Yên Vũ gật đầu.
Tuyên Thiệu rút tay mình ra khỏi tay nàng, xoay người nhảy xuống nóc nhà.
Trong màn đêm tĩnh mịch, bóng hắn lặng lẽ không tiếng động hệt như một bóng ma. Ngoại trừ Yên Vũ, không ai nghe được tiếng động của hắn.
Yên Vũ nằm trên nóc nhà, nghe được xung quanh thư phòng có hơn mười hộ vệ. Có điều lúc này không ai phát hiện Tuyên Thiệu đã đến gần cửa sổ phía sau thư phòng.
Nàng nghe được tiếng Tuyên Thiệu chọc thủng giấy dán cửa sổ.
Viện sự đại nhân vẫn chưa phát hiện ra.
Thảo nào người ta đồn đãi không có bí mật nào Hoàng thành ti không điều tra ra được. Ngay cả nhà của Viện sự Xu Mật Viện mà Tuyên Thiệu cũng có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào, hơn nữa còn mang theo một người hoàn toàn không có võ công như nàng mà không bị phát hiện ra, huống chi là những lúc không mang người theo.
Yên Vũ đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy một luồng sáng màu lam sẫm từ cửa sổ phía sau thư phòng phóng thẳng lên bầu trời.
Một tiếng nổ vang lên trên không trung, trên bầu trời đêm tỏa ra những luồng sáng màu lam sẫm, hệt như đuôi chim phượng hoàng.
Viện sự đại nhân trong thư phòng giật mình một cái. Trong cơn hoảng loạn, ông ta định thu dọn những thứ đang đặt trên bàn thì đã thấy cửa thư phòng của mình bị đá tung ra.
Tuyên Thiệu xuất hiện trước cửa thư phòng với gương mặt không chút cảm xúc.
Viện sự đại nhân lập tức tái cả mặt, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành.
“Cháu à, cháu… thế này…” Viện sự đại nhân hốt hoảng hất những thứ trên bàn xuống đất.
Tuyên Thiệu vẫn đứng ở cửa, không hề nóng vội.
Yên Vũ nằm trên nóc nhà nghe được tiếng có mấy người đang xông vào nhà của Viện sự, hơn nữa là hướng về phía thư phòng.
“Đại nhân, đại nhân… Bọn thị vệ của Hoàng thành ti đang xông vào, đám nô tài không ngăn cản được…” Ngoài cửa thư phòng, một gia đinh có dáng vẻ nhếch nhác vội chạy tới bẩm báo.
Chỉ trong nháy mắt, Lộ Nam Phi đã dẫn theo mười mấy người xuất hiện ngoài cửa thư phòng.
Viện sự đại nhân thò đầu ra ngoài nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta mỉm cười, vuốt chòm râu. “Cháu à, hơn nửa đêm, cháu mang người xông vào nhà của ta làm gì?”
Tuyên Thiệu cất bước bước nhanh vào trong thư phòng. Lộ Nam Phi cũng vào theo. Ánh mắt của Tuyên Thiệu nhìn chằm chằm vào cuộn da dê bị Viện sự hất xuống dưới bàn.
Cuộn da dê bị úp ngược lại, không thể nhìn thấy trong đó vẽ những gì nhưng trên một góc của tấm da dê có một chấm nhỏ màu đen không dễ nhìn thấy, giống như là bị ai đó vô ý làm bẩn vậy.
Lộ Nam Phi bước tới nhặt cuộn da dê lên, trình lên cho Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu vuốt nhẹ chấm đen kia. “Tấm bản đồ bố trí phòng thủ kinh thành mà ta tìm được tại sao lại ở chỗ của Viện sự đại nhân?”
Viện sự đại nhân tắt hẳn nụ cười. “Cháu không được nói lung tung như vậy.”
“Có phải nói lung tung hay không thì ông cứ theo ta đi gặp thánh thượng, khi đó ắt sẽ có phán xét.” Tuyên Thiệu thờ ơ nói.
Yên Vũ ở trên nóc nhà nghe được trong nhà Viện sự có rất nhiều gia đinh đang chạy vội về phía thư phòng.
“Ha ha, cháu vẫn còn quá trẻ. Thế nào, ngồi thiên lao một lần vẫn không thể khiến cháu thông minh hơn à? Đêm hôm khuya khoắt, ngươi chỉ mang mười mấy người mà dám xông vào phủ của ta? Dù có muốn gặp thánh thượng, chỉ e là không dễ gặp được đâu. Người đâu, bắt bọn chúng lại!” Viện sự đại nhân lớn tiếng quát.
Ngoài thư phòng lập tức có người nhốn nháo, ước chừng lên tới mấy chục người.
Tuyên Thiệu cười xùy một tiếng. “Viên sự đại nhân có tuổi nên hồ đồ rồi.”
Viện sự nghe thế, sắc mặt có vẻ khó coi.
Tuyên Thiệu không hề nhúc nhích, Lộ Nam Phi thì vung tay lên ra hiệu cho người ở phía sau.
Chỉ thấy những người ở phía sau Lộ Nam Phi lao vút tới, xuyên qua xuyên lại giữa mấy chục người đang bao vây bọn họ. Chỉ trong vài cái chớp mắt đã nghe tiếng người ngã xuống phịch, phịch.
Đối đầu với thị vệ của Hoàng thành ti, gia đinh nhà Viện sự chẳng thể chịu nổi một chiêu. Đánh gục bọn họ, đối với người của Hoàng thanh ti mà nói chẳng khác nào lấy đồ trong túi.
Trong chốc lát, chỉ còn những người ở phía sau Lộ Nam Phi là đứng vững vàng. Gia đinh nhà Viện sự còn chưa kịp kêu lên đã im ắng gục xuống đất.
Lúc này, mặt của Viện sự đại nhân đã tái mét, không còn một giọt máu.
Mồ hôi trên trán ông ta cũng tuôn như suối. “Người… Các ngươi…”
Viện sự đại nhân giơ ống tay áo lên lau mồ hôi trên mặt. “Cháu à, chắc chắn là giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì đó. Ta và cha cháu là bằng hữu chí thân…”
“Nếu đã là chí thân, vậy sao Viện sự đại nhân còn muốn hãm hại ta?” Tuyên Thiệu giơ tấm da dê trên tay lên. “Ông đã sớm biết Vương đại nhân làm mất bản đồ bố trí phòng vệ kinh thành nhưng lại giấu giếm không báo lên trên. Đợi khi mật thám Tây Hạ đánh cắp nó thì mới mật báo với thánh thượng, xin thánh thượng ra lệnh cho Hoàng thành ti điều tra chuyện này. Sau khi ta tìm được bản đồ thì lại đánh tráo nó, vu oan cho ta là lấy bản đồ giả để nộp lên cho xong việc. Rốt cuộc là ai sai khiến ông làm vậy?”
Viện sự thấy Tuyên Thiệu đi từng bước đến gần mình, người nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, môi run run, ánh mắt hoảng loạn nhưng lại không thể thốt ra tiếng nào.
Tuyên Thiệu đi đến gần ông ta, thoáng khom người xuống, nói nhỏ: “Ông cho rằng đến trước mặt thánh thượng thì sẽ có người giúp ông thoát tội sao?”
Viện sự nghe thế thì ngẩng đầu nhìn vào mắt Tuyên Thiệu, môi mím chặt.
Tuyên Thiệu cười khẽ một tiếng. “Vậy ông không sợ trước khi nhìn thấy thánh thượng, ta đã khiến ông sống không bằng chết sao?”
Viện sự nghe thế thì run lên.
Nhưng đúng lúc này, có người từ ngoài chạy vội tới. “Công tử, có cấm vệ quân bao vậy phủ Viện sự.”
Viện sự đại nhân nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Người đó nói sẽ bảo vệ ông ta an toàn, có vẻ như không hề lừa ông.