Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
” Ta căn bản không biết — hóa ra cha chính là người sở hữu Thiên Niên! ” Túy Thần tức giận nên đi đường có chút kích động.
” Ai — giữa đám tìm “nó” thiên bách độ, bỗng quay đầu lại, “vật” đó lại ở ngay dưới ánh lửa tàn*.” Lãnh cảm thán.
Có cảm giác như bị đùa bỡn —
” Cha hoàn toàn chưa từng nói qua, việc này đến cả Túy Diệu cũng không biết. ” Túy thần nói.
Túy Nguyệt cũng chưa từng nói qua nới ta a — thật là sốc quá! Một người ngoài (Đỉnh Hàn) cũng biết, ta là người sử dụng thân thể của hắn lại —
Nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, tên Đỉnh Hàn đó hình như là người quen của Túy Nguyệt, nhưng hình như hắn không biết Túy Nguyệt là vô thượng hoàng của Lam quốc ( từ thái thượng hoàng trở lên gọi là vô thượng hoàng, đây không phải do ta bịa đâu nha!)
” Nhưng cha sẽ giấu nó ở đâu chứ — cha có từng nhắc qua với ngươi không? ” Túy Thần hỏi.
” — Hình như có ấn tượng một việc — cụ thể là cái gì thì ta quên rồi — ” Lãnh cố suy nghĩ nhưng thật sự không có ấn tượng nào.
” — Lãnh — ” Túy Thần hết cách rồi, sao Lãnh cứ luôn sơ ý như vậy chứ —
” Không phải là ta cố ý đâu — việc đã rất lâu về trước rồi — ” Lãnh biện giải.
” Được rồi, bây giờ chỉ còn cách lục tung cái hoàng cung lên thôi. ” Tuy là đã tìm qua một lần rồi — nhưng có thể là có góc chết chăng?
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
” Đã tìm nát cái hoàng cung rồi — rốt cuộc cha có thể giấu Thiên Niên ở đâu chứ? ” Túy Thần vô cùng thất vọng.
” Túy Thần — ” Nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Túy Thần, trong lòng Lãnh cũng rất khó chịu.
Nếu mình thật sự hôi phi yên diệt — Túy Thần sẽ ra sao?
” Cung chủ — ngươi thực sự không có chút ấn tượng nào sao? ” Túy Diệu hỏi.
” Ngô ~~ hình như là một cái tủ — ” Tủ — tủ —
” Tủ sao? Vậy chắc là ở trong thư phòng, tủ ở trong thư phòng rất nhiều. ” Túy Diệu đoán.
” Hình như là vậy! Bất quá cụ thể phải làm sao thì ta thật sự quên mất rồi — chỉ còn cách chờ Túy Nguyệt tự liên lạc với ta thôi. ”
” Chỉ còn nửa tháng nữa thôi — tại sao cha còn không mau liên lạc với ngươi chứ — ” Túy Thần vô cùng khẩn trương.
” Ta nghĩ — hắn hẳn là có cách nghĩ riêng của mình — ” Túy Nguyệt —
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Song phi thiên kết thúc ~~~ tiếp đến là thiên cuối cùng ~ tứ nhân yến ~~
…
…
…
…
…
Chú giải:
Câu này trong bài Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật, tác giả có sửa lại một chút, cụ thể là “他” thành “它” và “人” thành “物”