Chu Á Luân tìm được Ngô Phương Phỉ đang trong trạng thái thẫn thờ ngồi ở quầy bar khác.
“Liên Thành chỉ yêu hợp đồng mua bán máy bay của anh ấy thôi.” Ngô Phương Phỉ chạm cốc với Chu Á Luân, “Đàn ông bọn anh đều như vậy hết sao, đầu tiên luôn là sự nghiệp, thứ hai là sự nghiệp, và thứ ba cũng là sự nghiệp nốt.”
Ngô Phương Phỉ nốc cạn cả cốc rượu rồi dằn mạnh chiếc cốc xuống quầy bar làm vang lên âm thanh chát chúa.
“Chu Á Luân, anh nói xem Vưu Liên Thành còn thiếu thứ gì, rõ ràng anh ấy đã có đủ mọi thứ mà, tại sao còn...” Ngô Phương Phỉ lẩm bẩm. Tại sao còn phải tính trăm phương nghìn kế chào bán máy bay của mình, rồi còn đi đường ngang ngõ tắt, thậm chí là lợi dụng tình cảm để trục lợi.
Cốc rượu của Chu Á Luân cũng cạn sạch, anh xoay xoay chiếc cốc trong tay.
“Không đúng...” Men rượu làm Ngô Phương Phỉ chếnh choáng, cô bắt đầu không kiểm soát được lời nói, một vài ý nghĩ cứ không ngừng thúc giục, “Không đúng, không đúng...”
Ngón tay Ngô Phương Phỉ vẽ một hình vuông trong khoảng không: “Không đúng, không đúng, Vưu Liên Thành còn rất thích một vật, đó là một chiếc hộp nho nhỏ màu vàng, anh ấy rất quý chiếc hộp ấy, đi đâu cũng mang theo bên người. Lần đi Grand Canyon anh ấy lỡ làm đánh rơi nó, thế là tìm mãi tìm mãi từ trưa đến tối mịt, từ lúc mặt trời lặn đến khi mặt trăng lên, rốt cuộc mới thấy. Anh ấy cầm lấy chiếc hộp, miệng không ngớt cảm ơn Thượng đế. Á Luân, khi đó tôi cảm thấy Liên Thành rất khác lạ. Về sau tôi len lén lấy chiếc hộp kia, mở ra xem thì thấy bên trong là một đôi khuyên tai của nữ hình hoa mai dài tòn ten màu xanh lam trông đẹp lắm.”
Nói đến đây, Ngô Phương Phỉ lắc lư vai Chu Á Luân: “Á Luân, anh nói cho tôi biết đôi khuyên tai ấy là của ai vậy? Hay Liên Thành định tặng nó cho ai? Á Luân, anh nhất định biết được, anh nói tôi nghe đi, tôi rất tò mò, rất muốn biết.”
Chu Á Luân để mặc Ngô Phương Phỉ lay vai mình, hồi lâu sau mới nói: “Ngô Phương Phỉ, nếu như có thể thì đừng yêu cậu ấy.”
Ngô Phương Phỉ bật thốt ra từ “không” thật to át cả tiếng nhạc mà không hề nghĩ ngợi, thu hút mọi ánh nhìn về phía họ. Chu Á Luân vội vàng đưa tay tỏ vẻ xin lỗi.
Ngô Phương Phỉ cũng tỉnh táo lại không ít, Chu Á Luân đưa nước chanh cho cô.
“Á Luân, tôi không thể không yêu anh ấy.” Ngô Phương Phỉ gằn từng chữ.
Chu Á Luân chỉ biết gật đầu mà lòng đau nhói, anh nhìn đăm đăm cô gái quật cường trước mắt: “Nếu vậy thì cho cậu ta thời gian đi, nếu như em vẫn không đủ kiên nhẫn, vẫn bực dọc và không tự tin như bây giờ thì sẽ mãi mãi không giành được trái tim cậu ta đâu.” Anh biết, đã từng có một cô gái phải mất tám năm trời mới chiếm được trái tim Vưu Liên Thành.
“Liên Thành định tặng chiếc khuyên tai ấy cho mẹ, chẳng qua khi đó còn chưa kịp tặng thôi.” Cứ thế đi, như vậy đều tốt cho tất cả!
Đương nhiên Chu Á Luân biết đôi khuyên tai hình hoa mai kia thuộc về ai, nhưng anh bằng lòng nói dối để cô gái mình có cảm tình thêm chút hi vọng nhỏ nhoi. Đông Tiểu Quỳ quá cực đoan, còn Ngô Phương Phỉ thì vừa đủ, mà Vưu Liên Thành cũng thích Ngô Phương Phỉ, nói không chừng qua một thời gian nữa, cô ấy sẽ cảm hóa được trái tim của Vưu Liên Thành thì sao.
Chỉ vì câu nói của anh mà khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia trở nên rực sáng, nụ cười rạng rỡ đến mức Chu Á Luân không nhịn được đưa tay muốn vuốt ve. Nhưng cuối cùng, anh đành kiềm lòng mình lại, rời khỏi quầy bar. Đến tận lúc anh đi, cô gái ngốc nghếch kia vẫn còn ngồi ngây ra đó, nhưng nụ cười thì vẫn còn nở rộ.
Chu Á Luân gặp được Vưu Liên Thành ở hành lang, trên người Liên Thành vẫn còn nồng nặc mùi thuốc lá. Đứng đối mặt nhau, Chu Á Luân hỏi Vưu Liên Thành một câu: “Cậu muốn mau chóng vượt qua ba mình đến vậy sao?”
Vưu Liên Thành cau mày như thể câu hỏi của Chu Á Luân chẳng đáng để anh trả lời, sau đó hờ hững đi lướt qua vai nhau.
“Vưu Liên Thành, chỉ mong là cậu bị lòng hiếu thắng quấy phá thôi!” Nhìn hành lang mờ tối, Chu Á Luân lẩm bẩm. Đúng vậy, Vưu Liên Thành, mong cậu chỉ đơn giản là muốn vượt qua ba cậu chứ không vì mục đích gì khác!
***
Mộ Mai ở trong Tứ Hợp Viện ba ngày liền, trong những ngày qua cô chưa từng được gặp Vưu Liên Thành, chỉ mỗi cô gái tên Hồng Tiểu Hiền ở bên cô. Hồng Tiểu Hiền có vẻ khá bận rộn, ngoài khoảng thời gian mua đồ ăn hay nấu nướng hằng ngày thì đa số những lúc còn lại đều trao đổi công việc qua video call. Qua ba ngày sống chung, Mộ Mai phát hiện cô gái này gần như có thể nói được đủ mọi ngôn ngữ trên thế giới. Đáng lẽ ban đầu Mộ Mai định nấu cơm, nhưng thật sự cô nấu quá tệ nên cuối cùng Hồng Tiểu Hiền đành phải kiêm luôn cả chức đầu bếp.
Hồng Tiểu Hiền không hề nhắc đến Vưu Liên Thành với Mộ Mai, trái lại cô ấy hay kể cho cô nghe về chuyện của mình hồi còn ở London. Mộ Mai được biết trước kia Hồng Tiểu Hiền rất béo, biết cô ấy từng là một trong những fan hâm mộ của Vưu Liên Thành, và còn biết được cô nàng từng gặp mình mấy lần ở nhà thờ Tottenham.
Buổi trưa ngày thứ tư, Mộ Mai cầm theo cuộn phim đã chụp vào buổi tiệc mừng thọ của Vinh lão tiên sinh, nói với Hồng Tiểu Hiền rằng mình phải ra ngoài một chuyến. Cô ấy ấp úng hồi lâu, dặn Mộ Mai chờ chốc lát. Thế là Mộ Mai chờ những hai giờ đồng hồ nhưng Hồng Tiểu Hiền không quay về, mà thay vào đó lại là Vưu Liên Thành.
Anh mặc áo sơ mi nhạt màu đứng trong khoảnh sân đầy nắng, trông rất chói mắt tựa như một đốm sáng chậm rãi đi về phía cô. Mộ Mai ngồi trên ghế mây dời mắt đi.
Vưu Liên Thành ngồi xuống, cứ thế im lặng sóng vai với cô trên chiếc ghế mây giành cho hai người. Ánh mắt Mộ Mai nhìn đăm đắm vào những tia nắng, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả bên tai.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô nghe thấy giọng nói khô khốc của Vưu Liên Thành: “Cần đi ra ngoài sao?”
Mộ Mai khẽ “ừ” một tiếng.
Vưu Liên Thành đứng dậy, chìa tay ra với cô: “Được rồi, tôi đi với em.”
Mộ Mai ngơ ngác nhìn bàn tay chìa về phía mình, Vưu thiếu gia lại bộc phát tính nóng nảy, anh nắm lấy tay cô, lôi phắt cô rời khỏi chiếc ghế.
Đi theo phía sau anh, nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, Mộ Mai bất chợt hoảng hốt. Trước kia, cô có thể đoán được vài phần tâm tư của Vưu Liên Thành, nhưng hiện tại thì cô hoàn toàn mù tịt, lúc cô cho rằng mình đoán đúng thì lại luôn là sai.
Mộ Mai đờ đẫn đi theo Liên Thành ra cổng, rất lâu sau cô mới phát hiện anh dẫn cô đến trạm đợi xe. Vậy mà Vưu Liên Thành lại ngồi xe buýt cơ đấy! Điều này khiến Mộ Mai cứ ngỡ đây là câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Anh không lái xe sao?” Mộ Mai khe khẽ hỏi.
Lái xe ư? Vưu Liên Thành nhớ lại ký ức từng khiến mình tức giận. Đêm đó Lâm Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư hùa với nhau, làm anh bị giữ ở Cục Cảnh sát cho lời khai suốt bốn mươi phút, đã thế chỗ quái quỷ kia còn cho anh uống thứ nước có mùi kỳ lạ nữa. Vưu Liên Thành hất tay cô ra, khoanh tay nén giận: “Nhờ hồng phước của em nên bằng lái của tôi bị giam bốn mươi ngày rồi.”
Mộ Mai còn định nói gì nữa nhưng Vưu Liên Thành đã quắc mắt: “Lâm Mộ Mai, nếu em đủ thông minh thì tốt nhất là im lặng cho tôi, đừng khiến tâm trạng tôi tệ hại hơn nữa.”
Mộ Mai vội ngậm chặt miệng. Sau khi lên xe buýt, cô lại phát hiện thêm vài điều bất ngờ khác, đó là Vưu Liên Thành không hề chê ỏng chê eo chiếc xe bus Bắc Kinh, ngược lại anh vô cùng yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, thậm chí lúc lên xe anh còn móc tiền lẻ ra trả nữa. Trước kia Vưu Liên Thành không bao giờ mang theo tiền lẻ trong người. Mộ Mai tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại, rốt cuộc anh đã thay đổi cỡ não trong những năm họ xa cách vậy? Lòng cô thoáng hoang mang, cô sợ anh đã thay đổi quá nhiều, sợ anh trở thành người cô không thể dò đoán được nữa.
Vào giờ khắc này, Mộ Mai càng hiểu rõ một điều, sâu tận đáy lòng cô đang lo sợ nhất chính là Ngô Phương Phỉ đã thay đổi anh. Ngô Phương Phỉ không giống Đông Tiểu Quỳ, cô ấy là một đóa hoa hướng dương thật sự.
Mộ Mai mang cuộn phim đến tiệm rửa ảnh lâu đời ở Bắc Kinh, dặn dò kỹ càng thợ rửa ảnh vài chi tiết quan trọng. Vì nơi này cách chỗ cô ở khá xa, qua lại phải mất mấy giờ, nên cô ở đây chờ lấy luôn. Trong khoảng thời gian ấy, Vưu Liên Thành cũng không nói với cô lấy một câu, còn Mộ Mai thì chỉ hỏi vài câu có lệ với anh thôi.
Mãi đến khi trời sập tối họ mới rời khỏi tiệm ảnh, ánh đèn đường soi chiếu lên hai người tạo thành hai chiếc bóng kéo dài trên đất, cách nhau chừng một bước. Liên Thành đi trước, Mộ Mai đi sau, mỗi bước chân của cô đều giẫm lên bóng của anh, cứ bóng anh dời đi, cô lại chạy đuổi theo để được giẫm lên. Bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác kiên định khó hiểu, thậm chí còn vô cùng trân trọng thời khắc này.
Ở đây tập trung rất nhiều cửa tiệm cổ cả trăm năm, mỗi biển số nhà đều nhuốm đầy sương gió. Mộ Mai sờ nhẹ lên con số 1929 trên biển số của một nhà, con số này cũng chính là năm tấm biển ra đời, tính ra nó đã tồn tại được gần một thế kỷ rồi. Cô đứng ngây dại nhìn bóng lưng Vưu Liên Thành, có gì đó đang rạo rực trong lòng thôi thúc cô gọi tên anh, muốn dịu dàng nói cho anh biết, cô rất nhớ anh.
Dường như nghe được tiếng lòng của cô, Liên Thành quay đầu lại. Sắc đèn lồng đỏ thẫm nhuốm màu lên đường nét gương mặt anh như pháo hoa rực cháy. Sau đó...
Anh chỉ vào chiếc đèn lồng trên đầu có in chữ “Mì” thật to: “Em đói chưa?” Đúng là phá cảnh.
Không đợi Mộ Mai hoàn hồn lại, Vưu Liên Thành đã lôi cô vào quán. Khác với những chiếc đèn lồng đỏ xinh đẹp bên ngoài, trong quán được bày trí khá đơn giản, đơn giản đến mức thô sơ, còn trông rất mất vệ sinh nữa.
Mộ Mai đoán nhất định chỉ vài phút thôi Vưu Liên Thành sẽ lôi cô ra khỏi đây ngay. Thế nhưng anh lại gây cho cô một bất ngờ nữa, chẳng những anh không kéo cô ra ngoài mà còn thản nhiên chọn bừa một chiếc bàn rồi ngồi xuống.
Hai bát mì đỏ cà chua và trứng gà được bưng lên, Mộ Mai ngỡ ngàng nhìn Vưu Liên Thành lau đũa rồi đưa cho cô, cô hoảng hốt cúi đầu định uống nước canh nóng cho tỉnh táo thì lại nghe anh nhỏ giọng căn dặn: “Cẩn thận một chút, coi chừng nóng.”
Vưu thiếu gia cơm bưng nước rót đến tận miệng ngày nào đã biến thành tình nhân chu đáo đáng yêu, anh đã thật sự thay đổi rồi. Lâm Mộ Mai rất sợ điều ấy, một người thay đổi luôn có nguyên do, cô sợ anh thay đổi là vì một người con gái khác.