Mộ Mai đang ngủ mơ màng thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa sổ, cánh cửa vang lên lọc cọc một như có ai đó đang gõ. Cô nghĩ chắc là Triệu Cẩm Thư về nhà không thấy cô nên sang đây tìm rồi. Mộ Mai quấn chăn ra mở cửa, không khí trong lành của cơn mưa xuân ban đêm ập vào mặt, nhác thấy bóng người trên cây sồi, cô bất đắc dĩ nói: “Anh Cẩm Thư, anh nghiện làm khỉ à?”
Mãi vẫn không nghe ai lên tiếng, Mộ Mai nói tiếp.
“Triệu Cẩm Thư vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Cô mở cửa sổ lớn hơn, ló ra ngoài cửa sổ, sau đó thì ngây dại, cơn buồn ngủ chợt bay biến. Người trên cây sồi không phải Triệu Cẩm Thư.
“Lâm Mộ Mai, hắn luôn trèo lên đây à? Mỗi khi hắn đến em đều cho hắn vào phòng em sao? Sau khi vào phòng thì hai người làm gì?” Vưu Liên Thành nghiến răng hỏi.
Cô không những đã nhận lầm cậu là người đàn ông khác, mà còn tùy tiện mời người đàn ông đó vào phòng mình trong đêm khuya thanh vắng thế này nữa, Vưu Liên Thành giận điên lên được.
Mộ Mai rụt người lại, toan đóng cửa sổ không thèm ngó ngàng đến cậu. Vưu Liên Thành liền hoảng hốt, nhấc chân nhảy từ cây sồi xuống lan can, đưa tay nắm lấy tay cô đang đóng cửa sổ lại: “Đừng, đừng... Mộ Mai, anh có chuyện muốn nói với em.”
Vì những lời này, cậu đã gom hết dũng khí, vì những lời này, Liên Thành đã chần chừ bên ngoài cửa sổ cô hơn một giờ rồi. Cậu chắn trước mặt cô, cảnh đêm tô điểm cho đường viền khuôn mặt cậu thêm sắc nét.
“Mộ Mai, bây giờ là mười hai giờ đêm, anh đã quanh quẩn trước cửa sổ phòng em đúng một giờ rồi. Những lời này anh vốn định nói cho em nghe vào sáu giờ trước cơ, nhưng khi ấy em mặc áo của Triệu Cẩm Thư thì đã giận quá nên quên mất. Mộ Mai, anh ghen với người đàn ông đã đưa áo cho em mặc. Mộ Mai, ghen chính là một trong những biểu hiện của tình yêu.”
Trước khi nói ra câu này, Vưu Liên Thành cho rằng nhất định sẽ rất khó mở lời. Nhưng không phải như thế, lúc đối mặt với cô trong gang tấc, những lời này lại được thốt ra hết sức tự nhiên tựa như gió và đêm vậy. Cậu đưa tay lên mơn trớn chân mày cô, men theo từng đường nét, động tác dịu dàng như nước suối mùa thu.
“Mộ Mai, anh yêu em! Từ lúc ba giờ chiều anh tỉnh lại cho đến sáu giờ tìm được em, trong ba giờ đó đã khiến anh nhận ra một chuyện, hóa ra cảm xúc nôn nao cuộn trào tự đáy lòng kia chính là yêu. Mộ Mai, anh cũng không biết tình yêu này đã nảy sinh như thế nào, anh cũng không tài nào giải thích cho em hiểu.” Cậu kéo tay cô, đặt lên ngực mình, để cô cảm nhận trái tim Vưu Liên Thành đang đập rất đỗi cuồng dại vì cô, “Mộ Mai, thần kỳ lắm đúng không. Những biểu hiện về tình yêu mà trong sách hay viết đã xảy ra ngay chính trên người anh. Mộ Mai, em có cảm nhận được nó không, nó đang kích động vì em đấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, Mộ Mai cũng trở nên si mê vì nhịp đập rộn rã dưới lòng bàn tay mình. Giây phút này, cô rất hi vọng thời gian sẽ mãi mãi ngừng trôi, để cậu có thể vĩnh viễn đứng bên ngoài cửa sổ, để bàn tay cô luôn chạm được trái tim đang đập của cậu.
Nghe nói mọi chuyện diễn ra vào thời khắc mười hai giờ đêm luôn đầy nhiệm màu, thế nhưng thời gian không bao giờ dừng lại vào mười hai giờ này mãi. Mộ Mai rút tay mình ra, đặt lên cửa sổ, ngẩng đầu hờ hững nhìn cậu: “Liên Thành, về đi!”
Vưu Liên Thành cho rằng lấy hết can đảm nói ra những lời này sẽ nhận được sự vui mừng và nụ hôn thắm thiết của cô. Song lại không có, giọng điệu lạnh nhạt của cô khiến cậu hoảng sợ. Đến cùng cậu đã sai chỗ nào? Có phải cách tỏ tình của cậu không đủ lãng mạn không? Hay là những việc cậu từng làm đã khiến cô thương tâm tuyệt vọng với cậu?
“Mộ Mai, lẽ nào...” Liên Thành dè dặt hỏi, “Hôm qua anh đã uống say, hôm qua anh chỉ ngu ngốc tự giằng co với chính mình thôi.”
Trong phòng cô để một ngọn đèn nhỏ trên tường, màu sắc cũng nhàn nhạt hệt như vẻ mặt cô lúc này.
Vưu Liên Thành cúi thấp đầu: “Mộ Mai, hãy tha thứ cho anh!”
“Về đi thôi Liên Thành. Đừng quên tôi còn đang bệnh.” Mộ Mai định kéo cửa sổ lại.
“Ồ, đúng rồi, đúng rồi.” Vưu Liên Thành thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, giọng nói lãnh đạm và vẻ mặt thờ ơ nãy giờ của cô chỉ là vì cô đang bệnh thôi, “Anh về ngay đây, em nghỉ ngơi đi. Mai anh tan học sẽ đưa bác sĩ đến đây, chờ anh nhé!”
Nghe tiếng xe hơi chạy xa, Mộ Mai buồn bã dựa vào tường. Trong phút chốc, chàng trai đứng bên cửa sổ lúc nửa đêm này đã khiến tâm hồn cô già đi mười tuổi. Giờ khắc này, Mộ Mai mới nhớ đến hóa ra mình đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Vào ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi cô đã làm gì nhỉ? Ồ, nhớ ra rồi, hôm ấy cô ở trong thư phòng, trăm phương nghìn kế cám dỗ Vưu Liên Thành, dụ dỗ cậu yêu cô, dụ dỗ cậu si mê cô.
Mà vài phút trước, mộng tưởng của cô đã trở thành sự thật, không, phải nói là mộng tưởng của mẹ Xuân đã trở thành sự thật mới đúng. Vưu Liên Thành đã nói yêu Lâm Mộ Mai, còn ngốc nghếch đứng trước cửa sổ của cô tỏ tình nữa chứ.
Mộ Mai thấy buồn cười, buồn cười đến mức nước mắt thi nhau rơi xuống, giấc mơ về Bắc Kinh của cô đã pha lẫn vị đắng chát và càng trở nên xa xôi hơn rồi.
***
Trên đường lái xe về nhà, Vưu Liên Thành vừa nghe bài hát củ rích “When we fall in love”, vừa gõ tay theo nhịp trên vô lăng. Giai điệu du dương vang vọng trong xe, lời ca ngọt ngào khiến lòng cậu xốn xang. Cậu lại nghĩ đến cô rồi, không, phải bảo là bây giờ cậu rất muốn, rất muốn cô ngồi bên cạnh mình chia sẻ giờ phút này mới đúng. Cậu không cần hai người phải thân mật hôn hít gì cả, chỉ cần cô ở bên cạnh thôi là cậu đã mãn nguyện.
Hai giờ sàng, Vưu Liên Thành thấy được Đông Tiểu Quỳ đứng trong phòng mình, cô cười với cậu, má lúm đồng tiền tươi tắn dưới ánh đèn lưu ly. Cô không hỏi cậu đã đi đâu, chỉ bày tỏ mình rất lo lắng cho cậu.
“Giờ anh trở về là tốt rồi.” Tiểu Quỳ vẫn như một người vợ chu đáo cởi khăn quàng cổ ra cho Liên Thành, nhíu mày, “Sao khăn quàng cổ anh ướt thế?”
Vưu Liên Thành bắt lấy tay cô, mặt đối mặt với cô.
“Tiểu Quỳ, khi nãy anh đã trèo lên cây sồi, ngồi ngẩn ngơ trên đó suốt một giờ, khăn quàng cổ bị nước mưa trên cây thấm ướt.”
“Anh ngốc à!” Đông Tiểu Quỳ giận dỗi, “Sao lại trèo lên cây mà còn ngồi ở đó những một giờ, lẽ nào trên cây sồi có tiên nữ à?”
“Cây sồi này mọc trước cửa sổ phòng Lâm Mộ Mai, nhánh cây ấy cách cửa sổ phòng cô ấy chỉ có một bước chân.” Vưu Liên Thành từ tốn nói.
Đông Tiểu Quỳ sững sờ, lần nữa cô nguyền rủa giác quan nhạy bén của mình, lúc nào cũng vậy, cái giác quan nhạy bén này luôn tốt thì không linh, xấu lại linh. Ngay từ ngày đầu tiên gặp Lâm Mộ Mai, cô đã biết nhất định họ sẽ dây dưa không dứt với nhau vì Liên Thành ngay mà. Cô thở dài một hơi: “Em đã nghe Chu Á Luân nói về chuyện hôm qua rồi. Quả thật anh rất quá đáng, dù sao cô ấy đã ở bên cạnh anh những tám năm, anh phải đến xin cô ấy tha thứ cho anh là đúng rồi.”
Rút tay ra khỏi tay Liên Thành, Tiểu Quỳ ngượng ngùng chỉ ra cửa: “Được rồi, chắc anh cũng đã mệt mỏi, anh tắm nước ấm cho thư giãn đi. Em cũng mệt rồi, về phòng đây.”
Rồi cô quay người đi, nước mắt rưng rưng thầm nhủ: Liên Thành, anh đừng nói gì cả, xin đừng nói gì cả.
Nhưng Liên Thành vẫn thốt lên: “Tiểu Quỳ, anh yêu cô ấy, dù trốn tránh thế nào anh cũng vẫn yêu cô ấy. Tiểu Quỳ, anh không thể mất cô ấy được!”
Tiểu Quỳ đứng sững lại.
“Đêm đó cô ấy không hề bỏ thuốc vào sữa của anh, là tự anh ý loạn tình mệ, anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình đã si mê cô ấy như vậy.” Lúc nói ra câu này lòng Liên Thành quặn thắt, thế mà ngày ấy cậu đã bắt cô nói dối, cậu bắt cô phải chính miệng nói mình là đứa con gái hư hỏng thế đó.
Đông Tiểu Quỳ chớp mắt để lệ rơi xuống, quay đầu lại: “Liên Thành, tại sao phải nói những điều này với em. Anh không nói ra thì tốt biết mấy, em vẫn sẽ vờ như em không hề hay biết gì cả. Bây giờ anh nói ra như vậy em phải làm gì đây? Ai ai cũng biết bạn trai của Đông Tiểu Quỳ là Vưu Liên Thành, ba mẹ em vẫn chờ em đưa anh về Bắc Kinh ra mắt họ, bạn bè em cũng rất mong đợi được gặp anh đấy. Còn em, xưa nay ngoại trừ anh ra lòng em chưa hề có người khác, thậm chí là không buồn liếc mắt ngó ngàng đến những người con trai khác xung quanh nữa kìa, bởi vì em chỉ một lòng một dạ với anh thôi.”
“Tiểu Quỳ.” Lòng Vưu Liên Thành vô cùng nặng nề, “Em ghét nghe nói xin lỗi nên anh sẽ không nói lời ấy. Nhưng người ta thường bảo, thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Tiểu Quỳ, hiện giờ chúng ta vẫn còn rất trẻ.”
“Chúng ta vẫn còn rất trẻ, chúng ta vẫn còn rất trẻ...” Đông Tiểu Quỳ lẩm bẩm, cô giơ tay lên vuốt ve hàng mày cậu, “Bởi vì chúng ta còn rất trẻ nên em sẽ tha thứ cho anh. Để anh ở bên cạnh Lâm Mộ Mai tám năm là lỗi của em, nên giờ đây Thượng đế đang trừng phạt em. Và em chấp nhận trừng phạt đó.”
Vưu Liên Thành khẽ quay mặt tránh tay cô.
“Tiểu Quỳ, lúc chúng ta biết nhau anh mới tám tuổi, còn em chỉ bảy tuổi. Đứa con nít bảy tám tuổi có biết yêu là gì đâu. Trước đây anh từng cho rằng anh có thể, bởi vì anh thật sự thích em, nhưng mà dù thích thế nào đi nữa cũng không thể biến thành yêu được.”
“Dù thích thế nào đi nữa cũng không thể biến thành yêu sao?” Đông Tiểu Quỳ lại lẩm bẩm, sau đó cô quay nhìn ra cảnh đêm bên ngoài mỉm cười cố chấp, “Liên Thành, em vẫn muốn ở bên anh. Liên Thành, Thượng đế đã an bài cho em gặp anh trước cô ấy tự nhiên có đạo lý của nó. Liên Thành, giác quan thứ sáu của Đông Tiểu Quỳ rất chuẩn, cho dù anh và Lâm Mộ Mai có yêu nhau thế nào cũng không ở bên nhau được đâu. Em tin rằng sau cùng người sẽ ở bên anh vẫn chính là em thôi. Anh hãy xem đi, cuối cùng Thượng đế sẽ thiên vị với ai.”
Tuy nhiên Đông Tiểu Quỳ không hề hay biết, lâu thật lâu trước khi cô ta xuất hiện, Lâm Mộ Mai đã biết Vưu Liên Thành rồi.
Tớ có việc bận, thứ 4 mới gặp lại mọi người được nhé!