido có một lễ khánh thành sân vận động, nhưng bây giờ mọi người đều bận việc cả, không tìm ra người nào làm hết.”

“Việc này là ai phụ trách ?” Tôi hỏi.

“Là Kobayashi, nhưng ngày hôm qua cô ta bỗng nộp đơn xin nghỉ phép rồi…”

“Không phải xin nghỉ phép cần xin trước hai tuần sau đó bàn giao công việc mới được nghỉ sao ? Nào có đạo lý sát tới nút mới nộp đơn rồi nghỉ, tổng biên tập phê chuẩn ?”

Tsuki buồn rầu nói : “Đúng vậy…”

“Cần đi mấy ngày ?” Tôi hỏi.

“Hai ngày là đủ rồi.”

Tôi tính toán thời gian một chút, trở về gấp chắc là còn kịp, vì thế nói : “Giao cho mình đi.”

Tsuki mừng rỡ : “Nakamori cậu là cứu tinh của mình !! Hôn lễ của cậu mình nhất định sẽ chuẩn bị phong bì thật dày !”

Tôi về nhà thu dọn hành lý thật đơn giản rồi bắt đầu xuất phát. Khi đó tôi còn không biết, bản thân đã vô tình bước lên một hành trình thay đổi cả cuộc đời tôi.

Dọc đường đi sắc trời âm u ngột ngạt, lúc tới Hokkaido thì quả nhiên bắt đầu có mưa nhỏ, giọt mưa tí tách rơi xuống mặt đất, tôi cũng không thay quần áo khác, vừa xuống tàu tốc hành đã lại bắt xe taxi tới thẳng hội trường.

Lúc tôi đến đã là mở màn, chủ tịch đang phát biểu trên khán đài. Tôi vặn thắt lưng vụng trộm lẻn vào từ cửa hông, vừa ló đầu vào mới phát hiện có gì đó không bình thường.

Không phải tôi đã đến nhầm nơi chứ ? Mấy chục phóng viên và ký giả vác theo máy quay phim chờ khởi động, phía trước là hai hàng vệ sĩ đứng sừng sững, tất cả đều đeo tai nghe sắc mặt nghiêm trọng, lại nhìn phía sau tôi, một đám học sinh đông nghìn nghịt, người nào người ấy đều phấn khởi cổ vũ điên cuồng.

Có nhầm không vậy, một lễ khánh thành sân vận động mà thôi, có cần phải khoa trương thế không ?

Vì đi rất vội vàng, tôi không kịp nhìn kỹ tư liệu Tsuki đưa cho tôi, bây giờ hô to một tiếng xong đời trong lòng, tôi híp mắt nhìn danh sách khách quý, chỉ thấy dãy hàng trên cùng viết —

Không biết ai hét to một câu : “Rukawa Kaede đến rồi !”

Những lời này như một ngòi nổ, nháy mắt đã làm nổ tung sân vận động, tôi theo tiếng đó nhìn lại, người được hộ tống từ trong khán đài đi ra không phải Rukawa thì là ai, sự xuất hiện đột ngột của anh ta làm cả sân vận động sôi trào, fan xôn xao đứng lên, mấy chục cái máy ảnh đều cùng nhấp nháy.

Trong lúc hỗn loạn người bên cạnh tôi hình như làm vỡ một cái cốc thủy tinh, mảnh vỡ sắc nhọn cứa lên tay anh ta, anh ta dùng bàn tay nhỏ máu của mình kéo tôi lại hỏi : “Cô có khăn giấy không ?”

Tôi nhìn thấy máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cơ thể tôi luôn khỏe mạnh, chỉ có một điều duy nhất làm mẹ tôi lo lắng, đó là tôi mắc chứng sợ máu vô cùng nghiêm trọng.

Bệnh này vốn không phải là vấn đề gì lớn, nhưng nếu nó phát tác không đúng lúc, phiền phức nhận được sẽ nghiêm trọng vô cùng, ví dụ như hiện tại.

Cả người tôi run bắn lên, đầu óc choáng váng ngã một cái xuống đất, đám học sinh đằng sau thoát khỏi vòng vây của vệ sĩ điên cuồng xông lên, hoàn toàn không có ai thèm chú ý đến tôi đang ngã sấp xuống, tôi đã đưa tin về các vụ giẫm đạp vô số lần, nhưng không ngờ bây giờ lại đến phiên mình tự trải nghiệm.

Cảm giác như có ai đó đạp lên người tôi một phát, tôi đau đến nỗi ngừng thở, nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng kêu được, xung quanh tôi tất cả đều là bóng người mơ hồ, hô hấp càng ngày càng khó khăn, tôi nghe thấy có người đang không ngừng thét chói tai tên Rukawa, trong đầu tôi lại hồi tưởng câu tôi nói với anh ta khi cả hai lần đầu tiên gặp nhau : “Bát tự của tôi và anh nhất định là không hợp nhau, vừa thấy anh là không gặp may rồi, về sau chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.”

Tên khốn, anh hại chết tôi rồi !

Hình như là nghe thấy câu mắng của tôi, Rukawa đang ngồi trên khán đài không ngờ lại quay đầu liếc về phía bên này một cách kỳ tích, trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy anh ta biến sắc mặt, đứng bật dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.