“Trở về điều động nhân mã, tối nay hành động.” Tuyên Thiệu căn dặn Lộ Nam Phi.
“Dạ!” Lộ Nam Phi chắp tay tuân lệnh, quay người đi.
Còn Lộ Minh Dương thì vẫn đứng đó.
Tuyên Thiệu ngước mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cứ thoáng liếc nhìn Yên Vũ đứng im lặng bên cạnh thì khẽ hừ một tiếng. “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
Lộ Minh Dương ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Tuyên Thiệu thì vội cúi đầu xuống, lui khỏi căn phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người Yên Vũ và Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu bỗng đến gần Yên Vũ, đưa tay nâng cằm của nàng lên, mắt nhìn vào tai nàng. “Chiếc hoa tai còn lại đâu?”
Yên Vũ ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn.
Tuyên Thiệu xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc hoa tai lặng lẽ nằm đó.
Yên Vũ đưa tay định lấy lại thì Tuyên Thiệu bỗng giật về. “Để ta cất giùm ngươi.”
Nói xong liền quay người đi khỏi căn phòng.
Trên cằm của Yên Vũ vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp từ ngón tay hắn, mũi nàng vẫn còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng sau khi tắm rửa trên người hắn.
Trong nhất thời, Yên Vũ không nắm bắt được sự vui giận của hắn. Trước khi xuống xe còn vui vẻ, búi tóc xong thì giận dữ, sao bây giờ lại ổn rồi?
Nàng cất bước chạy theo Tuyên Thiệu đến bên cạnh xe ngựa, hơi chần chừ không biết có lên theo không.
Bỗng có tiếng Tuyên Thiệu vọng từ trong xe ra. “Lên đi.”
Khi ấy Yên Vũ mới nhẹ nhàng leo lên xe.
Xe ngựa từ từ chạy đi. Tuyên Thiệu nhắm mắt, nằm dựa vào chiếc giường có đệm lông cáo rất thoải mái.
Yên Vũ nghiền ngẫm những lời vừa nghe trong mật thất lúc nãy, không nén được, phải hỏi. “Chẳng phải Viện sự của Xu Mật Viện và Tuyên đại nhân rất thân thiết với nhau sao? Sao nghe lời Vương đại nhân nói giống như là Viện sự đại nhân cố tình nhân cơ hội này hãm hại công tử vậy?”
Tuyên Thiệu không mở mắt ra, chỉ nhếch môi trả lời. “Trong quan trường không có mối quan hệ nào là bất biến. Thứ không thay đổi chỉ có lợi ích.”
Yên Vũ vẫn không hiểu rõ lắm. Tại Lâm An, cha con họ Tuyên rất có tiếng tăm, lại là trọng thần trong mắt hoàng thượng. Nếu Viện sự đại nhân đã có quan hệ thân thiết với Tuyên đại nhân thì lẽ ra nên giữ chặt mối quan hệ này mới phải chứ, sao lại hãm hại bọn họ?
nhưng Tuyên Thiệu lại không hề có ý định giải thích.
Yên Vũ đành phải ngậm miệng lại không hỏi gì thêm. Chuyện trong triều rất phức tạp, không phải một thiếu nữ như nàng có thể quan tâm đến, nàng chỉ muốn biết chân tướng của tám năm trước là đủ.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Yên Vũ lắng tai nghe ngóng thì phát hiện không phải đang ở ngoài Xuân Hoa Lâu.
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Tuyên Thiệu bỗng nhiên mở mắt ra, dắt Yên Vũ nhảy xuống xe ngựa, bay lên một cây đa cao lớn, còn xe ngựa thì từ từ chạy đi.
“Đây là đâu?” Yên Vũ ôm chặt thân cây, hỏi nhỏ.
“Ngươi đoán xem.” Tuyên Thiệu không trả lời, chỉ âm thầm quan sát.
Cây đa này mọc sau một bức tường rất cao nhưng những cành lá sum xuê của nó thì vươn ra bên ngoài. Lúc này hai người bọn họ đang ẩn mình trong tán cây.
Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe. Không lâu sau liền thì thầm trả lời. “Lẽ nào đây là phủ của Viện sự đại nhân.”
Nàng nghe ra được đây là một ngôi nhà rất rộng lớn, hơn nữa có không ít hộ vệ. Nhớ lại lời Tuyên Thiệu dặn Lộ Nam Phi đêm nay hành động liền đoán đây rất có thể là nơi hành động.
Tuyên Thiệu gật đầu. “Đúng vậy. Có thể xác định Viện sự đang ở đâu không?”
Lúc này trời đã đen mịt, đã quá giờ ăn tối.
Yên Vũ nhắm mắt lại, lắng tai nghe.
Khoảng một chung trà sau, Yên Vũ mở mắt ra. “Cách đây không xa, phía tây nam có một cái viện nhỏ, có lẽ là có thư phòng. Bên ngoài hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, Viện sự đại nhân đang ở trong đó.”
Trong đêm đen, tán cây đa che mất ánh trăng, Tuyên Thiệu không hề phát hiện ra sắc mặt của Yên Vũ rất kém, và trán nàng đang toát mồ hôi.
Hắn chỉ gật đầu nói. “Có ngươi ở đây, quả nhiên đỡ được không ít sức.”
Nói xong thì dắt theo nàng bay vút giữa không trung.
Hai người lặng lẽ bay lên nóc thư phòng của Viện sự đại nhân, nằm trên đó.
Yên Vũ nhắm mắt lắng nghe.
Tuyên Thiệu thì bắt đầu hành động, nhẹ nhàng gỡ ngói lên, nhìn vào trong.
Trần thư phòng có lọng che, Tuyên Thiệu chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người chứ không nhìn rõ được.
Yên Vũ bỗng nhiên đè tay Tuyên Thiệu lại. “Đừng nhúc nhích!”
Ánh mắt của Tuyên Thiệu nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng trẻo mịn màng của nàng, nhất thời quên hành động.
“Viện sự đại nhân đang lấy một cái một cái túi vải ra khỏi ngăn tủ thứ tư từ dưới tính lên. Ông ta đang mở túi vải ra…” Yên Vũ tập trung nghe ngóng, bỗng nhiên nàng mở mắt ra nhìn Tuyên Thiệu. “Trong cái túi vải đó là một cuộn da dê.”
Tai của nàng rất thính. Khi nhắm mắt lại, cảnh bên dưới như hiện ra mồn một trước mắt.
Nàng có thể nghe ra được bên trong túi vải là tấm da dê nhưng lại không thể biết trên đó vẽ những gì.
Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái. “Ngươi nằm ở đây đừng nhúc nhích.”