Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan

Chương 3: Chương 3: Ngày Lành Tháng Tốt Đang Cười Nói*




CHƯƠNG 3: NGÀY LÀNH THÁNG TỐT ĐANG CƯỜI NÓI*

Hoàng đế triệu kiến ở ngự thư phòng, thấy Dương Hoành Tu đến thì vẫy lui nội thị bốn phía.

Dương Hoành Tu cho rằng sẽ phải nhận một thánh chỉ bí mật gì đó, kết quả, Hoàng đế lại không nhanh không chậm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hỏi bằng thứ giọng của cha già đối với con gái, “Ngươi thấy Lễ bộ Thị lang thế nào?”

Tay Dương Hoành Tu hơi run lên, bên mặt sưng đỏ lại nóng bừng.

“Đừng lo lắng, trẫm nghe nói tối qua ngươi và Khanh Thư trò chuyện rất hợp ý, y còn qua đêm ở chỗ ngươi nữa, phải không?”

“Tối qua Ngọc đại nhân uống hơi quá chén, không tiện hồi phủ, nên vi thần mới cả gan tự quyết định để Ngọc đại nhân nghỉ ngơi trong phủ của mình.” Dương Hoành Tu không biết Hoàng đế mưu đồ chuyện gì, đành trả lời bừa một câu— sự thực là, hắn chỉ nhớ rõ Ngọc Khanh Thư dính lấy mình, hôn mình, liều mạng cấu véo mình. Lúc đó, hắn đã say khướt nên chẳng cảm thấy đau, chí ít cũng không đau đến thế này, đến mắt cũng không thể mở nổi, tất cả chuyện về sau đều là nghe quản gia nói. Giữ Ngọc Khanh Thư lại qua đêm trong phủ là ý của quản gia. Thứ nhất, y thực sự đã say bí tỉ; thứ hai, kết giao với người nhà quyền quý đương triều cũng chả có hại gì với Dương Hoành Tu.

“Nâng ngàn chén gặp người tri kỉ**, xem ra ngươi và Khanh Thư vừa gặp đã thân.”

Dương Hoành Tu vẫn không hiểu Hoàng đế có ý gì, không dám nói tiếp.

Hoàng đế nhìn hắn một cái, nắp trà trong tay lướt qua miệng chén. Chén sứ men xanh này là cống phẩm mấy ngày trước quan Tân Bình dâng lên.

“Vừa gặp đã quen cũng không có gì không tốt. Ngươi vừa mới trở về còn cần có người dẫn dắt nhiều chuyện. Trẫm không làm được việc này, Khanh Thư lại có thể.”

“Thần không dám.” Làm gì có việc nào Hoàng đế không làm được? Dương Hoành Tu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chọn một đáp án đơn giản nhưng hữu dụng trong mọi trường hợp.

“Lui tới thường xuyên với Khanh Thư, qua lại phủ Tĩnh Quốc Hầu ít nhiều, ở cạnh Khanh Thư, dù chuyện gì xảy ra cũng có phủ Tĩnh Quốc Hầu lo liệu.” Hoàng đế buông chén trà, gọi nội thị tiến vào, “Ái khanh lui xuống trước đi, trẫm còn cần phải phê duyệt một vài chuyện. Ngươi đã tôi luyện ở biên quan quá nhiều rồi, nên sớm ngày thích ứng triều đình. Mong một ngày nào đó ngươi có thể là phụ tá đắc lực cho trẫm.”

“Thần… tạ ơn Hoàng Thượng. Nhất định thần sẽ không phụ sự kì vọng của Người.”

Dương Hoành Tu bước lùi khỏi thư phòng, nhờ nội thị dẫn ra khỏi hoàng cung. Kiệu phu trong phủ đã đợi sẵn ở ngoài.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khi diện kiến Hoàng đế không thể tùy tiện ngẩng đầu, nghe Hoàng đế nói lại càng mệt mỏi, Hoàng đế nói đã chậm, một câu chưa nói xong đã phải nhấp một ngụm trà mới có thể tiếp tục, nói tới nói lui cũng chỉ có một ý. Người nghe ý ấy xong phải suy tính đủ mọi đường, trả lời lại càng phải cẩn thận, chỉ sợ nói sai một từ.

Làm thần tử dưới trướng Hoàng đế có thể mệt chết người được ấy chứ.

Hắn mới trở về có hai ngày đã bắt đầu nhung nhớ cuộc sống biên quan.

Sau khi xuất cung cũng không về phủ luôn, Dương Hoành Tu lệnh cho kiệu phu chỉ cần đưa hắn ra đường lớn là được, hắn sẽ tự đi về.

Phong cách kiến trúc của kinh thành và biên quan không quá giống nhau, Dương Hoành Tu đi mà buồn bực. Hắn nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy quen thuộc chút nào, dù rằng đây là nơi hắn đã từng sinh sống bảy năm.

Đề nghị của Hoàng đế lúc nãy khiến lòng dạ Dương Hoành Tu rối như tơ vò.

Nếu giờ đang ở biên quan thì tốt biết bao, kinh thành vừa mới trở lại đã cảm thấy cô độc chưa từng thấy.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân chết trận sa trường, muội muội gả cho Đông cung Thái tử, Dương phủ rộng lớn bỏ trống ba năm, sau khi hắn về, chỉ còn lại quản gia Dương bá là coi như thân thiết.

Cả kinh thành này hắn quen biết có mỗi năm ba người, tiếp xúc với quan viên trong triều ngoại trừ khi tại ngoại chinh chiến thì cũng chỉ là vì công vụ, người hắn biết rõ cũng chỉ có sư huynh ngày xưa cùng đọc sách, giờ đây đã là Binh bộ Thượng thư Trần Thích Linh. Những người trước đây dưới trướng phụ thân cũng đều là những gương mặt xa lạ, còn chẳng thuận mắt bằng Ngọc Khanh Thư với cái bản mặt bất cần.

Còn với Ngọc Khanh Thư, cái người mới quen có một ngày này, hắn cũng biết vẻn vẹn mỗi việc đối phương là người  của Ngọc gia quyền quý đương triều, nhậm chức Lễ bộ Thị lang. Ngoài ra, y hình như còn là một kẻ không đứng đắn.

Nếu là ở biên quan, hắn hẳn sẽ không thèm lưu tâm cái loại người trác táng cả ngày cợt nhả thế này. Nhưng giờ đang ở kinh thành, hắn không chỉ phải uống rượu chuyện phiếm với người như thế, còn bị người như thế động tay động chân, còn phải dựa vào người như thế để né tránh phiền phức có thể sẽ xảy ra.

Lời Hoàng đế nói từng chữ từng chữ như đâm thẳng vào lòng Dương Hoành Tu.

Dương Hoành Tu cam chịu ủ rũ, chân bước càng ngày càng chậm. Đến khi đi qua một quán vằn thắn, hắn thấy đói bụng, kiểm tra túi tiền bên người, thấy túi phồng phồng, mới ngồi xuống gọi một bát lên.

Vằn thắn vừa được bưng tới, hắn mới chỉ ăn một miếng đã chợt nghe thấy tiếng một nữ tử ở cách đó không xa đang thét cứu mạng chói tai. Dương Hoành Tu nghe tiếng nhìn sang thì thấy mấy hán tử ăn mặc như nô bộc đang vây bắt một nữ tử vận áo vải bình dân. Cạnh đó còn có một thiếu gia tay cầm quạt xếp, vừa nói vừa phẩy quạt, cười vô cùng hèn hạ.

Dương Hoành Tu lập tức không nuốt nổi vằn thắn nữa.

Hắn kéo chủ quán vằn thắn đang đi ngang lại hỏi, “Kia là ai vây? Giữa ban ngày ban mặt thế này, không thấy thẹn sao?”

Chủ quán khom người, nhỏ giọng nói, “Khách quan, ngài là người nơi khác tới ư? Dù sao ngài cũng đừng bao giờ nhúng tay vào việc này. Đó là công tử nhà Thừa tướng, ngày thường quen thói tác oai tác quái, chẳng ai quản lý được.”

Thừa tướng? Dương Hoành Tu sửng sốt, hắn nghe Trần Thích Linh nói Thừa tướng mắc bệnh nặng liệt giường hơn một tháng nay, đã lâu rồi chưa vào chầu được. Cha bị bệnh nặng thế, con còn có lòng dạ lên phố đùa giỡn dân nữ nhà lành à?

Dương Hoành Tu thầm phỉ nhổ cả Thừa tướng lẫn nhi tử ông ta một lần.

Bên kia, tiếng kêu khóc chói tai của nữ tử vẫn không ngừng lại, Dương Hoành Tu chẳng còn tâm trạng nào mà ăn vằn thắn nữa.

Khi còn cầm binh đánh giặc, hắn và cha luôn luôn quản giáo người dưới nghiêm khắc, lại càng thống hận hành vi cướp, đốt, bắt bớ bình dân bách tính của bọn man di. Hôm nay, trên chính quốc thổ, thế mà dân chúng lại bị chính người một nhà ức hiếp, điều này sao có thể khiến hương thân phụ lão an cư lạc nghiệp, sao có thể khiến các tướng sĩ đã tắm máu chôn xương nơi biên quan an nghỉ?

Đúng là không cách nào chịu đựng được!

Bản chất hiệp nghĩa vốn đã ăn vào tận máu thịt tướng sĩ biên quan bừng lên, Dương Hoành Tu đứng dậy trả tiền vằn thắn, vừa đi vừa cài vạt áo dài vào đai lưng. Hắn đi thẳng tới chỗ nhi tử nhà Thừa tướng đang đứng, không nói hai lời, trực tiếp ra tay.

Đối mặt với Dương Hoành Tu, rõ ràng mấy tên nô bộc cao lớn không phải là đối thủ. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã xuống đất.

Công tử nhà Thừa tướng xanh cả mặt, run rẩy dùng quạt chỉ vào Dương Hoành Tu, tức giận mắng, “Tên nhãi con chó má này ở đâu ra? Dám giương oai trước mặt ta à! Không sợ phủ Thừa tướng tới tính sổ sao!”

Dương Hoành Tu không hề sợ hãi, “Là Trung lang tướng tứ phẩm, được Hoàng Thượng ngự ban chức Uy Vũ đại tướng quân, Dương Hoành Tu.”

“Ngươi— ngươi cứ chờ đấy!” Công tử nhà Thừa tướng hốt hoảng bỏ đi, đám thuộc hạ cũng trối chết chạy theo sau.

Dương Hoành Tu nhìn bốn phía một lúc, nữ tử kia cũng không thấy nữa, có lẽ đã nhân lúc hỗn loạn chạy trốn rồi.

Tốp năm tốp ba những người đi ngang qua len lén liếc mắt quan sát hắn rồi vội vã né tránh, nhanh bước ra xa.

Dương Hoành Tu một mình một người đứng trên đường lớn, sửa lại vạt áo, ngắm nhìn quanh quất, càng thêm chán nản phát hiện ra mình không nhớ đường về nhà.

Quẹo trái quẹo phải, hỏi thăm vài người, đến khi hắn về tới nhà thì trời đã tối. Quản gia cho người đứng canh ở cửa, thấy hắn trở về mới yên lòng.

Khi dùng bữa, quản gia báo cáo với hắn tình hình trong phủ, nói đến chuyện tiếp phong yến, Dương Hoành Tu mới nhớ thì ra còn có một việc như vậy.

“Thiệp mời đã phát hết rồi sao?”

“Vâng ạ.” Lão quản gia cho rằng thiếu gia rất coi trọng việc này, “Bách quan trong kinh thành, cả những vị làm quan lớn trong triều, không sót một ai cả. Nhưng lão nô cho rằng không phải tất cả mọi người đều tới.”

“Ngọc gia cũng đưa?” Dương Hoành Tu kì thực chẳng quan tâm có bao nhiêu người đến, hắn hỏi vào trọng điểm.

“Bẩm thiếu gia, có đưa ạ.”

Dương Hoành Tu muốn tiếp tục hỏi đưa cho người nào trong Ngọc gia, nhưng sau một hồi suy nghĩ, rốt cục lại chẳng hỏi gì. Hắn nghĩ thiệp mời đưa tới Ngọc gia, Ngọc gia không chắc đã tới, mà có tới cũng không hẳn là Ngọc Khanh Thư, nếu giờ hỏi, quan gia hẳn sẽ đưa riêng một tấm thiếp cho Ngọc Khanh Thư. Hắn tạm thời chưa muốn gặp lại người này, mà có giải thích với lão quản gia cũng không mấy rõ ràng, cho nên, hắn không tiếp tục cái đề tài này nữa. Nếu như hắn biết lão quản gia đã mời đích danh Ngọc Khanh Thư ngay từ đầu, lúc này có lẽ đầu đã bắt đầu đau.

Ngày tiếp theo thượng triều, Dương Hoành Tu không kìm được liếc nhìn Ngọc Khanh Thư. Hắn hiếu kì không biết Ngọc Khanh Thư có thấy tấm thiệp mời hay không.

Ngày đó, Ngọc Khanh Thư quy quy củ củ từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, dù là thời điểm báo cáo công việc hay trả lời nghi vấn của Hoàng đế, y đều chẳng khác gì các quan viên. Hạ triều, Dương Hoành Tu cố ý bước chậm về hướng Ngọc Khanh Thư, Ngọc Khanh Thư lại không theo sau giống ngày hôm qua nữa, vẫn cứ nói chuyện với Lễ bộ Thượng thư. Dáng vẻ y nghiêm túc đến mức khiến Dương Hoành Tu cảm thấy người trước mắt này căn bản không phải là người của ngày hôm qua và khuya ngày hôm trước.

Vốn đây là tình huống Dương Hoành Tu âm thầm mong đợi, nhưng đồng thời, hắn cũng rất muốn biết Ngọc Khanh Thư có thấy tấm thiệp mời được đưa đến Ngọc gia hay không. Vì đang mâu thuẫn giữa việc muốn hỏi lại sợ vốn người ta không biết, hỏi rồi lại nhắc người ta nhớ việc đến thăm và không muốn chủ động đi tới hỏi thăm, Dương Hoành Tu bước đi càng ngày càng chậm, chân mày cũng vì thế mà càng nhíu chặt lại.

Chính vào cái lúc rối rắm vạn phần ấy, Ngọc Khanh Thư rốt cục không phụ kì vọng sáp tới.

“Hoành Tu, ngươi có chuyện gì phiền lòng sao?”

Thấy Ngọc Khanh Thư vẫn mang cái dáng vẻ tươi cười không đứng đắn lúc uống rượu ấy, tảng đá trong lòng Dương Hoành Tu chẳng biết vì sao rơi xuống, hắn song song cũng thấy hồi hộp.

“Ngươi không thấy nhức sao?”

Ngọc Khanh Thư vươn tay chạm vào mi tâm của hắn, hắn lùi về sau một bước, lúc này mới cảm thấy lông mày đang nhíu chặt đau mỏi.

“A, Hoành Tu, ngươi nói gì đi.” Ngọc Khanh Thư cũng không để ý tới sự né tránh của hắn, chắp tay sau lưng, ha ha cười trêu chọc.

Dương Hoành Tu dừng bước, quan sát Ngọc Khanh Thư.

Ngọc Khanh Thư cũng ngừng lại, chờ hắn nói.

Dương Hoành Tu nhìn gương mặt tươi cười xán lạn trước mắt, ma xui quỷ khiến cất tiếng, “… Tử Hề.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng ngẩn người. Hắn đúng là vẫn mơ hồ nhớ Ngọc Khanh Thư đã từng nói tên này ra cho hắn, nhưng vì sao tự nhiên lại thốt ra, hắn không biết được.

Ngọc Khanh Thư đầu tiên là sửng sốt, sau đó, mắt sáng ngời, vỗ mạnh vào lưng Dương Hoành Tu mấy cái, “Hoành Tu thật là đáng yêu! Ta vừa mới nhìn thấy người đã sinh lòng thương mến rồi, biết làm sao bây giờ?” Y nói tương đối lớn, những người xung quanh không khỏi liếc nhìn.

Dương Hoành Tu chỉ cảm thấy như có sấm sét giáng xuống, đỉnh đầu “đoành” một tiếng bốc khói, toàn thân đỏ bừng.

Một người nghe thấy thế liền nói, “Khanh Thư, ngươi có mới nới cũ. Ngươi dám thông đồng với Dương Tướng quân ngay trước mắt ta, không sợ ta rủ Bá Ngôn tính sổ với ngươi sao?”

Lập tức lại có người hùa theo, “Ngọc đại nhân trước giờ chỉ xuống tay với quan văn, không ngờ lần này lại là võ tướng. Lý đại nhân, ngài đã bị bỏ rơi rồi.”

Ngọc Khanh Thư vội vàng nói, “Lý đại nhân, Lô đại nhân, nói như thế chẳng thích đáng chút nào. Khi đó Khanh Thư còn trẻ chưa biết gì, mong Lý đại nhân rộng lượng tha thứ.”

Lý đại nhân không chịu rộng lượng, lập tức túm lấy Ngọc Khanh Thư không chịu buông tha, Dương Hoành Tu đứng cạnh bên mù mờ không hiểu.

“Vị kia là Hình bộ Thượng thư Lý đại nhân, là bạn thâm giao của Ngọc đại nhân.” Trần Thích Linh vỗ vỗ vai Dương Hoành Tu, mỉm cười nói, “Quên chưa nói với ngươi, Ngọc đại nhân thích trêu chọc người khác, có tới bốn người đã từng bị y nói vừa gặp đã yêu trước mặt mọi người giống ngươi cơ, ngươi đừng để ý.”

Dương Hoành Tu không cách nào trả lời, nói quan tâm thì không phải, mà nói không để ý lại sợ người ta cho rằng hắn chỉ mạnh miệng.

Ngọc Khanh Thư bị các đồng liêu quấn lấy không chịu buông tha, thế là, đến tận khi ra đến cửa cung, Dương Hoành Tu vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện tiếp.

.

Mọi người trong phủ lo sợ bất an tới tận tối, cuối cùng, dưới sự chỉ huy của quản gia, đã bố trí xong yến hội, khách khứa cũng đến tốp năm tốp ba.

Dương Hoành Tu vài lần trông về cửa chính mà không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Khanh Thư. Hắn thầm nghĩ: Chắc y không nhìn thấy thiệp mời, hẳn là sẽ không đến đâu.

Một bên yên tâm, một bên lại có chút thất vọng.

Quản gia bấm giờ, hẳn là những người định tới đều đã tới rồi, chỉ còn thiếu mỗi Lễ bộ Thị lang mà thiếu gia đang mong ngóng. Nghĩ thế, ông cũng không khỏi thấy sốt ruột.

Dương Hoành Tu chờ quản gia dọn tiệc, quản gia chờ Ngọc Khanh Thư. Ngọc Khanh Thư hạ kiệu, kéo theo Tề Vương thế tử Bá Ngôn đang vô cùng không tình nguyện đi về phía Dương phủ.

Ngọc Khanh Thư vừa vào cửa, quản gia lập tức thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt tiến lên nhận lễ vật, lại còn tự mình mời hai vị ngồi xuống. Dương phủ mở gia yến, mười người một bàn, luận theo chức vị hay tuổi tác, y đều phải ngồi bàn khác, thế nhưng nhờ quản gia suy xét, y được xếp ngồi phía bên phải Dương Hoành Tu, Bá Ngôn ngồi thứ hai.

Ngồi bên trái Dương Hoành Tu là Trần Thích Linh thì không có gì đáng trách, bên phải lại là Ngọc Khanh Thư, những người ngồi cùng bàn hay khác bàn đều có ít nhiều bất mãn. Thế nhưng ngồi kia còn có Tề Vương thế tử là hoàng thân quốc thích, mọi người vì không tiện nổi giận trước mặt hắn, đành phải kiềm chế.

Từ khi Ngọc Khanh Thư bước chân vào cửa, Dương Hoành Tu liền yên lòng, tâm tình giống y như khi hạ triều ngày hôm nay, nghe y cười hỏi, “Hoành Tu, ngươi có chuyện gì phiền lòng?” vậy. Hắn đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ đáng thương, người mới quen biết có hai ngày mà cũng có thể trở thành người khiến mình mong đợi và an tâm.

Ngọc Khanh Thư không biết trong lòng Dương Hoành Tu đang ngổn ngang trăm mối. Y tổn hao tâm sức nghĩ xem rốt cục nên tặng Dương Hoành Tu lễ vật gì. Sau khi giải quyết xong công vụ, y vội vội vàng vàng lôi Bá Ngôn đi chọn, vì khi mua cứ nâng lên đặt xuống mãi, lại thêm Bá Ngôn không cam tâm tình nguyện, nên khi cả hai tới Dương phủ thì đã muộn.

Vừa mới nhìn đã thấy, quả nhiên võ tướng tới tham dự tiếp phong yến này chiếm phần nhiều, đa số là thuộc hạ cũ của Dương lão Tướng quân. Cả đám người nhìn y bằng đôi mắt tràn đầy địch ý.

Đây là chuyện nằm trong dự liệu. Trên triều đường, Hoàng đế nói không ít lời hay ý đẹp, phần thưởng ban xuống cũng không thiếu, duy nhất việc phong cho một chức quan có thực quyền là không làm. Hoàng đế chỉ ban cho hắn chức quan ‘Uy Vũ đại Tướng quân’, thể hiện rõ ràng việc không định trọng dụng. Hơn nữa, rất nhiều người đều cho rằng đây là kết quả của việc Tĩnh Quốc Hầu chèn ép, vậy nên đa số đều coi như không trông thấy thiệp mời.

Nói chèn ép thực sự là oan uổng cho gia gia đức cao vọng trọng nhà y. Lão thái gia chỉ không cho phép Dương Hoành Tu trèo lên đầu ông, không đến mức xét nét lỗi lầm của hắn sau khi đã trở thành một võ tướng không có thực quyền, lại càng không đẩy nhi tử của cố nhân vào hoàn cảnh đuổi tận giết tuyệt.

Ngọc Khanh Thư không rõ Dương Hoành Tu nghe được nhiều hay ít lời đồn đại, tin cái gì không tin cái gì, lại đang phiền não vì cái gì.

Ngày hôm qua triệu kiến, Hoàng đế đã nói điều gì nhỉ?

Ngọc Khanh Thư không thể hỏi, cũng không có ý định đoán mò. Y lắc chén rượu, ngả ngớn nghiêng mình liếc nhìn Dương Hoành Tu, cười không ngừng.

Dương Hoành Tu không nhìn cũng biết là ai đang ngó mình lom lom. Hắn bị người kia nhìn đến mất cả tự nhiên, đành phải giở bài cũ, uống hết chén này đến chén khác.

Uống đến chén thứ tư, hắn bị Trần Thích Linh cản lại.

Trần Thích Linh nói với Ngọc Khanh Thư, “Ngọc đại nhân, ta đã sớm nói Hoành Tu tại ngoại cầm quân từ lâu, vì thế còn nhiều chỗ không biết rõ, Ngọc đại nhân không nên vì thế mà bắt nạt hắn. Huống hồ xét tuổi tác, ngươi còn phải gọi Hoành Tu một tiếng ‘huynh trưởng’, để lại cho Hoành Tu một đường lui thì sao? Hôm nay, Trần mỗ bồi rượu với Ngọc đại nhân, chúng ta không say không về, được không?”

“Không dám.” Ngọc Khanh Thư đáp lại khá dứt khoát, “Tấm lòng của đại nhân ta xin nhận, nhưng ngày mai vẫn còn phải thượng triều, Khanh Thư không dám uống nhiều hơn nữa. Huống chi Trần đại nhân rộng lượng, Khanh Thư nghe danh từ lâu, xin cam bái hạ phong.”

Y lại kéo Dương Hoành Tu, “Hoành Tu, ta tặng cho ngươi một món quà rất tuyệt, là loại thông minh nhất đấy! Ngươi nhớ phải chăm sóc cẩn, đặt nó bên song cửa trong phòng ngủ, mỗi ngày cho nó ăn.”

Y cười vô cùng kì dị. Dương Hoành Tu nghi hoặc nhìn y, có chút dự cảm xấu.

Rượu uống một hồi, Bá Ngôn bất mãn vì bị bỏ quên, dùng chân đạp người dưới gầm bàn, Ngọc Khanh Thư không may mắn bị trúng hai cú.

Để chứng minh ta đây không phải kẻ trọng sắc khinh bạn, Ngọc Khanh Thư không trêu chọc Dương Hoành Tu nữa, chuyển sang nói chuyện với Bá Ngôn. Dương Hoành Tu xem trong mắt lại thấy mình chẳng còn chút cảm xúc nào.

Sau khi dùng bữa, khách khứa lục tục cất bước ra về. Nghe quản gia giới thiệu vị này là ai vị kia là ai, có quan hệ thế nào với lão gia, Dương Hoành Tu nhất nhất nhớ kĩ, sau đó nói tạ ơn rồi bái biệt.

Vì cùng là tướng lĩnh của cùng một người nên mọi người cũng dành cho nhau hảo cảm trời sinh, rất nhiều chuyện không cần nói ra lời, trong lòng cũng thấu suốt.

Ngọc Khanh Thư ở tới tận cuối mới đi. Y kéo tay áo Dương Hoành Tu nói với hắn ngày nay muốn làm cái này, ngày kia muốn làm cái nọ. Dương Hoành Tu tâm hồn đang lơ lửng, chẳng chú ý Ngọc Khanh Thư rốt cục đang nói gì.

Ra đến cửa ngoài, xung quanh đã không còn người khác, Ngọc Khanh Thư dường như lơ đãng nói, “Hoành Tu, đừng lo lắng, ở kinh thành cũng không khó khăn, hỗn tạp như ngươi nghĩ đâu.”

Dương Hoành Tu còn đang suy nghĩ, đột nhiên lại bị những lời này kéo về thực tại. Hắn có chút bất ngờ nhìn Ngọc Khanh Thư.

“Ngươi không còn ở biên cương nữa, mọi việc đều phải kiềm chế, phải nghĩ trước sau đó mới được làm.” Ngọc Khanh Thư cũng nhìn hắn, miệng nói những lời không khác những câu dặn dò của quản gia.

Hai người lặng im trong chốc lát, Ngọc Khanh Thư bỗng dưng kéo tay hắn xuống, nhón chân lên, mặt kề sát gương mặt hắn, nhẹ nhàng hôn.

Nơi đó là nơi mấy ngày trước đã bị véo sưng lên, giờ vết sưng đã tan, chỉ còn màu xanh tím, nhờ tác dụng của thuốc mỡ nên đã nhạt đi.

Tiếp xúc nhẹ nhàng như vậy, còn mang theo chút lành lạnh của mưa xuân.

Đến khi Dương Hoành Tu kịp phản ứng, Ngọc Khanh Thư đã mang khuôn mặt tươi cười đứng trước mặt hắn, ha ha nói, “Hoành Tu, cười một cái nào, nhíu mày sẽ già nhanh!”

Đêm đó, chẳng bao lâu trời đã nổi gió. Dương Hoành Tu đóng kĩ cửa nẻo, lệnh người mang lễ vật Ngọc Khanh Thư tặng vào phòng mình. Gia nô cầm một cái ***g sắt lớn, vén bức màn vải lên, bên trong là một con Bát Ca.

Bát Ca thấy ánh sáng, vỗ vỗ cánh, há mỏ, cất giọng khàn khàn gọi, “Hoành Tu! Hoành Tu!”

Dương Hoành Tu sửng sốt nửa ngày, nhìn ***g chim mà cảm động.

Lại nghe Bát Ca kêu, “Đồ ngu! Vô dụng! Đồ ngốc! Hoành Tu! Hoành Tu!…”

Ngoài song cửa, ánh chớp lóe lên, sau đó là tiếng sấm nổ, chẳng mấy chốc, mưa đã đổ xuống rào rào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.