Tuyên Thiệu đưa Yên Vũ về phòng. Không nói một lời, xoay người muốn đi.
Yên Vũ lập tức gọi hắn lại. “Tướng công!”
Tuyên Thiệu đưa lưng về phía nàng, dừng bước. “Không còn sớm nữa, bôn ba cả đêm rồi, nghỉ một lát đi.”
Yên Vũ nghe được giọng nói nặng nề đè nén của hắn, trong lòng thật
khó chịu, nhìn thấy Tuyên Thiệu cất bước muốn ra khỏi phòng, Yên Vũ
không nhịn được nói: “Chờ đã!”
Tuyên Thiệu đứng lại, nhưng không quay đầu.
“Vì sao chàng cái gì cũng không hỏi? Chàng không hỏi, bảo thiếp làm sao nói cho chàng biết?” Yên Vũ cắn môi nói.
Tuyên Thiệu không xoay người, nhưng giọng nói có chút trúc trắc. “Lúc nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói.”
“Là chàng quá mức tự tin hay là rất tin tưởng thiếp?” Yên Vũ nhịn
không được cau mày hỏi. “Chàng không sợ thiếp hiểu lầm là chàng không
quan tâm thiếp sao?”
“Nếu ngay cả tin tưởng nàng mà ta cũng không làm được thì không xứng
làm tướng công của nàng.” Tuyên Thiệu trả lời thẳng thắn và chắc chắn.
Yên Vũ thở dài một tiếng, trong lòng có chút buồn bực không rõ. “Tần
Xuyên là ca ca của thiếp, năm đó thiếp lưu lạc đầu đường là huynh ấy
lượm thiếp về, chăm sóc thiếp. Nhận thiếp làm em gái nuôi. Mãi đến sau
này thiếp được bà chủ của Xuân Hoa lâu nhận nuôi…”
“Nàng nói cho ta biết những điều này là muốn cho ta xem hắn từng là
ca ca của nàng mà không làm khó hắn?” Tuyên Thiệu lãnh đạm hỏi.
Yên Vũ nhíu mày, nghe ra ý không vui trong giọng nói giả vờ bình thản của hắn, lắc đầu nói: “Không, là thiếp muốn cho chàng biết, hiện giờ
huynh ấy chỉ là ca ca trong lòng thiếp mà thôi.”
“Ừm. Ta biết rồi.” Giọng của Tuyên Thiệu vẫn nhàn nhạt như cũ, cất bước rời đi. Đến tiền viện chờ Trịnh đại nhân.
Một mình Yên Vũ ngồi trong phòng, trong lòng loạn thành một nùi.
Ngày ấy ở ngoài thư phòng, nàng nghe trộm Tuyên Thiệu cùng Lộ Nam Phi nói chuyện. Tuyên Thiệu đã biết đến quan hệ của nàng và Tần Xuyên.
Nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động nào với Tần Xuyên, lại càng
không từng hỏi qua mình cái gì. Lần này đến thành Tuyền Châu cũng để Tần Xuyên đồng hành, thật sự là ý của Tuyên Văn Bỉnh hay là ý của hắn? Nếu
như là của Tuyên Văn Bỉnh thì cũng thôi. Nhưng nếu thật sự là ý của hắn, như vậy, là hắn muốn làm rõ với mình, chờ mình cho hắn một lời giải
thích, hay là muốn mượn cơ hội này xuống tay với Tần Xuyên?
Sẽ không đâu, Tuyên Thiệu không phải là loại người như vậy. Mặc dù
hắn tàn khốc với người ngoài, nhưng tính cách hắn kiêu ngạo. Nếu cho
rằng Tần Xuyên là tình địch thì sẽ quang minh chính đại khiến huynh ấy
thua tâm phục khẩu phục. Tuyệt đối sẽ không sử dụng bất cứ thủ đoạn âm
hiểm, hạ cấp đối với huynh ấy.
Yên Vũ nhất thời nghĩ không ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là
đặt chuyện của mình qua một bên. Nàng nghe thấy ngoại viện có tiếng động truyền đến, tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe.
Là Trịnh đại nhân nửa đêm đang ngủ bị Lộ Nam Phi từ trên giường bắt đến.
Lúc này thi thể đã bị khiêng đi, với biểu hiện hôm nay của Trịnh đại
nhân ở bên ngoài phòng xác, có lẽ ông ta cũng không dám nhìn thi thể.
Tuyên Thiệu liền kêu người dẫn hắn đi phòng bếp xem hiện trường giết
người.
Khi Trịnh đại nhân trở lại trước mặt Tuyên Thiệu thì nói chuyện đều
hơi run run. “Công tử, chuyện này… Hung thủ này quá… quá kiêu ngạo. Lại
dám giết tạp dịch của dịch quán! Cũng may, cũng may nhóm công tử đều
không có tổn thất gì!”
Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng. “Người này cố ý hôm nay chọn tạp dịch
của dịch quán để hành hung, có lẽ là muốn gây hấn với ta. Ta từ kinh
thành mang tới không nhiều người lắm, vẫn cần Trịnh đại nhân chọn ở
trong thành một ít sai nha võ công giỏi đến đây. Còn nữa, chuyện tạp
dịch này tạm thời không thể truyền ra ngoài, một mình ngươi biết là được rồi. Đợi sau khi kết thúc vụ án thì báo cho người nhà của hắn biết.”
“Dạ, dạ. Hạ quan đã biết.” Trịnh đại nhân luôn miệng đáp ứng.
Lại thông báo một ít chuyện khác, Tuyên Thiệu liền để Trịnh đại nhân trở về. Nhưng Trịnh đại nhân chần chừ không dám đi.
Tuyên Thiệu lập tức hiểu ra, phân phó: “Lộ Nam Phi, ngươi đi một chuyến nữa!”
Lộ Nam Phi lại hộ tống Trịnh đại nhân trở về.
Sáng sớm hôm sau, vết máu ở phòng bếp đã được quét sạch sẽ, mọi người vây quanh bếp nồi lạnh lẽo bưng bụng đói rầu rĩ.
Quân tử không vào nhà bếp. Đám này là đại lão gia của hoàng thành ty, tuy rằng không nói tới là quân tử gì, dù sao ở kinh thành cũng là người có mặt mũi, địa vị. Bắt tội phạm giết người còn tạm được, thổi lửa nấu
cơm thật sự là không được.
Tuy rằng Yên Vũ tự tay nấu cháo cho Tuyên Thiệu, nhưng nàng cũng chỉ
để mấy vú già rửa sạch tất cả nguyên liệu, nấu sôi nước. Nàng đứng bên
cạnh bếp, thỉnh thoảng khuấy một cái. Canh độ lửa, thậm chí nhấc nồi lên đều là các vú già ở bên cạnh làm. Cho dù nếu nàng biết nấu cơm thì
Tuyên Thiệu cũng nhất định sẽ không đồng ý để cho nàng phục vụ thức ăn
cho một đám người lớn như vậy.
Bọn thị vệ đi một vòng bên ngoài. Lẽ ra chợ sáng bán điểm tâm phải là trời chưa sáng đã mở cửa.
Nhưng hiện giờ lòng người hoang mang, mặt trời chưa lên cao thì trên đường không thấy được một bóng người.
Rốt cuộc đợi được có tiệm mở cửa, đám thị vệ của hoàng thành ty tựa
như đám sói tràn vào trong tiệm, suýt nữa khiến ông chủ sợ muốn đóng
cửa.
Khi Lộ Nam Phi đem một ít điểm tâm sáng về cho Yên Vũ và Tuyên Thiệu thì đúng lúc Trịnh đại nhân cũng tới.
“Hôm qua hạ quan lo lắng không chu toàn, khiến cho công tử chịu uất
ức. Dịch quán này không lớn, chỉ có một đầu bếp, hôm qua… À, hạ quan lại không nghĩ tới chuyện nấu cơm. Không thì, tiểu tử này lanh lợi, hành
động nhanh nhẹn tháo vát, nấu cơm rất khá, hãy để cho hắn đảm đương một
khoảng thời gian đi.” Trịnh đại nhân chỉ vào một thiếu niên tuổi không
lớn lắm, mặt mũi ngăm đen, bộ dạng thật thà ở sau lưng ông ta.
Thiếu niên mặt đen tròn trịa, một đôi mắt nhỏ thật có chút dáng vẻ ngây thơ. “Nô tài là Lý Trực, bái kiến các vị quan gia!”
Tuyên Thiệu gật đầu, trong dịch quán không có nấu cơm thật sự là bất
tiện. Trước tiên phân phó Lý Trực đến phòng bếp, rồi quay lại hỏi Trịnh
đại nhân: “Lai lịch của người này thế nào, có biết nội tình không?”
Trịnh đại nhân ngượng ngập cười, nói: “Là con trai út của biểu đệ nhà cậu ta, không biết vươn lên, nhưng đối với những thứ đường ngang ngõ
tắc thì lại thấy hứng thú. Vốn làm đầu bếp trong một tửu quán, tháng
trước chẳng biết náo loạn mâu thuẫn gì với người ta, nói cái gì cũng
không chịu đi, chỉ nhàn rỗi ở nhà. Nhất thời cũng không tiện tìm được
người khác để thay thế, tiểu tử này mặc dù không có chí khí gì, nhưng
thổi lửa nấu cơm vẫn khéo tay. Đến khi vụ án kết thúc, ta liền tống cổ
hắn về.”
Thấy Tuyên Thiệu gật đầu không phản đối, Trịnh đại nhân mới thở phào
nhẹ nhõm, dẫn Tuyên Thiệu ra khỏi dịch quán, đi đến nha môn xem mấy nha
dịch giỏi võ công mà ông ta đã chọn ra.
Vì thế Yên Vũ không có chuyện gì, nàng đi dạo một vòng ở dịch quán,
tìm được tài liệu giới thiệu vắn tắt về thành Tuyền Châu trong dịch
quán, tỉ mỉ xem.
“Quan gia, nô tài thấy cơm nước sáng sớm quá đơn sơ, nên làm sẵn chút điểm tâm cho các quan gia. Mới ra lò, ngài có muốn nếm thử hay không?”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hỏi.
Yên Vũ xoa xoa mắt đọc sách đến mỏi nhừ, nghe đứng ở ngoài cửa là Lý Trực, người nấu cơm mới tới.
“Không, bây giờ ta không đói bụng.” Yên Vũ lên tiếng, lại cúi đầu xem sách.
“Ôi chao!” Lý Trực lên tiếng, không hề rời đi, do do dự dự lại mở
miệng nói. “Nếu không ta đem vào cho ngài trước, lúc ngài muốn ăn thì
ăn?”
Nghe thấy trong giọng nói của hắn khẩn trương cùng dè dặt, Yên Vũ
thấy buồn cười, nghĩ đến hắn vừa tới, có lẽ là đối với hoàng thành ty
vừa kính vừa sợ, liền chậm rãi nói: “Cũng được.”
Lý Trực chậm rãi đẩy cửa ra, một tay bưng cái khay màu đen, trên khay bày cái dĩa sứ trắng, trong dĩa đặt điểm tâm màu vàng nhạt được ép
thành hình hoa mai, vẫn còn bốc hơi nóng.
Lý Trực ngẩng đầu quan sát mắt Yên Vũ, thấy Yên Vũ nhìn lại liền vội
cúi đầu, lấy dĩa sứ trong khay ra đặt lên trên bàn tròn ở gian ngoài,
khom người nói: “Quan gia không có phân phó gì khác, nô tài sẽ lui xuống ngay?”
Yên Vũ gật đầu.
Lý Trực lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Yên Vũ tiếp tục cúi đầu xem sách giới thiệu về thành Tuyền Châu ở
trong tay. Thì ra thành Tuyền Châu cũng không phải có từ thời tiền
triều, mà là thuộc về hệ thống triều đại mới. Nên Toàn Cơ ban đầu được
dựng lên từ thành Tuyền Châu, sau đó mới phát triển đến toàn thiên
triều. Nhắc tới, Tuyền Châu cũng được coi như là quê quán của Toàn Cơ.
Phạm án ở quê nhà mình, cũng không biết là Toàn Cơ này nghĩ sao nữa?
Có mùi thơm ngọt ngào mơ hồ lan toả khắp không khí trong phòng.
Yên Vũ vốn không đói bụng, nhưng con trùng tham ăn trong bụng lại như là bị mùi thơm ngọt ngào này dụ ra.
Từ khi rời khỏi Lâm An, dọc đường bôn ba cực khổ, đã râu rồi không có ăn được điểm tâm ngon miệng.
Nàng giương mắt nhìn điểm tâm hình dạng dễ thương, màu sắc tươi sốt ở trên bàn tròn. Lý Trực này thoạt nhìn đầu óc đơn giản, nhưng tay nghề
lại vô cùng khéo léo.
Nàng đứng dậy đi tới cạnh bàn, lúc này mới nhìn thấy ở giữa điểm tâm
được ép thành hình hoa mai còn dùng mứt đường đỏ làm thành nhuỵ hoa, rất độc đáo lại khéo léo. So với điểm tâm của Tuyên phủ, hình dáng của điểm tâm này cũng không kém.
Nàng đưa tay bốc lên một miếng điểm tâm để vào trong miệng. Điểm tâm
màu vàng ở trên môi, lúc tan ra lại mềm mại, còn có chút cảm giác sột
soạt. Đậu xanh lẫn vào mứt cam thơm đầy miệng lưỡi.
Tay nghề của Lý Trực này cũng thật không tồi.
Yên Vũ bất tri bất giác ăn vào bụng đến nửa dĩa bánh đậu xanh.
Nàng lại uống vài hớp trà. Không biết là ăn quá no hay là mới vừa rồi đọc sách quá mệt mỏi, nàng hơi cảm thấy buồn ngủ. Có lẽ cũng có thể là
đêm qua hầm quá.
Nàng quẳng sách qua một bên, xoay người nằm trên trường kỷ, không bao lâu liền tiến vào giấc mộng.
“Yên Vũ, Yên Vũ?”
Yên Vũ bị ai đó đẩy một chút, chợt hoảng sợ ngồi dậy từ trên giường.
Toàn thân mồ hôi đầm đìa, ngay cả trên trán cũng có thể thấy được mồ hôi hột. Hai mắt nàng đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tuyên Thiệu, nhất thời ngơ
ngẩn vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nàng nhìn thấy mình lại trở về phủ thừa tướng, cha mẹ, dì dượng đang
yến ẩm. Nàng nghe thấy Tuyên Văn Bỉnh tung khinh công tới. Trong tay
Tuyên Văn Bỉnh mang theo một cây đao lớn, sự thù địch khắp người, nhảy
vào phòng khách đang vui vẻ của phủ thừa tướng, không nói lời nào, giơ
tay lên bổ đầu của dượng xuống. Máu đỏ tươi nóng hổi bắn tung toé đầy
mặt nàng, nàng kinh hãi ngay cả kêu cũng không kêu được. Tuyên Văn Bỉnh
không có dừng lại, đầu của dì cũng lăn lông lốc đến bên chân nàng! Tiếp
theo là mẫu thân, phụ thân…
Trong viện một mảnh tiếng hò giết, trong phòng khách tất cả đều là màu máu đỏ tươi.
Tuyên Văn Bỉnh mang theo trường đao đi về phía nàng. Trong cặp con ngươi đen như mực chỉ có sát ý lạnh như băng.
Lúc Tuyên Văn Bỉnh đang giơ trường đao lên về phía nàng thì…
Nàng bỗng nhiên bị Tuyên Thiệu đánh thức.
Ngồi dậy, đôi mắt như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu gần trong gang tấc, lồng vào với ánh mắt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong mộng.
Trong nhất thời Yên Vũ lại có chút không phân biệt rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng.
“Nàng làm sao vậy?” Tuyên Thiệu lo lắng giơ tay lên thăm dò về phía trán của nàng.
Nhưng bị Yên Vũ nghiêng mặt tránh né.
Nàng ngầm nhéo mình một cái, trên tay truyền đến đau nhức tê tê, nâng mắt nhìn chung quanh, lúc này mới biết được một màn máu tanh vừa rồi
chỉ là một giấc mộng…
Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy qua tình hình xảy ra chuyện
không may của cha mẹ. Lúc nàng và biểu ca lén lút chuồn ra phủ thừa
tướng xem hoa đăng, cha mẹ còn đang cùng cha mẹ của Tần Xuyên vui vẻ trò chuyện. Lúc nàng nhìn thấy ánh lửa ngút trời, chạy về thì phủ thừa
tướng đã cháy lớn đến nỗi không cách gì đến gần.
Rốt cuộc cha mẹ của nàng là bị người ta giết hay là bị chết cháy, kết quả trước khi chết ra sao, nàng hoàn toàn không thể nào biết.
Nhưng giấc mộng mới vừa rồi lại rõ ràng như vậy, chân thật như vậy. Nàng còn nhớ rõ cảm giác máu tươi nóng ấm ở trên mặt mình.
Con ngươi mang đầy hung ác của Tuyên Văn Bỉnh dường như vẫn trừng ở trước mắt nàng.
“Khó chịu ở đâu vậy? Nàng chờ chút, ta kêu Lộ Nam Phi đến.” Tuyên Thiệu đứng dậy.
“Không sao.” Yên Vũ lắc đầu. “Chỉ là gặp ác mộng.”
Tuyên Thiệu quay đầu lại nhìn nàng. Trong con ngươi đen nhánh lộ vẻ
dịu dàng săn sóc, không có hung ác, không có sát ý… Không giống với đôi
mắt của Tuyên Văn Bỉnh một chút nào.
Yên Vũ thở một hơi thật dài, nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện sắc trời thế nhưng đã tối.
Nàng ngủ lâu như vậy sao?
Nhớ lúc nàng ngủ vẫn chưa tới buổi trưa.
Yên Vũ ngồi dậy xuống giường. Một giấc mộng gần như đã tiêu hao hết
tâm lực của nàng. Hôm nay chỉ cảm thấy hoảng hốt, buồn vô cớ.
“Có phải là nên đi ra ngoài tuần tra ban đêm không?”
Tuyên Thiệu nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt vẫn lo lắng. “Không vội, ăn cơm tối rồi đi. Ta chọn đến không ít người trong nha môn, chia làm
hai nhóm, đầu hôm và sau nửa đêm, thay phiên tuần tra ban đêm. Đêm nay
tinh thần nàng không tốt lắm, ở lại trong dịch quán nghỉ ngơi cho thật
tốt đi.”
Yên Vũ lắc đầu. “Không sao, ngủ quá lâu, càng ngủ càng hồ đồ.”
Tuyên Thiệu thấy nàng khăng khăng, ngược lại cũng không miễn cưỡng. Kêu người dọn cơm vào phòng, cùng nhau dùng với Yên Vũ.
Lý Trực này thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, nhưng bất kể là làm điểm tâm hay nấu cơm, tay nghề không phải nói. Người kén chọn như Tuyên Thiệu
cũng ăn không ít.
Đập vào trong miệng Yên Vũ là dư vị không quên được, cảm thán nói:
“Quả thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Lý Trực thoạt nhìn
ngốc nghếch, nhưng tay nghề nấu cơm trái lại rất giỏi.”
“Nếu nàng thích mùi vị này, đến khi chúng ta trở về thì mang hắn về
Lâm An.” Tuyên Thiệu thích sau khi ăn xong thì uống một chút trà nhạt,
lúc này đang thổi trà, nói.
Yên Vũ gật đầu. Hắn bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều vì nàng
lo lắng, dịu dàng chu đáo, hoàn toàn không giống với tác phong làm việc
thường ngày của hắn. Hắn và Tuyên Văn Bỉnh khác nhau. Tuyên Văn Bỉnh
ngoài mặt là điệu bộ chính nhân quân tử, nếu không có cậu nói cho nàng
biết chân tướng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Tuyên Văn Bỉnh sẽ là
loại người dùng tính mạng của của khác để đổi lấy phú quý cho mình, dối
trá ham mộ hư vinh!
Tuyên Thiệu lại là người hung ác trực diện, không nhỏ nhen che đậy.
Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy, thẳng thắn thành khẩn khiến cho nàng
hoàn toàn không hận nổi hắn.
Thậm chí đối với lúc mình giật mình tỉnh giấc, nhận lầm hắn là Tuyên Văn Bỉnh thì cảm thấy xấu hổ mà tự trách.
Sắc trời đã hoàn toàn tối.
Tuyên Thiệu bỏ chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Yên Vũ theo sát phía sau. Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái, cũng không phản đối.
Hai người đi tới tiền viện. Thị vệ của hoàn thành ty và nha dịch tới từ nha môn đã nai nịch gọn gàng chờ xuất phát.
Tuyên Thiệu đi đến đứng trước đội ngũ, một thân hắc y bị gió đêm thổi bay phất phới.
Tư thế thẳng đứng của hắn, vẻ mặt trầm xuống, trời sinh mang theo một bộ oai phong, quyết đoán mãnh liệt.
Đội ngũ lập tức yên tĩnh lại, trang nghiêm nhìn Tuyên Thiệu.
“Sợ thì có thể ở lại.” Tuyên Thiệu thản nhiên nói.
“Bọn ta thề sống chết tróc nã hung phạm, tuyệt không sợ!” Tất cả mọi người đồng thanh, khí thế ngất trời.
Yên Vũ chỉ cảm thấy lỗ tai đều bị chấn động đến đau.
“Ta không cần các ngươi chết, nhìn thấy kẻ khả nghi thì lập tức phóng ra tín hiệu, không được tham công khoe tài!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.
“Dạ…”
Lần này Yên Vũ có dự đoán trước, che lỗ tai lại, nói chung không thể lại để cho lỗ tai bị chấn động đến đau.
Mọi người phân theo tổ, an bài xong lộ tuyến, lần lượt rời đi.
Yên vũ vẫn theo cùng Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi như trước.
Tối nay nàng cố ý bước đi rất nhanh. Nàng biết tối hôm qua Tuyên Thiệu là vì suy nghĩ tốc độ của nàng nên mới đi chậm như vậy.
Nếu không có nàng kéo bước chân, nói không chừng cũng sẽ không khiến
cho tạp dịch kia chết oan, bọn họ còn có thể bắt được hung phạm.Tuyên
Thiệu thấy Yên Vũ gắng sức, cũng không khuyên bảo, chỉ đi theo nhịp bước của nàng, đi không nhanh không chậm.
Yên Vũ tập trung tinh thần phóng thính lực tới nơi xa nhất, dùng hết
cực hạn của nàng. Bắt lấy từng động tĩnh trong ban đêm yên tĩnh.
Bỗng nhiên lỗ tai nàng khẽ động.
Nàng nghe thấy ngoài hai dặm phía trước, có lẽ là chỗ xa hơn, có một
dòng sông nhỏ, trên sông có tiếng nước chảy róc rách truyền đến.
Như là có người đứng ở bờ sông đang ném đá vào trong nước.
Đã trễ thế này, người của thành Tuyền Châu đã sớm đóng chặt cửa, trốn ở trong nhà không dám đi ra.
Ai lớn gan như vậy, đứng ở bờ sông, ném đá vào trong sông đây?