CHƯƠNG 2: ĐẦY THÀNH XUÂN SẮC, BỀN TƯỜNG LIỄU XANH*
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Ngọc Khanh Thư đã bị đánh thức. Lúc tỉnh lại, y vẫn còn đang ôm đầu, kết quả của việc say rượu là bị Chu công gõ mõ cả đêm, giờ không chỉ đau đầu, ngay cả lỗ tai cũng ong ong.
Y mơ hồ nhớ mình đã nói chuyện với Dương Hoành Tu trong yến tiệc tối qua, y hỏi một câu, Dương Hoành Tu đáp một câu, từ tình hình trong quân đội ít người biết cho đến việc mùa hè bị muỗi đốt mấy nốt lớn tướng đều lôi ra nói tất tần tật. Dương Hoành Tu bị y hỏi nhiều không chịu nổi liền bắt đầu uống hết chén này đến chén khác. Trong lòng hưng phấn, y thấy thú vị nên đối ẩm cùng Dương Hoành Tu luôn. Cả hai cứ uống mãi, thế là say.
Vãn yến kết thúc, sau khi xuất cung, y dính lấy cỗ kiệu của Dương Hoành Tu, ôm người ta sống chết không chịu buông tay. Dương Hoành Tu hình như cũng khó chịu vì say rượu, không thèm để ý đến y.
Kí ức cuối cùng à, trong cỗ kiệu, y dán chặt lấy Dương Hoành Tu đang buồn ngủ, đối diện hắn, hôn hắn một cái…
Nghĩ tới đây thì ngừng lại, Ngọc Khanh Thư đỏ mặt, thấy giờ đây đầu không chỉ đau, mà còn bị hấp chín.
“Thiếu gia, mau dậy đi, đã đến lúc phải lên triều rồi.” Tiểu đồng đứng chờ đã nửa ngày thúc giục.
“Lên triều?”
“Đúng thế, thiếu gia. Nơi này là quý phủ của Dương Tướng quân, cách hoàng cung có hơi xa, chúng ta phải lên đường sớm một chút mới kịp.”
Quý phủ của Dương Tướng quân? Ngọc Khanh Thư nhìn khăn mặt tiểu đồng đưa tới mà ngẩn ngơ.
Tiểu đồng sốt ruột. Khi ở nhà, hầu hạ chủ nhân rửa mặt, chải đầu là công việc của các tỳ nữ, cậu đâu rõ trình tự là thế nào. Lúc này, Ngọc Khanh Thư không nhúc nhích, cậu cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
“Thiếu gia, ngài… ngài đi giày vào trước hay thay triều phục trước ạ?”
“Triều phục?” Ngọc Khanh Thư giờ mới phản ứng được, “Ừ, phải vào triều…”
Vội vội vàng vàng rửa mặt, chải đầu xong, y phục cũng đã thay cẩn thận, Ngọc Khanh Thư và tiểu đồng đi theo người hầu Dương phủ ra ngoài cửa chính.
Trước cửa bày hai cỗ kiệu lớn, bên cạnh ngoài hai người cầm đèn ***g, còn có một người đứng đưa lưng về phía y. Người nọ chắp tay đứng bên kiệu, mặc một thân triều phục mới tinh, gọn gàng vô cùng.
Từng trận gió lạnh thổi qua, Ngọc Khanh Thư so vai, khum hai bàn tay lại, thổi thổi để giữ ấm. Trong lòng y cảm thán, võ tướng có thể chịu rét thật là tốt.
“Hoành Tu, để ngươi đợi lâu rồi.”
Dương Hoành Tu lúc này mới xoay người nhìn y. Y cố gắng bắt mình không được trốn tránh, ngửa cổ nhìn thẳng vào ánh mắt Dương Hoành Tu. Một khắc sau, y lại ngây ngẩn cả người.
“Hoành Tu, mặt ngươi… sao lại…” Ngọc Khanh Thư vội vàng che miệng, cố gắng nín cười. Y biết chỉ cần nói thêm một câu gì nữa, nhất định y sẽ cười to không ngừng.
Dưới mái hiên, Dương Hoành Tu trừng mắt nhìn Ngọc Khanh Thư. Gương mặt bên phải của hắn vừa hồng vừa sưng, rõ ràng đã nhô cao hơn hẳn bên má trái, ảnh hưởng nghiêm trọng tới bề ngoài của hắn.
“… Là ngày hôm qua ngươi véo, ngươi không nhớ à?” Dương Hoành Tu lên giọng biểu thị bản thân đang vô cùng khó chịu.
Ngọc Khanh Thư còn chưa kịp tự hỏi đã bật thốt lên đáp trả, “Nói bậy, ta nhớ rõ ràng đã hôn ngươi một cái.”
Lời vừa mới dứt, bốn phía đã yên tĩnh thần kì, Ngọc Khanh Thư có muốn che miệng cũng không kịp. Y cười khan đi tới bên cỗ kiệu nhà mình, lại nghe Dương Hoành Tu bất đắc dĩ thở dài nói, “Hôn xong ngươi mới véo, thiếu chút nữa thì véo chết ta. Ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi hạ thủ ác độc như vậy…”
Vừa nói hắn vừa chui vào kiệu, ra lệnh cho bọn gia đinh xuất phát.
Ngọc Khanh Thư sửng sốt một lúc, sau đó cười cười, ba bước biến thành hai bước chạy tới bên kiệu Dương Hoành Tu. Y xốc mành che kiệu lên, thò đầu vào, cười hì hì nói, “Hoành Tu, sau khi hạ triều, ngươi tới nhà ta làm khách đi.” Nói xong, y buông mành, đi tới cỗ kiệu nhà mình, ra lệnh cho tiểu đồng vài câu rồi mới bước lên.
Dương Hoành Tu thấy nửa cái đầu tự nhiên chui vào thì sợ hết hồn, đao giấu dưới chỗ ngồi đã rút khỏi vỏ. Sau khi nghe thấy thanh âm của người kia, hắn mới dừng động tác, trơ mắt nhìn đối phương nói xong rời đi. Đến khi cỗ kiệu loạng choạng xuất phát, Dương Hoành Tu vẫn còn nhìn chằm chằm màn vải, không thể phục hồi tinh thần.
Suýt nữa, hắn đã rút đao ra chém.
Ở biên quan lâu, hắn đã luyện thành một thói quen nguy hiểm… Dương Hoành Tu giấu đao thật kĩ, nhớ tới Ngọc Khanh Thư, nhớ tới ánh mắt càn rỡ và nụ cười thân thiện không rõ nguyên do của đối phương tối qua, đột nhiên cảm thấy mình còn chưa tỉnh rượu hẳn.
— Hắn quen biết người này còn chưa tới một ngày một đêm, đối phương lại giống như đã quen biết hắn nhiều năm. Lẽ nào quan lại trong triều đều là như thế?
Ngày đầu tiên vào chầu vác theo một bên mặt sưng vù, Dương Hoành Tu đã trở thành trò cười cho đủ loại quan lại, mà người cười to nhất lại là Lễ bộ Thị lang đang trốn xa xa.
Một bộ hạ cũ của Phiêu Kỵ tướng quân tương đối thẳng thắn hỏi, “Hiền chất, là ai đánh vào mặt ngươi?”
Binh bộ Thượng thư thì khéo léo hơn, “Lão đệ, muỗi… muỗi nhà ngươi, ờ… thật hung hãn…”
Những kẻ thích bỏ đá xuống giếng thì thầm với nhau, “Kẻ nào thế này, tướng mạo thế kia mà cũng dám diện thánh, không sợ làm kinh ngạc thánh giá sao?”, “Thật đúng là đại bất kính.”…
Người lắm chuyện bước đến giới thiệu bản thân, mượn cớ đó quan sát chính diện.
Về sau, Hoàng đế tới, nhìn thấy thế từ xa cũng cười hỏi, “Ái khanh, nguyên cớ là gì?”
Dương Hoành Tu bốc hỏa trong lòng, má phải lại càng trở nên đau rát. Hắn chỉ có thể buồn bực trả lời, “Tối qua say quá, bước xuống kiệu thì ngã ạ.”
Nói xong, hắn liếc xéo kẻ đầu sỏ gây chuyện đang đứng giữa một nhóm quan viên khác. Ngọc Khanh Thư đang nhịn cười đến khổ sở, nhịn đến đỏ bừng cả mặt mày. Vô tình, y cũng nhìn về phía Dương Hoành Tu. Ánh mắt lại một lần nữa chạm nhau, hai người cùng sửng sốt cuống quít quay đầu.
Việc Hoàng đế làm đầu tiên khi lâm triều là ban một thánh chỉ.
Không ngoài sở liệu, Hoàng đế tán dương công tích của Dương Hoành Tu một hồi, phần thưởng ban xuống khiến Ngọc Khanh Thư nghe xong cũng thấy ước ao. Cuối cùng, Hoàng đế hỏi, “Các ái khanh có dị nghị gì không?”, mọi người đáp lại, “Bệ hạ thánh minh.” rồi một bản cáo được ban xuống.
Dương Hoành Tu từ đầu chí cuối quy quy củ củ tiếp chỉ, lĩnh chỉ, tạ chỉ đều nói lời khách sáo, nhất là sau khi nghe xong một đoạn phong thưởng, cũng không thấy hắn biểu lộ vẻ hưng phấn.
Ngọc Khanh Thư không khỏi cao hứng thay hắn.
Ý chỉ này của Hoàng đế có chút kì lạ, vị trí Phiêu Kỵ tướng quân thì hẳn là không phong cho Dương Hoành Tu rồi, thế nhưng chỉ phong “Uy Vũ đại tướng quân” – một chức quan nhàn tàn cho hắn thì cũng thật chẳng biết nói sao.
Ngọc Khanh Thư vì hắn mà âm thầm tiếc nuối— y cho rằng Dương Hoành Tu chí ít cũng vào được bộ Binh, có như vậy, hai người mới có thể hợp tác trong tương lai.
Sự tình của Dương Hoành Tu đã giải quyết xong, màn khắc khẩu mỗi ngày theo thông lệ lại bắt đầu.
Tranh luận lần này là về việc giữ lại nhiều hay ít thủ binh tại biên quan. Bộ Hộ, bộ Lễ, bộ Binh ba bộ không đồng quan điểm. Bộ Hộ cho rằng thuế ruộng không đủ phải tận lực giảm thiểu binh sĩ, bộ Lễ khăng khăng binh giữ lại không thể quá ít cũng không thể quá nhiều, bộ Binh lại nghĩ an ninh biên quan là do có đại quân đóng giữ, không thể nào lui quân.
Vốn kiến nghị trung hòa của bộ Lễ có khả năng được Hoàng đế tiếp nhận, thế nhưng chẳng hiểu vì sao một vài võ tướng có vai vế lại không đồng ý, một mực cho rằng binh lính dù một người cũng không thể giảm. Mấy phe nói đi nói lại đến mức ầm ĩ cả triều đình. Nói cả ngày, võ tướng không phải đối thủ của văn thần, lại vì thẹn quá hóa giận mà khăng khăng giữ nguyên ý kiến. Cuối cùng, vấn đề giữ lại ít hay nhiều binh sĩ tại biên quan lại biến thành công kích cá nhân, càng lúc càng ầm ĩ, càng ngày càng hung hăng.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ vốn không lạ lẫm gì với cảnh này nữa nên cũng chẳng hơi đâu mà tức giận, chỉ quan sát đủ loại chúng thần dưới chân, kiềm chế rồi lại kiềm chế.
Ngọc Khanh Thư lặng lẽ nhìn Hoàng đế, cẩn thận cúi đầu. Chờ đến khi cuộc tranh cãi ầm ĩ sắp lên đến đỉnh điểm, một tiếng quát chói tai vang lên—
“Lớn mật!” Người đứng đầu quan viên – lão nhân chống gậy đầu rồng nãy giờ không nói gì, nay chỉ cần quét mắt một cái, mọi người thoáng chốc đã yên lặng, “Làm càn trước mặt Thánh thượng như vậy còn ra thể thống gì!”
Đủ loại quan lại thất kinh quỳ xuống đất, đồng thanh hô, “Thần tội đáng muôn chết.”
Lão nhân thu hồi tầm mắt, hơi khom người trước vị Hoàng đế cao cao tại thượng.
Ngọc Khanh Thư cũng quỳ gối giữa đám người kia, khe khẽ thở dài, vì Hoàng đế, cũng là vì chính mình.
Vị lão nhân thấy Hoàng đế cũng không cần quỳ kia là giám quốc trong triều, Tĩnh Quốc Hầu, người đứng đầu Ngọc gia.
Y cung cung kính kính gọi vị lão nhân ấy một tiếng gia gia.
Hoàng đế tức giận bãi triều cũng không ngăn được huyên náo, thế mà chỉ cần một câu nói của lão nhân, tất cả đều được giải quyết.
Thái phó của tiên hoàng, Giám quốc hiện nay, nguyên lão tam triều, đức cao vọng trọng, quyền thế khuynh thiên.
Trong triều này chỉ có một người dám công khai khiêu chiến với lão nhân, nhưng người nọ đã chết trận sa trường từ ba năm trước rồi.
Ngọc Khanh Thư cúi đầu vô thức nhìn Dương Hoành Tu. Dương Hoành Tu lần đầu chứng kiến tình cảnh này nhưng nét mặt không lộ vẻ kinh hoàng, chỉ quỳ trên đất như đồng liêu bốn phía, bình tĩnh đến mức không gợn sóng.
Có khi, so với suy nghĩ của y, không chừng Dương Hoành Tu còn thích hợp với triều đình hơn.
Nhưng y thích Dương Hoành Tu buồn bực chất vấn y tại sao lại véo người. Ngọc Khanh Thư nghĩ thế, khóe miệng vô thức khẽ nhếch.
Sau khi hạ triều, ra khỏi đại điện, Ngọc Khanh Thư liếc mắt thấy Dương Hoành Tu liền vội vội vàng vàng bái biệt quan trên, vui vẻ đuổi theo.
“Hoành Tu, chiều nay tới nhà ta làm khách đi!”
Dương Hoành Tu làm như không nghe không thấy, đi thẳng về phía trước như các đồng liêu.
Ngọc Khanh Thư không để ý đi bên cạnh Dương Hoành Tu, cười nói, “Ngươi vẫn còn giận sao? Ta thật lòng không cố tình đâu, ta cũng không biết lúc say lại làm… việc kia.”
Dương Hoành Tu vẫn không quan tâm.
“Ta không cố ý khiến ngươi khó chịu. Thứ lỗi cho ta đi, đến nhà ta, ta bồi tội với ngươi!”
Ngọc Khanh Thư kiên nhẫn theo sát Dương Hoành Tu nói liên tục. Chẳng mấy chốc, người chung quanh đều liếc mắt nhìn. Dương Hoành Tu không muốn gặp cái trường hợp này nhất, rơi vào đường cùng, hắn đang định trả lời thì nghe thấy có tiếng gọi sau lưng, “Dương đại nhân.” Dương Hoành Tu dừng bước, thấy một tên nội thị chạy tới chắp tay nói, “Bệ hạ triệu kiến, mời Dương đại nhân đi theo tiểu nhân.”
Tên nội thị kia vừa xuất hiện, Dương Hoành Tu đã thở phào nhẹ nhõm, “Xin hãy dẫn đường.”
Ngọc Khanh Thư mắt thấy Dương Hoành Tu rời đi cùng người nội thị, Hoàng đế đã triệu kiến thì y không làm gì được rồi, chỉ có thể thầm bất mãn, có chút mất mát bỏ đi.
Dương Hoành Tu đi được mấy bước lại nhớ tới dáng vẻ tha thiết vừa rồi của Ngọc Khanh Thư. Tuy giận y khiến mình xấu mặt trước bách quan nhưng trực giác vẫn cho rằng y không cố ý, hắn không khỏi mềm lòng, không kìm được ngoảnh đầu lại.
Ngọc Khanh Thư để mấy quan viên đẩy mình về phía trước, mấy người kia nói gì đó, chỉ thấy Ngọc Khanh Thư ngẩng đầu lên, đáp lại vài câu khiến đối phương ngây ngẩn.
Dương Hoành Tu yên tâm, quay đầu lại đuổi kịp tên nội thị đã đi xa, nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện bên khóe môi rồi biến mất.
Ngọc Khanh Thư đụng phải Dương Hoành Tu cứ như bức vách, trong lòng không thoải mái, mới đi được mấy bước, vài đồng liêu đã xúm lại.
Thái phó Tự Khanh là biểu ca Ngọc Khanh Thư tràn đầy hiếu kì cất tiếng đầu tiên, “Khanh Thư, ngươi và vị Dương Tướng quân kia là người quen cũ sao?”
Người khác không đợi Ngọc Khanh Thư trả lời đã nói luôn, “Trông không giống. Nhìn hắn hờ hững thế, rõ ràng là chỉ có Ngọc đại nhân nhiệt tình.”
“Lũ võ tướng không vừa mắt văn nhân chúng ta, mới vừa nãy đã tranh cãi trên triều, Ngọc đại nhân lại còn đi tìm vị Dương tướng quân kia, khác nào tự chuốc khổ vào thân?
“Đang yên đang lành, sao Ngọc đại nhân lại đi trêu chọc cái loại mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết để giải quyết vấn đề?”
“Hoành Tu có đọc sách!” Ngọc Khanh Thư bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Mấy người xung quanh giật cả mình, nghe xong lại dở khóc dở cười.
“Ta muốn kết giao với hắn. Ta coi trọng hắn.” Lời Ngọc Khanh Thư nói chẳng khiến người ta kinh ngạc thì chết cũng không yên lòng.
Mấy người đứng cạnh y hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Trong triều đình này, văn thần võ tướng đối lập, song phương từ trước tới nay luôn có hiềm khích, ngươi không ngại sao?”
Ngọc Khanh Thư ngẩng mặt cười nói, ” Ta thấy nguyên nhân quan văn, quan võ ngứa mắt nhau có từ khi tiên đế dẹp loạn, đâu có liên quan gì tới ta, ta để ý làm gì?”
Mọi người bốn phía đều ngẩn ngơ, Thái phó Tự Khanh là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Hắn vỗ vỗ vai Ngọc Khanh Thư, thấp giọng nói, “Khanh Thư, chú ý ngôn từ của ngươi. Dù gì ngươi cũng là Lễ bộ Thị lang…”
.
Y xử lý xong công vụ trong Lễ bộ, về đến nhà thì trời đã tối.
Nghĩ đến việc muốn mời lại mời không được người kia, Ngọc Khanh Thư đứng trước cửa thở dài.
Y ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tấm biển đề tên mạ vàng kia, ‘Tĩnh Quốc Hầu phủ’ bốn chữ cứng cáp hữu lực, nghe nói là do Minh Đế, gia gia của đương kim Hoàng Thượng đích thân ngự bút.
Mười tám năm trước, khi lần đầu tiên bước qua đại môn này, y không nhận ra bốn chứ ‘Tĩnh Quốc Hầu phủ’, càng không biết những gì đang chờ đợi mình phía sau.
Tiểu đồng ôm công văn đi tới bên cạnh y, “Thiếu gia, vào nhà thôi, bên ngoài gió rất lớn.”
Ngọc Khanh Thư xoa xoa cổ, đi vài bước về phía trước, bước qua cánh cửa thật cao kia, vào trong nhà.
Sau khi nghỉ ngơi, tắm rửa, thay y phục một lúc, y đến phòng mẫu thân cùng dùng bữa tối, trò chuyện một hồi đến khi trời tối om.
Trở lại phòng, tiểu đồng đưa lên vài tấm thiệp, Ngọc Khanh Thư tùy ý ném lên bàn. Bỗng nhìn thấy trong đống thư có một tấm thiệp ghi chữ “Tu” nho nhỏ bên dưới góc phải, mắt nhất thời sáng ngời, y rút tấm thiệp đó ra.
Thiệp mời này mời đến dự tiếp phong yến của Dương Hoành Tu do Dương phủ tổ chức, mặt trên toàn là những từ ngữ khách sáo, thậm chí tám phần mười không phải do hắn viết, thế nhưng, Ngọc Khanh Thư vẫn hết sức vui vẻ. Dương Hoành Tu có ý mời y cũng tốt, quản gia Dương phủ nhầm lẫn cũng được, nói chung, y đã có lý do đi gặp Dương Hoành Tu. Vừa nghĩ đến dáng vẻ buồn bực vì nửa bên mặt bị sưng của người kia, tâm trạng Ngọc Khanh Thư không khỏi tốt lên.
Y cao giọng gọi tiểu đồng cầm đèn dẫn đường tới thư phòng, nơi cất giữ bảo bối thường ngày.
Ngọc Khanh Thư thấy món bảo bối này không tệ, cầm trong tay cũng thoải mái, so sánh với gương mặt của Dương Hoành Tu, tâm tình lại vui như mở hội.