Bây giờ thì nàng biết rõ Tuyên Văn Bỉnh thật sự không có đến.
“Đoạn đường này bôn ba, sẽ rất vất vả. Uất ức cho nàng rồi.”
Ban đêm, khi Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ ngủ, nói nhỏ ở bên tai nàng.
“Đừng nói tới uất ức…”
Nàng nhắm mắt, đúng là một đêm ngủ ngon.
Ngày xưa nàng có tật kén giường ngủ, đột nhiên thay đổi chỗ mới, đệm giường mới thì sẽ ngủ không yên. Không phải là mơ đến hoả hoạn phủ thừa tướng thì là bị ác mộng khác làm tỉnh lại.
Nhưng đêm nay nàng ngủ say, hết sức kiên định.
Nàng bỗng hoảng sợ phát hiện, ở trong lòng Tuyên Thiệu, nàng sẽ ngủ cực ngon. Là nàng đã quá quen thuộc với mùi thơm đàn hương nhàn nhạt trên người Tuyên Thiệu, hay là nàng đã bắt đầu ỷ lại, quyến luyến cảm giác có người lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh?
Yên Vũ cũng không cảm thấy bôn ba vất vả. Trái lại, trong lòng đấu tranh khiến cho nàng vô cùng hao tâm tổn sức.
Hơn mười ngày sau, nhóm Tuyên Thiệu cuối cùng đã tới Tuyền Châu.
Quan viên địa phương cùng dân chúng ra khỏi thành chào đón, giống như không phải là nghênh tiếp Tuyên công tử mặt lạnh vô tình, mà là cứu tinh của bọn họ. Quang cảnh rất là hùng tráng.
Tuyên Thiệu ngồi yên bên trong xe ngựa, ngay cả mặt cũng không hề lộ, trực tiếp kêu Lộ Nam Phi nhanh đánh xe ngựa đến dịch quán, xua tan dân chúng luôn đi theo đến. Dáng vẻ kiêu căng gặp mấy quan viên chủ yếu của Tuyền Châu. Hiểu khái quát tình tiết vụ án.
Mấy ngày nay, trong khi bọn họ trên đường chạy tới, trong thành Tuyền Châu lại có năm người chết.
Bây giờ một khi trời tối là trong thành Tuyền Châu hầu như không thấy tiệm nào mở cửa, trên đường càng tìm không thấy một bóng dáng đi dạo nào.
Tất cả tiệm của Toàn Cơ được thiết lập ở Tuyền Châu đều đóng cửa ngay sau án giết người đầu tiên. Hơn nữa từ khi xảy ra án mạng tới nay, bọn họ dường như cực lực phòng ngừa phát sinh xung đột chính diện với triều đình. Trong những vụ án mạng, bị chết đều là dân chúng bình thường, không chức tước, không địa vị.
Yên Vũ ở trong phòng, sau khi nghe được Tuyên Thiệu cùng các quan viên nói chuyện thì cảm thấy không hiểu. Sự tình dường như hơi kỳ quái.
Tuyên Thiệu vừa tới nhưng cũng chưa nghỉ ngơi. Đợi nghe các quan viên báo cáo xong, trực tiếp dẫn theo người đi nha môn. Hắn muốn đích thân nhìn xác chết, cũng muốn tra cứu hồ sơ từ án mạng đầu tiên tới nay.
Yên Vũ lập tức ngồi dậy. Mặc dù nàng không biết phá án, nhưng ít ra thính lực của nàng sáng suốt, cũng không chừng có thể phát hiện đầu mối gì. Quan trọng hơn là không lái đi được cảm giác quái dị kia ở trong lòng nàng, nàng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nàng đóng cửa xoay người muốn đi thì va mạnh vào một người.
Người đó tới rất nhanh. Rõ ràng trước đó nàng nghe được có người tới gần, người đó vẫn còn ở bên ngoài viện.
Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Tần Xuyên sắc mặt tiều tuỵ, cằm mọc đầy râu.
“Huynh tới đây làm gì?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.
“Tìm muội!” Vẻ mặt Tần Xuyên hơi gấp gáp. “Vụ án này muội không nên nhúng tay. Ta biết thính lực của muội tốt, nhưng nếu Tuyên Thiệu muốn muội giúp hắn thì muội từ chối. Được không?”
“Vì sao?” Yên Vũ lập tức hỏi.
“Muội là con gái, việc giết chóc máu me dĩ nhiên là phải ít dính vào!” Tần Xuyên lạnh lùng nói.
“Muội không sợ.” Yên Vũ lắc đầu. Nếu là lúc trước thì còn có chút sợ sệt, từ khi quen biết Tuyên Thiệu tới nay, lá gan của nàng càng luyện càng lớn.
“Không được! Không cho đi, đồng ý với ta!” Tần Xuyên không nhịn được nắm lấy vai của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói.
“Huynh đi mau đi, Tuyên Thiệu sắp trở lại rồi!” Yên Vũ đẩy hắn ra.
Tần Xuyên hơi do dự, nhưng thấy Yên Vũ sốt ruột thúc hắn thì không thể làm gì khác hơn là nhún người rời đi.
Không bao lâu, Tuyên Thiệu liền xuất hiện ở cửa viện, xa xa nhìn Yên Vũ nói: “Ta đi phòng xác xem một chút, nàng đi không?”
“Đi!” Yên Vũ tung người nhảy xuống năm ba bậc thang, bước nhanh tới bên cạnh Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn nàng, nói: “Lá gan của nàng lớn như vậy, rất có tiềm chất sư tử Hà Đông.”
“Cảm ơn đã khen ngợi!” Yên Vũ sảng khoái trả lời.
May mà trên đường đi nàng đều cải nam trang. Khi dừng lại ở Thằng trấn thì Tuyên Thiệu cũng kêu người dựa theo khổ của nàng mà mua về không ít quần áo may sẵn.
Lúc này đi theo bên cạnh Tuyên Thiệu, người ngoài chỉ tưởng là tuỳ tùng của Tuyên Thiệu, cũng không nghi ngờ gì cả.
Ngày hôm nay trời thật nóng, tuy rằng phòng xác là nơi lạnh lẽo u ám, nhưng vì đề phòng xác bị hư, bên trong luôn để không ít băng.
Lộ Nam Phi vừa nhìn vừa gật đầu nói: “Quan viên của Tuyền Châu này vẫn coi như là có kiến thức, biết phải bảo tồn xác chết thật tốt.”
Mặc dù như thế, mùi trong phòng xác vẫn hết sức khó ngửi.
Xác thối tràn ngập trong mũi, khiến cho nhịn không được muốn nôn liên tục.
Sắc mặt Yên Vũ hơi trắng, nhưng thần thái coi như điềm tĩnh.
Trịnh đại nhân đi theo đã nhịn không được, bịt mũi miệng, lui ra ngoài.
Có lẽ là Tuyên Thiệu thường thấy cảnh này, sắc mặt thong dong bình tĩnh, đi tới bên cạnh thi thể, giơ tay lên giật tấm vải trắng đắp trên thi thể ra.
Yên Vũ kêu lên một tiếng, nhịn không được lui lại một bước.
Khuôn mặt của thi thể kia đã bắt đầu thối rữa, có những con giòi trắng nhoi nhúc ở trên mặt hắn. Trên người hắn đầy vết máu khô, nhìn không ra màu sắc quần áo, chỗ ngực bị mở rộng, trống rỗng, không thấy trái tim.
Một tay Yên Vũ vịn lấy cánh tay Tuyên Thiệu, một tay bịt miệng kềm chế cơn ói dâng lên.
Thảo nào Tần Xuyên không cho nàng đến. Nghĩ tới chuyện huynh ấy nói trước đó, người chết ở nơi này vô cùng thảm.
Nàng không nên cậy mạnh!
Tuyên Thiệu nhẹ vỗ về lưng nàng, một luồng ấm áp từ trên tay hắn tiến vào thân thể nàng.
Không bao lâu, hắn thu tay lại, nàng đã cảm thấy khá hơn nhiều.
“Nhịn được không? Không nhịn được thì nàng đi ra ngoài trước nhé?” Vẻ mặt Tuyên Thiệu như thường, hỏi.
Yên Vũ lắc đầu. “Không sao.”
Nàng quả thật là lành sẹo quên đau, vừa mới tốt lên một chút thì lại bắt đầu cậy mạnh.
Tuyên Thiệu gật đầu với Lộ Nam Phi. Lộ Nam Phi giơ tay lên mở ra tấm vải trắng đắp trên thi thể thứ hai.
Đã có chuẩn bị, lần này Yên Vũ phản ứng không mãnh liệt như vậy.
Nàng dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn tới những con giòi nhỏ nhúc nhích ở trên mặt thi thể, chỉ nhìn xuống, thấy thi thể này cũng bị móc tim.
Mười mấy thi thể, nhìn vào tử trạng đều giống nhau, đều bị móc tim.
Trở ra phòng xác, Yên Vũ chỉ cảm thấy bên ngoài trời sáng khí trong, môi trường thật tốt đẹp. Nhịn không được hít sâu mấy hơi, trên mặt tái nhợt rốt cuộc có chút huyết sắc.
Trịnh đại nhân vẫn chờ ở bên ngoài cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.
“Công tử có phát hiện gì không?” Trịnh đại nhân tiến lên chắp tay hỏi.
“Người chết đều là bị người ta một kiếm cắt yết hầu mà mất mạng, tim là sau đó bị người ta lấy đi, vết dao phanh ngực chỉnh tề, thủ pháp nhất trí, sâu cạn vừa đúng. Chứng minh mười mấy người này là chết vào tay một người. Hơn nữa, võ công của người này không yếu, hung khí sử dụng phanh ngực sắc bén.” Ngữ điệu của Tuyên Thiệu vô cùng đều đều. “Ngừơi này giết người rồi sau đó moi tim, xem ra không phải là vì tăng đau đớn cho người chết, mà là có mưu đồ khác… Hoặc là, mục đích của hắn chính là tạo nên một loại không khí khiến người ta sợ hãi, khủng hoảng.”
Sắc mặt Trịnh đại nhân lại trắng bệch vài phần, run giọng hỏi: “Để làm gì vậy?”
Tuyên Thiệu mỉm cười. “Tra được thì sẽ rõ.”
Xem xong hồ sơ trong nha môn, Lộ Nam Phi nhịn không được cảm khái. “Nếu Minh Dương ở đây thì tốt rồi. Hắn đã thấy qua là không quên được, chỉ cần kêu hắn lật hồ sơ này, sắp xếp thuật lại là được.”
Tuyên Thiệu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn về Yên Vũ ở bên kia đang vùi đầu xem kỹ hồ sơ, không phát ra một lời, hồ sơ trong tay lại lật một trang.
Lộ Nam Phi cũng mím môi không nhiều lời nữa, coi như hắn mới vừa rồi thật sự là trong lúc vô tình cảm khái một câu.
Nhiều ngày trôi qua, nơi tìm thấy thi thể người chết đều là trên đường cái, hiện trường không có khả năng bảo tồn cho tới bây giờ.
Bọn Tuyên Thiệu muốn tìm đầu mối gì cũng chỉ có thể lật xem hồ sơ ghi lại lúc đó.
Trên hồ sơ ghi lại, lúc mỗi lần phát hiện người chết thì bên cạnh người chết đều dùng máu vẽ một hình hồ điệp.
Hồ điệp giương cánh là biểu thị của Toàn Cơ.
Đã từng có người nói đùa, Toàn Cơ chủ nhất định là phụ nữ, nếu không sao dùng biểu thị nữ tính như vậy. Sau lại bởi vì Toàn Cơ kiêu ngạo trong chốn giang hồ nên lời nói đùa loại này mới dần dần biến mất.
Có lẽ không có người dám mạo hiểm bị Toàn Cơ truy sát, mạo muội đụng đến tên tuổi của Toàn Cơ.
Những vụ án giết người liên tiếp không ngừng này đúng là Toàn Cơ gây nên.
Nhưng mà hành động sau khi hành hung thì lại cố ý moi tim, rốt cuộc là nguyên nhân gì? Nếu thật như Tuyên Thiệu mới rồi suy đoán, là cố ý làm cho dân chúng thành Tuyền Châu khủng hoảng, như vậy mục đích đằng sau là cái gì đây?
Lúc sắc trời đã tối lại, ba người mới xoa mắt, rời khỏi nha môn.
Vốn tính ăn vài thứ ở trên đường, nhưng bất kể là hàng quán nhỏ bên đường hay là tửu quán khách điếm, toàn bộ đều bắt đầu thu dọn cửa hàng, hoặc vội vội vàng vàng đuổi người, hoặc là đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, không người nào chịu buôn bán với bọn họ.
Ba người không thể làm gì khác hơn là trở lại dịch quán kêu tạp dịch làm cơm tối lần nữa.
Yên Vũ nhìn chén dĩa trên bàn, trước mặt luôn hiện lên gương mặt giòi ngọ nguậy, trong dạ dày nhịn không được từng đợt sôi trào.
Nàng đặt đũa xuống. “Chàng ăn đi, thiếp không đói bụng.”
Tuyên Thiệu ngược lại sắc mặt như thường, dùng cơm không bị ảnh hưởng chút nào.
Sắc trời bắt đầu tối, trên màn trời xanh đậm đã có thể thấy loáng thoáng ánh sao đằng đông.
Tuyên Thiệu bóp bóp cái cổ có chút cứng ngắc vì xem hồ sơ rất lâu. “Nàng ở yên trong dịch quán này, đừng nên đi lung tung.”
Xiết chặt đai lưng, đang định góp sức bắt hung phạm, Yên Vũ nghe vậy sững sờ. “Chàng không mang thiếp đi theo?”
Tuyên Thiệu cụp mắt, thổi trà nhạt. “Mấy cái xác chết đó cũng không chịu nổi, nếu thấy hiện trường hung án thì nàng không phải sẽ khóc lên sao?”
“Không phải là thiếp sợ, chỉ là mắc ói! Hơn nữa, lỗ tai của thiếp đã khôi phục, mang thiếp theo nói không chừng có thể giúp đỡ, không cần nhìn đến hiện trường hung án, liền có thể bắt được hung phạm!” Hai tay Yên Vũ đè lên bàn, thề son sắt nói.
Nếu có thể sớm ngày bắt được hung thủ kia thì có thể ít đi một người chết oan!
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn nàng một chút, tự đánh giá một hồi, gật đầu nói: “Nói cũng phải.”
Vì phòng ngừa kinh động tới hung thủ kia, Tuyên Thiệu chia tất cả thị vệ hắn mang tới làm hai hoặc ba người một tổ. Phân tán ra, nếu phát hiện khác thường thì bắn pháo hoa làm hiệu.
Vì Yên Vũ không biết võ công, Tuyên Thiệu sợ ngộ nhỡ gặp phải tình huống, một mình mình không thể chú ý đến nàng, liền lưu lại Lộ Nam Phi ở bên người.
Ba người cùng ra khỏi dịch quán.
Lúc này toàn bộ thành Tuyền Châu dường như lâm vào ngủ say, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cây cùng với tiếng bước chân của ba người vang vọng trong ngõ hẻm.
Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ đi ở đằng trước. Lộ Nam Phi không gần không xa theo ở phía sau.
Tuyên Thiệu không quay đầu lại, nhưng nhàn nhạt nói: “Bây giờ nàng ấy là phu nhân của ta, cùng ta là vợ chồng một thể. Chuyện xảy ra lần cùng uống rượu với Nghiêm Yến Sinh, ta không muốn nhìn thấy lần nữa.”
Lộ Nam Phi dừng bước, khom người trả lời: “Dạ!”
Lần đó vì hắn nhất thời có lòng riêng, cuối cùng làm hại thiếu phu nhân rơi vào miệng cọp, sau đó hai lỗ tai bị điếc, hắn đã sớm không ngừng tự trách mình. Cho dù công tử không đặc biệt dặn dò, hắn cũng chắc chắn sẽ không lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy nữa.
Những nhà cửa dọc hai bên ngõ đều im lìm không thắp đèn, ánh trăng phản chiếu xuống con đường bằng đá xanh sau cơn mưa tạnh.
Mười ngón tay của Yên Vũ và Tuyên Thiệu đan lại với nhau. Vết chai trong lòng bàn tay hắn cạ vào bàn tay mềm mại của nàng, hơi có chút nhột, lại khiến lòng người đặc biệt yên ổn.
Bên tai nàng là tiếng tim đập vững vàng của hắn, cùng bóng đêm, ánh trăng, thình thịch thình thịch nhưng vô cùng tốt đẹp.
“Sợ không?” Hắn bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên nhìn nàng.
Yên Vũ đỏ mặt lên. “Không sợ.” Thu hồi tâm tư, tập trung tinh thần hướng về chỗ xa hơn lắng nghe.
Đêm ở thành Tuyền Châu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả gà kêu chó sủa cũng không nghe thấy.
Nếu không thể nghe được tiếng nước róc rách dưới chiếc cầu vòm ở rất xa, cùng với tiếng bước chân của những tổ tuần tra khác ở ngoài mấy ngõ hẻm thì nàng thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình có phải đã mất tác dụng hay không.
Hắn vẫn nắm tay nàng như thế, ở trong ngõ hẻm, ở trên đường, chậm rãi đi.
“Có nghe được gì không?”
Lúc trăng đã lên giữa trời, gió đêm cũng dần dần có cảm giác lạnh thì hắn hỏi.
Yên Vũ vô cùng thất vọng lắc đầu. Hễ trong phạm vi nàng nghe được thì không có bất kỳ tiếng động lạ nào.
Mí mắt nàng càng ngày càng nặng, cơn buồn ngủ bắt đầu đến từng trận.
“Đưa nàng trở về trước đã.” Tuyên Thiệu kéo nàng đi trở về. “Ngươi đi thông báo người tổ một, ba, năm, bảy quay về dịch quán nghỉ ngơi, những người khác tiếp tục tuần tra.”
“Dạ!” Lộ Nam Phi lên tiếng, nhún người bay đi.
Vụ án xảy ra ở Tuyền Châu, hắn không có khả năng mang đến nhiều người ngựa từ trong kinh. Người trong tay có thể sử dụng được thì quá ít, vả lại địch trong tối ta ngoài sáng, khó tránh khỏi bị bó tay.
Tuyên Thiệu đang định ngày mai chọn vài người giỏi võ công trong nha môn đến giúp đỡ trước thì thấy trên màn trời đen kịt bị pháo hoa chiếu sáng!
Yên Vũ giương mắt về phía pháo hoa nở rộ trên không, giọng nói hơi hoảng sợ. “Đó là hướng dịch quán!”
Tuyên Thiệu ôm lấy Yên Vũ, nhún người nhảy lên nóc nhà, đạp nóc nhà bay vút qua, lấy tốc độ cực nhanh chạy về hướng đốt tín hiệu.
Lúc bọn họ chạy đến thì cũng có không ít thị vệ đã chạy về.
Mặt Yên Vũ trắng bệch chỉ về phía nam. “Hung thủ chạy về hướng kia.”
Vừa rồi nàng ra sức lắng nghe, rốt cuộc để nàng bắt được tiếng chạy thục mạng của người nọ.
Tuyên Thiệu buông nàng xuống, đuổi theo hướng nam.
Lộ Nam Phi đang muốn đuổi theo, Yên Vũ lại nhanh tay níu góc áo của Lộ Nam Phi. “Mang theo ta!”
Lộ Nam Phi không kịp nghĩ nhiều, liền mang nàng đuổi theo.
Lúc này Tần Xuyên vừa khéo về tới, nhìn thấy bóng dáng Yên Vũ thì cũng không chút do dự đuổi theo.
Khinh công của người nọ vô cùng giỏi, tốc độ rất nhanh.
Mặc dù Lộ Nam Phi ra sức đuổi theo, nhưng vẫn bị bỏ lại một khoảng cách. Yên Vũ đã không nghe thấy âm thanh của người nọ.
Lúc này Tần Xuyên đuổi theo từ phía sau lưng.
Đoạt lấy Yên Vũ từ trong lòng Lộ Nam Phi, tiếp tục đuổi theo Tuyên Thiệu ở phía trước.
Lộ Nam Phi sững sờ, cũng vận khí theo sát ở phía sau.
Tốc độ của Tần Xuyên nhanh hơn Lộ Nam Phi một chút.
Nhưng lúc đuổi theo Tuyên Thiệu thì trong tai Yên Vũ vẫn mất đi phương vị của người nọ.
Đoàn người tận lực đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.
Tuyên Thiệu đen mặt nhìn Yên Vũ bị Tần Xuyên ôm vào trong ngực.
Yên Vũ vội vàng đẩy cánh tay Tần Xuyên ra, lê đết bên cạnh Tuyên Thiệu, chột dạ giải thích: “Nếu chàng không bỏ lại thiếp, nói không chừng cũng sẽ không mất dấu người nọ!”
Tuyên Thiệu hé miệng không nói được lời nào, ôm lấy Yên Vũ, dẫn đầu nhún người chạy về dịch quán.
Lộ Nam Phi đuổi theo sau.
Tần Xuyên đang nhìn cánh tay vừa mới bị Yên Vũ gỡ ra, trên mặt nổi lên nụ cười gượng.
Tạp dịch nấu cơm ở dịch quán đã chết.
Một kiếm đứt cổ, ngực bị phanh một lỗ lớn, tim đã bị lấy đi.
Lúc Tuyên Thiệu trở lại, thi thể của hắn vẫn còn ấm.
Tạp dịch gục ở phòng bếp, tất cả tro bếp đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Hai thị vệ canh giữ ở dịch quán cúi thấp đầu tự trách mình, không dám nhìn tới sắc mặt của Tuyên Thiệu.
“Các ngươi canh giữ ở bên trong dịch quán, chẳng lẽ không nghe được động tĩnh gì?” Lộ Nam Phi lạnh lùng nói.
Hai thị vệ lắc đầu.
Hai người bọn họ, một người canh giữ ở tiền viện, một người canh giữ ở hậu viện.
Lúc người ở hậu viện đi nhà xí một chuyến, đi ra thì nhìn thấy trong phòng bếp có ánh sáng. Hắn đến xem thì tạp dịch đã nằm bất động trên đất.
“Ngươi ở tiền viện mà cũng không thấy bất cứ kẻ khả nghi nào tiếp cận sao?” Lộ Nam Phi chất vấn một thị vệ khác.
Thị vệ kia xấu hổ lắc đầu. “Trước khi xảy ra chuyện, thuộc hạ còn gặp tạp dịch. Hắn nói nửa đêm tỉnh ngủ, nhớ tới quên ngâm đậu cần cho sáng mai, hắn lấy đi ngâm. Thời gian không quá một nén nhang, thì… thì xảy ra chuyện…”
Lộ Nam Phi cũng cả kinh biến sắc.
Thời gian một nén nhang, dưới mí mắt hai thị vệ của hoàng thành ty, giết người lấy tim mà không bị phát giác.
Người này khá lợi hại!
Tuyên Thiệu sầm mặt, nhưng cũng không có vẻ bất ngờ.
Khi hắn đuổi theo về hướng Yên Vũ chỉ, đuổi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng người nọ thì hắn cũng đã biết người nọ võ công rất cao, ít nhất là không kém hắn.
Nhưng người nọ từng giết đều là dân chúng, hôm nay lại xuống tay với tạp dịch của dịch quán, hơn nữa lại vào buổi tối ngày đầu tiên Tuyên Thiệu đến.
Đây không phải rõ ràng là đang gây hấn với hắn sao?
“Để phòng ngừa khiến cho khủng hoảng lớn hơn nữa, việc này không thể truyền ra ngoài. Trong đêm đưa thi thể đến phòng xác, lưu lại một người trông coi phòng xác, bất cứ ai cũng không thể vào bên trong.” Tuyên Thiệu phân phó. “Mời Trịnh đại nhân tới.”
Hai thị vệ canh giữ dịch quán vì tự trách nên chủ động nhận nhiện vụ vận chuyển thi thể.
Lộ Nam Phi đi mời Trịnh đại nhân.