Yêu - Loan

Chương 96: Chương 96: Chương 9




Câu lạc bộ doanh nghiệp tư nhân Chicago mang đẳng cấp bảy sao ở Bắc Kinh được thiết kế theo ý tưởng bảo vệ môi trường, bên trong và bên ngoài được trồng vô số cây cối, đèn LED và kính năng lượng mặt trời với số lượng lớn được thiết kế hợp lý khiến nơi đây được giới truyền thông ca ngợi là chiếc máy lọc không khí. Hầu hết các đại gia trên thế giới mỗi khi đến Bắc Kinh đều thích đặt chân đến đây.

Ở Chicago đáp ứng đầy đủ nhu cầu của giới thượng lưu, nào là trường đua ngựa, sân bay mô hình nhỏ, thậm chí còn có quản gia riêng phục vụ 24/24 và thư ký có thể sánh ngang với bách khoa toàn thư sống vân vân...

Đến với Bắc Kinh lần này, Vưu Liên Thành cũng chọn dừng chân tại Chicago, nhân viên câu lạc bộ đã sắp xếp hoàn tất từ việc đi lại đến việc ăn ở của anh, giúp giảm đi khá nhiều phiền phức cho Vưu thiếu gia lần đầu đến Bắc Kinh. Nếu nói đến sự cố bất ngờ mà đến họ không lường trước được thì chỉ có duy nhất một việc là vụ việc tông xe tối hôm trước, và phải nói phía câu lạc bộ rất may mắn khi đã cung cấp cho Vưu thiếu gia chiếc xe có độ an toàn cao nhất thế giới.

Trong vụ tông xe lần này, bản thân Ngô Phương Phỉ cũng không hiểu ra sao, cô chỉ láng máng cảm thấy dường như có gì đó không đúng, nhưng lại không biết nó nằm ở đâu. Điều khiến Ngô Phương Phỉ hối hận duy nhất chính là hôm đó đã giục Vưu Liên Thành tăng tốc đuổi theo xe Lệ Hương, chính hành động lỗ mãng ấy của anh làm Lệ Hương sợ chết khiếp.

Sau đó, Ngô Phương Phỉ cũng xin lỗi Vưu Liên Thành, nhưng anh lại thờ ơ bảo đây chỉ là chuyện nhỏ thôi rồi không nhắc lại nữa.

Hiện tại, Ngô Phương Phỉ đang ở trong Chicago, tham gia một buổi tiệc rượu nhỏ do Vưu Liên Thành thuê bên phía Chicago tổ chức. Đứng trong đại sảnh, Ngô Phương Phỉ khoác tay Vưu Liên Thành trò chuyện khách sáo với bà chị họ Vinh Ái đang khoác tay ba mình, cũng chính là cậu của cô.

Chủ đề của buổi tiệc rượu ngày hôm nay là Quay Về 1960, cũng là năm sinh của cậu cô. Từ đầu đến cuối buổi tiệc đều sử dụng tất cả loại rượu cognac cao cấp nhất khắp thế giới thời kỳ những năm sáu mươi. Để phù hợp với chủ đề, bên trong đại sảnh còn đặt một máy hát đĩa than cổ, xung quanh được trang trí tối màu, bộ đồ ăn cũng thuộc niên đại ấy, nhân viên phục vụ mặc đồng phục cổ điển và vuốt ngược tóc lên bóng mượt.

Chỉ có Ngô Phương Phỉ và Vinh Ái là phái nữ trong tiệc rượu. Suốt buổi Ngô Phương Phỉ đều yên lặng đứng bên cạnh Vưu Liên Thành, lúc cần cô lên tiếng cô mới góp vài câu, đa phần chỉ mỉm cười thản nhiên đáp lại cái nhìn của mọi người. Đây chính là quy tắc nụ cười một phút mẹ cô đã dạy.

“Trong những buổi lễ tiệc, khi ánh mắt mọi người nhìn con, con phải mỉm cười đáp lễ. Lúc mỉm cười ánh mắt không được né tránh, né tránh sẽ khiến người ta đánh giá con nhút nhát. Cũng không thể nhìn vào đối phương quá lâu, vì như vậy người ta sẽ cho rằng con bất lịch sự. Tối đa trong vòng một phút, con phải thầm đếm từ một đến ba rồi dời mắt đi.”

Tương tự với kiểu cười này, Ngô Phương Phỉ còn biết rất nhiều việc khác nữa, nhưng xưa nay cô luôn thấy những chuyện này đều quá hình thức, quá khô khan, cô rất phản cảm và không muốn dính líu gì đến những cuộc xã giao trong giới thượng lưu của mẹ mình.

Thế nhưng cuộc đời lắm chuyện bất ngờ, Ngô Phương Phỉ lại vô tình quen biết Vưu Liên Thành, thậm chí hiện giờ còn rất cố gắng để trở thành người phụ nữ có thể đứng bên cạnh anh. Mà điều kiện tiên quyết muốn trở thành người phụ nữ xứng với anh chính là phải thích ứng với chuyện xã giao trong giới của anh.

Có điều, bây giờ Vinh Ái biểu hiện xuất sắc hơn cô nhiều. Cô ta tự tin, tao nhã, dễ dàng gọi đúng tên từng nhãn hiệu rượu cognac trên bàn tiệc, còn nhâm nhi rượu với tư thái hết sức quyến rũ. Điều này khiến chủ nhân câu lạc bộ Chicago hết lòng xun xoe nịnh bợ, rồi cả ánh mắt Vưu Liên Thành cũng khá chú tâm vào cô ta.

Buổi tiệc rượu được tổ chức thành công mỹ mãn, sự sắp xếp tỉ mỉ của câu lạc bộ Chicago và thái độ của Vưu Liên Thành khiến ông Vinh Luật, người cầm quyền hiện tại của gia tộc Vinh thi rất hài lòng. Lúc rời đi ông còn vỗ vai Vưu Liên Thành, nói cười sâu xa: “Cậu thanh niên, vì hợp đồng máy bay của cậu, cậu sẽ làm gì tiếp?”

“Không cần đâu, không phải ông Vinh đã dành thời gian cuối tuần lại cho tổ PR của tôi sao? Tôi có lòng tin tuyệt đối với thương hiệu và nhân viên của mình, tôi tin chỉ cần một buổi trưa cuối tuần thôi, tài liệu chế tạo đặc biệt của công ty tôi sẽ xuất hiện tại cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn ông vào cuối tháng này.”

Vinh Ái không hề rời đi theo ba mình, cô ta nhận lời mời của ông chủ Chicago, tiếp tục cùng mọi người chuyển sang phòng trà của Chicago vui chơi. Mà vừa hay tối nay nơi đây còn tổ chức đêm hội nhạc Jazz khá hoành tráng.

Ngồi trên quầy bar, cảnh Vinh Ái và Vưu Liên Thành vui vẻ trò chuyện với nhau làm tâm trạng Ngô Phương Phỉ sa sút vô cùng. Hoàn cảnh lúc ấy thật đặc biệt, bên phải cô là Chu Á Luân còn bên trái cô là Vưu Liên Thành, và bên trái Vưu Liên Thành là Vinh Ái. Bởi biểu hiện của Vinh Ái và anh rất thân mật nên bartender tưởng nhầm họ là người yêu, còn pha loại rượu cocktail tình nhân cho họ.

Khi đó, Ngô Phương Phỉ thấy rõ nụ cười đắc thắng trong mắt của Vinh Ái. Song, cô không buồn vì việc này, mà cô buồn vì thái độ của anh. Cô không phải là con nhỏ ngốc, chẳng qua cô chỉ ngốc ở trước mặt Vưu Liên Thành thôi.

Một tháng trước Vưu Liên Thành hỏi có phải cô thích anh không?

Cô có thể không thích anh sao? Bọn họ đã hôn nhau vào đêm Giáng sinh tuyết đổ nào đó, lúc ấy trên đường cái anh bất ngờ cúi đầu hôn cô, miệng còn vương hương hoa huberlon nữa.

Vào khoảnh khắc Ngô Phương Phỉ gật đầu, cô đã chính thức trở thành bạn gái của Vưu Liên Thành. Anh bảo, làm bạn gái của anh nhất định phải giúp đỡ anh, nói thẳng muốn bán máy bay của mình cho cậu cô. Anh nói con muốn giành được hợp đồng trước mấy hãng máy bay lớn khác là phải đi con đường tắt để diện kiến Vinh Luật và Vinh Trinh, mà khéo sao cô chính là con đường tắt đó. Anh ra điều kiện họ có thể thử hẹn hò ba tháng, nếu trong ba tháng phát hiện hai bên không hợp thì chia tay.

Đúng vậy, Vưu Liên Thành đã nói nếu ba tháng phát hiện hai người không hợp thì chia tay, nhưng Vưu Liên Thành không hề nói nếu sau ba tháng hai bên thấy hợp thì sẽ chân chính quen nhau.

Rõ ràng là chàng trai thông minh này đã chơi trò lấp lửng. Nhưng có sao đâu? Ngô Phương Phỉ rất tự tin, cô tin rằng trong ba tháng này sẽ khiến Vưu Liên Thành nảy sinh tình cảm với mình. Nhưng một tháng đã trôi qua, họ chẳng có bao nhiêu cơ hội ở chung, thậm chí Ngô Phương Phỉ cảm thấy nếu cô không nhắc, Vưu Liên Thành sẽ quên mất chuyện cô là bạn gái của anh không chừng.

Vưu Liên Thành đứng dậy rời khỏi quầy bar, năm phút sau Vinh Ái cũng rời đi theo. Thời điểm hai người họ bỏ đi, không ai liếc nhìn lấy cô một cái.

Nhìn chằm chằm về hướng đi của hai người, Ngô Phương Phỉ thấp thỏm định đứng lên. Nhưng vừa nhỏm dậy thì đã bị Chu Á Luân kéo tay lại, bình thản nói một câu: “Ngô Phương Phỉ, không phải em rất tự tin sao?”

Đúng vậy, Ngô Phương Phỉ đã quên mất mình từng tự tin nhường nào. Ban đầu, cô nhảy từ trên tường vào lòng anh, rồi từ lòng anh rơi xuống mặt đất, sau rất nhiều lần, rất nhiều lần ban đầu cô đã biết mình thích anh. Cô đã từng chắp tay lên môi, thét lên với mặt biển ngay trước mặt Chu Á Luân rằng “Bạn gái Vưu Liên Thành chỉ có thể là tôi.” vào một năm rưỡi trước.

Còn hiện tại, đến khi thật sự trở thành bạn gái của anh rồi thì cô lại không tự tin chút nào nữa.

Cô rầu rĩ uống rượu, kể từ lúc Vưu Liên Thành và Vinh Ái rời đi cô đã không còn tâm trạng thưởng thức âm nhạc, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đồng hồ điện tử nơi quầy bar thôi.

Mười lăm phút sau, Vinh Ái trở lại, nhưng không thấy bóng dáng Vưu Liên Thành đâu khiến Ngô Phương Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên còn chưa kịp thở hắt ra thì Vinh Ái lại đứng dậy, nở nụ cười bẽn lẽn: “Xin lỗi, mạn phép một chút, tôi quên trang điểm lại rồi.”

Theo bản năng, Ngô Phương Phỉ nhìn vào môi Vinh Ái, màu son trên môi cô ta đã phai đi khá nhiều. Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, thế mà Vinh Ái chỉ nhướng mày khẽ cười, rồi ngoeo nguẩy bỏ đi.

Ngô Phương Phỉ đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của bà chị họ, dáng vẻ Vinh Ái duyên dáng lả lướt, không ít đàn ông ở đây đều chú ý đến cô ta. Lòng chợt nghĩ vu vơ: Cũng đúng thôi, Vinh Ái là hòn ngọc quý trong tay Vinh Luật, còn ba của cô thì chỉ là cơ trưởng cỏn con.

Không khí trong quán bar trở nên bí bức, Ngô Phương Phỉ đứng dậy lần nữa, lần này Chu Á Luân không hề ngăn cô lại.

Đi men theo hướng Vưu Liên Thành rời đi khi nãy, hành lang bóng loáng được thiết kế như mặt biển trong đêm tối. Đèn sàn sáng lên theo mỗi bước chân của Ngô Phương Phỉ =hệt như lân tinh phát sáng trên mặt biển. Trong ánh đèn mờ tối, anh đang đứng cúi đầu hút thuốc, lưng tựa vào vách tường gắn đầy đèn led cuối hành lang. Đèn điện tử liên tục thay đổi phía sau càng tôn thêm nét cám dỗ ma mị cho Vưu Liên Thành.

Cô đưa tay giật đi điếu thuốc của anh. Người đang cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên nhìn cô, khi ấy Ngô Phương Phỉ thấy được rõ ràng đáy mắt Vưu Liên Thành lóe sáng, thế nhưng theo ánh đèn sau lưng chuyển màu, tia sáng trong mắt anh cũng nhanh chóng biến mất tăm hơi.

Dưới ánh đèn sáng lóa, Ngô Phương Phỉ nhìn thấy vết son trên cổ áo Vưu Liên Thành.

“Hai người đã hôn nhau hả?” Ngô Phương Phỉ tức giận hỏi.

Vưu Liên Thành sửng sốt, sau đó cười xòa: “Chị họ em rất nhiệt tình, cô ta cưỡng hôn tôi. Nhưng mà yên tâm đi, tôi không để cô ta chạm vào môi tôi đâu, tôi ghét màu son đỏ trên môi cô ta.”

Giọng điệu chẳng buồn đoái hoài của anh hệt như một đứa bé lỡ hẹn với đồng bọn của mình, nói rằng do cậu ta gặp được một người khá thú vị, nhưng dù thú vị thế nào thì đối phương cũng không bằng đám bạn chí cốt.

“Vậy sao anh không đẩy chị ta ra?” Ngô Phương Phỉ nhìn chòng chọc vào vết son trên cổ áo anh. Một người đàn ông mà để một cô gái cưỡng hôn á, thật nực cười!

“Đẩy cô ta ra à? Không, không.” Vưu Liên Thành nhún vai, “Tôi không muốn làm cô ta mất mặt, chờ hai tháng sau nhận được hợp đồng từ tay ba cô ta xong, nếu cô ta còn dám làm như vậy nữa tôi sẽ hất cô ta bay qua vai luôn.”

Vưu Liên Thành thân mật véo cằm cô: “Đến lúc đó, chắc chắn cô ta phải đi nâng ngực lại cho xem.”

Cô khẽ gạt tay anh ra: “Anh đừng quên em cũng có thể nhúng tay vào hợp đồng của anh đấy. Em sẽ bảo ông ngoại em ngăn cậu em lại, xưa nay cậu không dám làm trái ý ông bao giờ.”

“Em sẽ làm vậy sao?” Vưu Liên Thành ung dung khoanh tay, “Ngô Phương Phỉ, có đôi khi đừng sống thật thà quá.”

Lúc Ngô Phương Phỉ rời khỏi hành lang, Vưu Liên Thành vẫn còn đứng đấy. Đi một hồi, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, anh vẫn tựa lưng vào vách tường, xa xôi tựa thể cách cô cả một đại dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.