Yêu - Loan

Chương 59: Chương 59




Mộ Mai đau lòng nhìn nhìn chú cá vẫn giãy trên đất, tức tối cầm lấy vật trang trí trên đầu giường Cẩm Thư nện Vưu Liên Thành tới tấp, trong lòng oán hận bao nhiêu thì đánh mạnh bấy nhiêu.

Vưu Liên Thành bị đau lập tức buông cô ra, cô nhảy ngay xuống giường chạy đến chỗ hồ cá bị vỡ, ngồi xổm trên mặt đất, khẩn trương cứu chú cá nhỏ Thấy bắp đùi trắng nõn của cô phơi ra trước mặt, giờ khắc này cậu mới nhớ ra Lâm Mộ Mai hiện đang ở trong nhà của gã đàn ông khác, ngủ trên giường của gã đàn ông khác và còn mặc áo của gã đàn ông khác nữa.

. Cậu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bắp đùi nõn nà ấy, rồi đến mái tóc rối rủ trước ngực, cần cổ thanh tú, làn da trắng trẻo phối với gương mặt vừa tỉnh ngủ của cô trông vô cùng quyến rũ. Dáng vẻ cô như thế rất dễ khiến bất cứ tên đàn ông nào mơ tưởng xa xôi. Có lẽ Triệu Cẩm Thư cũng được ngắm bộ dáng gợi cảm này của cô rồi đây, ý nghĩ ấy vừa thoáng hiện lên trong đầu, Vưu Liên Thành đã ném phứt chuyện mình đến đây xin cô tha thứ lên tận chín tầng mây.

Đúng là khốn kiếp! Vừa giải quyết được một tên Daniel lại nhảy ra thêm một tên Triệu Cẩm Thư.

Chú cá cảnh lớn cỡ lòng bàn tay rối rít giãy giụa, Mộ Mai mất rất nhiều công sức nhưng vẫn không bắt được nó. Cô càng sốt ruột thì càng để vuột nhiều hơn, thế mà Vưu Liên Thành còn trưng bản mặt thối ra cản trước mặt cô nữa chứ.

“Lâm Mộ Mai, sao em có thể tùy tiện mặc đồ của tên đàn ông khác sao em có thể nằm trên giường của tên đàn ông khác hả?” Vưu Liên Thành nắm lấy vai cô, siết mạnh, quát lên.

Mộ Mai chỉ lo tập trung tinh thần, đợi con cá kia nhảy đến bên chân mình.

“Lâm Mộ Mai, rốt cuộc em và Triệu Cẩm Thư là sao? Sao em dám ngủ trên giường của hắn, mặc áo của hắn?” Vưu Liên Thành giận dữ, “Lâm Mộ Mai, em đừng hòng viện bừa một cái cớ để dối gạt anh.”

Mộ Mai hoan hô, cuối cùng đã bắt được chú cá kia rồi. Nào ngờ cô vừa reo lên, chú cá lại bị cướp đi, bay vụt qua mặt Mộ Mai, đập mạnh vào tường, rồi rơi xuống sàn nhà. Mộ Mai chết lặng người, Vưu Liên Thành vô cùng hài lòng nhìn con cá nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích được nữa.

Tốt lắm, con cá chết này sẽ không cướp đi sự chú ý của cô ấy nữa rồi!

“Lâm Mộ Mai, em vẫn chưa trả lời anh, em và Triệu Cẩm Thư là quan hệ thế nào?” Dù hai người đều ngồi xổm trên sàn nhà, nhưng vì chiều cao khác biệt nên Vưu Liên Thành vẫn ở nhìn xuống cô như kẻ bề trên.

Cơn thịnh nộ bốc lên cao, Mộ Mai không thèm nói một câu, vơ lấy khẩu súng lục trên mặt đất, không chút do dự đập vào người cậu loạn xạ.

Ý thức được khẩu súng có thể bị cướp cò, Vưu Liên Thành cố tránh né tay cô. Nhưng Mộ Mai không chịu buông tha, thế là hai người tranh nhau cướp khẩu súng, cuối cùng nó vẫn cướp cò như đã dự liệu. Xui xẻo là họng súng chĩa ngay chiếc đèn trần, Vưu Liên Thành không hề nghĩ ngợi đã nhào đến bao trùm lấy Mộ Mai, chiếc đèn tức tốc rơi ầm xuống lưng cậu.

khiến cậu đau điếng. Nhưng vào lúc này, Liên Thành chỉ thầm cảm ơn trời phật, may mắn đèn không rơi trúng cô. Rồi cậu nghĩ, trước thời khắc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, mình lại chỉ quan tâm đến an nguy của cô ấy, việc này hẳn cũng là biểu hiện của tình yêu đúng không?

Một cảm xúc kỳ diệu lan tỏa, len lỏi vào từng ngõ ngách trong tâm hồn cậu, vừa định hé miệng nói vài câu ngọt ngào lấy lòng cô thì đột ngột tiếng bước chân truyền đến, vội vã cắt ngang ý định của cậu.

Hai vệ sĩ nghe thấy tiếng súng nổ nhanh chóng xông vào, trố mắt nhìn cậu chủ nhà mình đang nằm dài trên sàn với cô hầu học. Mà cô hầu học bị đè dưới thân cậu chủ lại quá hấp dẫn khiến họ không sao dời mắt được.

Bấy giờ Liên Thành mới ý thức được cô gái của mình đang lồ lộ cặp đùi trắng cho hai tên đàn ông cao lớn này ngắm thỏa thích, thế là cậu cướp đi khẩu súng trong tay Mộ Mai, ném họ, tức tối quát lớn: “Nhắm mắt lại, lập tức đi ra ngoài cho tôi!”

Mộ Mai ngơ ngác nhìn trần nhà, cô biết vốn chiếc đèn trần kia phải rơi trúng người mình mới đúng, cô còn nghe thấy cậu trấn an mình bằng giọng dịu dàng chưa từng có: “Khiến em sợ rồi sao, em nghĩ súng ống là đồ chơi à! Được rồi! được rồi! Không sao cả, không sao cả!”

Cô đờ đẫn để mặc cậu bế mình lên giường, gương mặt cậu vốn đang ôn hòa không hiểu sao lại trở nên sa sầm, vừa vuốt tóc cô lại vừa cảnh cáo: “Lâm Mộ Mai, sau này không được tùy tiện qua đêm ở nhà tên đàn ông khác, không được tùy tiện ngủ trên giường tên đàn ông khác, cũng không thể tùy tiện mặc đồ của tên đàn ông khác nữa.”

“Lần này xem như anh bỏ qua.” Cậu khom người, đặt tay lên trán cô, lẩm bẩm, “Ừ, trán vẫn còn nóng, lát nữa về anh gọi bác sĩ đến khám cho em.”

Khi tay cậu chạm vào trán cô, Mộ Mai mới hoàn hồn thoát khỏi cơn chấn động do tiếng súng mang lại. Cô gạt phắt tay Liên Thành đi, chán nản nói: “Vưu Liên Thành, cậu không cảm thấy hành động của cậu bây giờ rất buồn cười sao? Tối qua cậu đâu mang vẻ mặt này.”

Cô đưa tay chỉ ra cửa: “Vưu thiếu gia, cửa ở bên kia, dẫn theo vệ sĩ của cậu cút khỏi đây cho tôi. Nhớ là phải đền khóa cửa, hồ cá và cả số cá bị cậu giết chết kia. Còn nữa, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. tôi thích qua đêm ở nhà Triệu Cẩm Thư, tôi thích ngủ trên giường anh ấy, thích mặt áo của anh ấy đấy, thì sao?”

Vì thế, ngày hôm đó, trẻ con chơi đùa trong khu đều thấy được cảnh Lâm Mộ Mai quấn chăn kín mít như một đòn bánh tét bị một anh chàng cực kỳ đẹp trai khiêng ra khỏi nhà Triệu Cẩm Thư, nhét vào chiếc xe màu đen bóng lưỡng bên đường.

Trong xe, Vưu Liên Thành ngồi sát với cô, Mộ Mai vẫn quấn chăn của Triệu Cẩm Thư, thẫn thờ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa kính, một vài chuyện bắt đầu rõ ràng trong đầu, rõ ràng đến mức khiến cô thấy mệt mỏi.

Xe chạy đến ngã tư đường, lướt qua Triệu Cẩm Thư đang đạp xe đạp leo núi. Với khoảng cách hai chiếc xe băng sát qua nhau, Mộ Mai thấy rõ từng biểu cảm của Triệu Cẩm Thư, anh đang đeo tai nghe, vẻ mặt vui vẻ, một kiểu vui vẻ vô cùng đơn thuần của Triệu Cẩm Thư,. Trên tay lái xe đạp còn treo túi mua hàng siêu thị. Đúng rồi, anh đã nói tối nay sẽ làm món bánh kếp Mexico mà anh mới học cho cô ăn. Khi khuôn mặt anh lướt qua cửa kính, Mộ Mai quay mặt đi, nước mắt cứ thế rơi xuống, qua màn nước mắt, cô còn thấy được vẻ mặt sa sầm của Vưu Liên Thành.

“Em khóc vì hắn đấy à?” Vưu Liên Thành lạnh lùng hỏi, “Không phải em nảy sinh tình cảm với hắn rồi chứ? Có phải em đã yêu hắn, rất muốn sà vào lòng hắn không?”

Vưu Liên Thành cũng thấy được Triệu Cẩm Thư, còn chứng kiến cảnh Mộ Mai nhìn anh ta xong rồi rơi lệ nữa. Hiện giờ cậu rất hoang mang, cậu nhớ có người từng nói, phụ nữ thường khóc vì người đàn ông mà họ yêu. Trước kia Lâm Mộ Mai cũng từng khóc vì Vưu Liên Thành, chỉ có điều khi ấy cậu không biết quý trọng, bây giờ thì cậu sợ chết đi được, sợ đến mức nói năng không còn mạch lạc.

“Vưu Liên Thành, hiện giờ việc cậu nên làm nhất là đưa tôi trở về.”

“Về? Về chỗ Triệu Cẩm Thư á? Lâm Mộ Mai, em mơ đi!” Vưu Liên Thành cất cao giọng, nói năng không hề suy nghĩ, “Em mơ đi Lâm Mộ Mai. Nếu em dám nảy sinh tình cảm gì với Triệu Cẩm Thư, anh sẽ giết hắn cho em xem!”

Mộ Mai tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại.

Thấy sắc mặt cô mệt mỏi, tiều tụy, Vưu Liên Thành mới nhớ ra cô đang bệnh, và chuyện lần này cậu đến đây là để xin cô tha thứ cho mình. Liên Thành ôm cô vào lòng, phiền muộn vô vàn: “Mộ Mai, vừa rồi anh nói bậy bạ thôi, anh sẽ không động đến một sợi tóc nào của anh ta đâu. Lát nữa anh sẽ cho người sửa lại nhà anh ta hệt như lúc đầu ngay.”

“Mộ Mai...” Vưu Liên Thành ngượng ngùng cất lời, cậu đã quen lớn lối trước mặt cô, lúc này phải ăn nói khép nép thật có chút gượng gạo, “Chuyện kia ấy... Mộ Mai, anh cam đoan, sau này anh sẽ không làm ra bất cứ chuyện ngu xuẩn nào nữa đâu.”

“Vưu Liên Thành, đưa tôi trở về thôi!” Điều duy nhất Mộ Mai muốn hiện giờ là ngủ một giấc thật ngon, một ngày một đêm cô đã trải qua này giống như dài tựa một thế kỷ vậy, “Bây giờ nhìn vào gương mặt của cậu khiến tôi thấy vô cùng ngán ngẩm.”

Vưu Liên Thành không nhịn được muốn nổi giận với cô hầu học của mình, nhưng cậu cố kìm nén lại, bảo tài xế dừng xe, trút hết cơn giận vào cánh cửa đóng sầm, ra khỏi xe gọi điện thoại cho Andrew, anh chàng người Nga giỏi nhất về khoản dỗ dành phụ nữ nhất trong hội.

Andrew nghe Vưu Liên Thành nói xong lập tức bật dậy khỏi ghế: “Vưu, cậu lặp lại lần nữa xem.”

Vưu Liên Thành nói chuyện điện thoại xong ủ rũ quay vào xe, bảo tài xế quay đầu xe lại. Andrew nói cho cậu biết, con gái như Lâm Mộ Mai chỉ thích mềm không thích cứng, mấy thứ trang sức, hoa hòe, nhà cửa kia đều vô ích, quan trọng nhất là phải vỗ về âu yếm cơ. Chết tiệt thật, cậu không hề nói là Lâm Mộ Mai sao tên người Nga kia lại biết nhỉ?

Liên Thành miễn cưỡng đưa Lâm Mộ Mai về nhà mẹ nuôi. Ra mở cửa cho cậu là một người đàn bà trung niên mặc áo khoác đen, dáng vóc cao gầy, nhưng lại có một đôi mắt lạnh lùng sắc bén ai gặp qua cũng không quên được. Lúc bà quan sát cậu, Vưu Liên Thành cảm thấy lưng mình lạnh toát. Đây là lần đầu tiên Vưu Liên Thành gặp được Lâm Xuân, là mẹ Xuân mà Lâm Mộ Mai thỉnh thoảng nhắc đến.

Phòng Lâm Mộ Mai vô cùng trang nhã, bên trong đặt một vài quyển sách, giường kê sát cửa sổ, bên ngoài là cây sồi xanh um.

Mộ Mai mặc kệ Vưu Liên Thành đi theo mình vào phòng, cô ngã thẳng xuống giường, mi mắt nặng trĩu khép lại. Trong lúc mơ màng ngủ thiếp, cô vẫn cảm nhận được cậu ngồi bên giường cô một lúc lâu, còn cảm giác được mấy lần cậu đưa tay áp lên mặt cô nữa.

Lúc rời đi, Lâm Xuân đưa cậu đến tận cửa với vẻ vô cùng khách sáo. Vưu Liên Thành đi được vài bước lại quay trở về, đứng trước mặt Lâm Xuân, lắp ba lắp bắp cúi người chào bà, lí nhí nói: “Thưa dì, lần đầu gặp mặt đã quấy rầy dì ạ.”

Nhìn đứa con quý báu của cố nhân đang lóng ngóng lấy lòng mình, lại nhìn cậu cứ đi ba bước là quay đầu lại nhìn về phía phòng Mộ Mai một lần, Lâm Xuân khẽ nhếch môi. Tốt lắm, thật tốt lắm, bà tin rằng mùa xuân này bà và Tống Thư Duyệt sẽ có cơ hội gặp lại nhau rồi.

Về đến nhà, Triệu Cẩm Thư phát hiện không chỉ cửa nhà bị phá hỏng, trong phòng còn cực kỳ bừa bãi, hai con cá cảnh anh nuôi thì nằm chết dí trên sàn. Chiếc chăn anh đắp cho Mộ Mai khi rời khỏi nhà đã không cánh mà bay. Anh chạy đến nhà Mộ Mai thì gặp được hai gã vệ sĩ đứng ở cửa như môn thần lịch sự mời anh đi, dì Xuân luôn đối với anh ôn hòa thì nói cho anh biết, Mộ Mai đang cần nghỉ ngơi, bảo anh tạm thời đừng đến quấy rầy cô.

Spoil chương 60:

Rồi cô quay người đi, nước mắt rưng rưng thầm nhủ: Liên Thành, anh đừng nói gì cả, xin đừng nói gì cả.

Nhưng cậu vẫn nói ra: “Tiểu Quỳ, anh yêu cô ấy, dù trốn tránh thế nào anh cũng vẫn yêu cô ấy. Tiểu Quỳ, anh không thể mất cô ấy được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.