Tôi nằm mơ, mơ thấy mình biến thành một chú gấu mèo, bị nhốt trong một cái lồng sắt, bên ngoài lồng sắt là một con cáo, nó đắc ý múa may trước mặt tôi : “Đáng đời chưa ~ không động đậy nổi nữa rồi chứ gì ~ ai bảo cô mắng tôi ~”
Tôi cố gắng giãy dụa, cổ họng lại bị một thứ gì đó chặn lại không nói nổi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên, tôi tỉnh lại.
Mở bừng mắt ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, thấy tôi tỉnh lại anh ta rất vui vẻ : “Cô Nakamori rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi.”
Anh ta vừa nói vừa quay đầu đẩy đẩy Rukawa bên cạnh, lúc này tôi mới nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như anh ta lại ngồi ngủ trên ghế.
“Vừa rồi cô Nakamori té xỉu, chỗ này là phòng của Rukawa, cô không cần lo lắng, tôi là…”
“Anh là Ozawa ?”
“Đúng vậy, là tôi.”
Quả nhiên không đoán sai, người đàn ông đang cười dịu dàng này chính là người đại điện của Rukawa – Ozawa Ichiro.
Rukawa mơ mơ màng màng xoa mắt, anh ta nhìn thấy tôi còn không quên liếc tôi cái xem thường : “Vô dụng, có chút đó đã té xỉu.”
Tôi giận tới mức nổ tim : “Làm ơn ! Tôi thấy máu là choáng, không chữa kịp sẽ chết người đó !”
Ozawa thân thiết hỏi : “Vậy bây giờ cảm giác thế nào ?”
“Váng đầu, hoa mắt, ù tai, buồn nôn, tay chân mỏi nhừ, kinh nguyệt không đều…”
Rukawa tiếp tục nói lời ác độc : “Thấy máu là choáng thôi, cũng không phải là chấn động não.”
“Anh không nói câu nào thì không ai bảo anh câm đâu.”
Ozawa ngay lập tức đứng ra làm sứ giả hòa bình : “Mọi người đều bớt tranh cãi đi, bớt tranh cãi nào.”
Tôi hỏi : “Sao anh lại tới chỗ này ?”
Rukawa trong ấn tượng của tôi rất ít khi tham dự những trường hợp này, thế nên mọi người mới điên cuồng như vậy.
“Chủ tịch của sân vận động này chính là HLV thời đại học của Rukawa.” Ozawa nói.
Vậy cũng khó trách, trải qua vài lần gặp mặt, coi như tôi cũng thăm dò được bảy tám phần tính cách của anh ta, tên Rukawa này tuy rằng bình thường rất lạnh nhạt, nhưng thật ra anh ta là một người trọng tình, phàm là người có ơn với mình anh ta đều nhớ kỹ.
Cứ ngủ trên giường người ta hoài cũng không phải chuyện hay, vì thế tôi đứng dậy rời đi. Lúc gần đi Ozawa nói cho tôi biết buổi tối có một bữa tiệc, hy vọng tôi cũng có thể đến, tôi đồng ý rồi.
Đi dự tiệc rượu thì không thể mặc đồ phóng viên được, vì thế tôi đi mua một chiếc váy liền màu trắng, phong cách rất đơn giản nhưng lại dùng chất vải hạng nhất, lúc mặc lên đường nào ra đường nấy. Vì chiếc váy đẹp này, tôi cũng nhẫn nại trang điểm cho mình một chút, thả xuống mái tóc xoăn nhẹ, chiều dài vừa tới thắt lưng, tiện tay cầm lấy cái ví, lúc gần đi tôi soi gương một chút, vô cùng hài lòng về việc mình trang điểm ngày hôm nay, không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Itou, rất lâu sau anh mới nhận máy.
“Làm sao vậy ?” Giọng nói của anh có chút kinh ngạc.
“Không có gì, em nghe được một câu, người ta nói sự thưởng thức cao nhất của một người đàn ông chính là thể hiện ở việc anh ta chọn cô gái thế nào, cho nên em mới gọi điện riêng cho anh.”
Tôi nhịn cười, tự đáy lòng nói : “Em nghĩ cách thưởng thức của Itou đúng là nhất đấy !”
Anh cười ha ha ở đầu kia điện thoại.
“Đang làm gì vậy ?” Tôi hỏi.
“Vừa mới họp xong, chuẩn bị đi ăn tối.”
“Được, vậy anh đi đi, em chờ anh về.”
Cúp điện thoại xong tôi mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cẩn thận nghĩ lại mới ý thức được Moscow và Nhật Bản kém nhau 6 tiếng, như vậy bây giờ ở Moscow đang là 11 giờ trưa mới đúng…
Anh 11 giờ trưa đi ăn cơm tối ?
Tôi giật mình một cái, nhưng lại vội vàng loại bỏ dự cảm không tốt kia. Nakamori bệnh nghề nghiệp của mày lại tái phát rồi, có lẽ do anh quên sai giờ thì sao ?
Đến khách sạn tổ chức bữa tiệc, bồi bàn chào đón, cúi đầu về phía tôi : “Xin hỏi cô là người tới tham dự tiệc tối từ thiện ?” Tôi gật đầu.
“Phiền cô đưa thiệp mời cho chúng tôi.”
Tôi đưa cho anh ta.
“Xong rồi, xin cô chờ cho một chút.”
Tôi đứng ở đại sảnh chán muốn chết, tầm mắt đảo qua, tôi nhìn thấy một bóng người.
Là Kobayashi ?
Bên cạnh cô ta có một người đàn ông, anh ta đang vô cùng thân thiết ôm eo cô ta, hai người đang check in ở quầy lễ tân, Kobayashi ghé vào tai anh ta nói câu gì đó, hai người đều cười đến là vui vẻ.
Nụ cười đó tôi rất quen thuộc, động tác của anh ta, thần thái, thói quen đều là những gì tôi quen thuộc, thậm chí mỗi một nếp nhăn trên mặt anh ta, độ cong khóe miệng khi cười rộ lên, vẻ mặt giảo hoạt, tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Người đàn ông tôi quen này, là Itou.
Bọn họ xoay người, vừa vặn chạm phải ánh mắt tôi.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Hai người kia cứ như bị trúng đạn giật mạnh về phía sau, tôi nhìn thấy trong con ngươi của họ sự kinh ngạc và sợ hãi.
Toàn bộ thế giới chỉ có tiếng giày cao gót của tôi dẫm lên nền đá cẩm thạch, tôi đi từng bước về phía họ, Kobayashi cúi đầu rụt về phía sau một chút, sau đó tôi nhìn thấy Itou hơi nghiêng người về phía trước, nhanh chóng bảo vệ cô ta sau lưng anh ta.
Người đàn ông này, tôi quen anh ta 6 năm, hẹn hò 4 năm, động tác rất nhỏ này của anh ta, đã đập vỡ một chút ảo tưởng cuối cùng của tôi.
Tôi nói với mình, Nakamori, mày phải đối mặt, có lẽ chuyện tiếp theo sẽ rất tàn nhẫn, nhưng mày vẫn phải đối mặt.
Sau đó tôi hít sâu một hơi, dùng một ngữ khí trấn định đến khó tin nói với anh ta : “Sở dĩ tôi xuất hiện ở đây, là vì cô Kobayashi Shirumi đứng sau anh bỏ bê công việc một cách đột ngột, tòa soạn không tìm ra người nào cho nên tôi mới không thể không đến đây, tôi giải thích xong rồi, vậy thì…”
Tôi dừng lại một lát, quét mắt liếc bọn họ một cái.
“Vì sao các người lại cùng xuất hiện ở đây, xin hãy cho tôi một lý do.”