Tối hôm đó,
đối với Anh Phong và Ái Ngọc là một đêm dài. Cả hai chẳng tài nào có thể chợp mắt. Cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy hình bóng của đối phương và
những kỉ niệm xưa cũ. Tim lại nhói đau. Nước mắt lại khẽ lăn dài trên
má. Nhưng đau rồi lại mặc đó vì chẳng thể thay đổi được gì.
Sáng
hôm sau, Anh Phong đến gặp Hoàng Thảo. Dù đã trau chuốt vẻ bề ngoài thật kĩ nhưng cũng không che lấp nổi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn. Phong
thái cao ngạo, lạnh lùng thường ngày cũng nhạt nhòa bớt phần nào. Trong
khi đó, vừa nhìn thấy Phong, cô lại vui tươi lên hẳn:
- Anh chịu đến gặp tôi rồi ư? Chắc chắn anh đã có câu trả lời xác đáng nhỉ?
Cô khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt ánh lên niềm hy vọng tràn trề. Nực cười
làm sao khi cùng nói về một đề tài nhưng tâm trạng của cả hai lại hoàn
toàn trái ngược nhau. Nếu Hoàng Thảo đầy háo hức thì đối với Anh Phong
chỉ là một cảm giác chán ghét không hơn không kém. Hắn gật đầu và nhìn
cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, xen chút gì đó đau thương:
- Chúng ta quen nhau đi
Cô mỉm cười hạnh phúc. Một câu nói ngắn gọn, trực tiếp như thế, cả hai
bắt đầu chính thức quen nhau.Chuyện tình giữa Anh Phong và Hoàng Thảo
nhanh chóng lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt. Cũng dễ hiểu khi
cô là một hot-girl nổi tiếng trong giới trẻ. Hắn thì lại mang một vẻ đẹp vạn người mê. Cả hai thật sự trông rất đẹp đôi. Mỗi tấm hình của cả hai đều trên ngàn lượt yêu thích, đa phần bình luận đều khen và chúc cả hai hạnh phúc.
Còn về phần Ái Ngọc, những ngày sau đó, nó cứ nằm ì
trong phòng, chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn gặp ai. Nó cứ chôn mình trong nỗi cô đơn. Sau bức thư ngày hôm ấy, hắn bặt vô âm tính, biến mất khỏi
cuộc đời nó như chưa từng xuất hiện. Nó... nhớ hắn rất nhiều. Đến khi
một chút tin tức về hắn xuất hiện, cũng là lúc nỗi đau trong lòng nó
trỗi dậy khi đã nguôi ngoai phần nào. Một tấm ảnh hạnh phúc của hắn và
cô vô tình hiện lên trang cá nhân của nó. Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là
hình dáng thân thương ấy nhưng... người bên cạnh đã không còn là nó. Dẫu đã biết từ trước nhưng nó vẫn không tránh khỏi hụt hẫng. Tim nó vẫn
không thôi nhói lên một nhịp đến rợn người. Họ đã quen nhau rồi sao? Nó
nở một nụ cười chua chát. Đau đớn tột cùng là thế nhưng trong nó chẳng
hiểu sao luôn dấy lên một mối nghi ngờ mờ nhạt. Chính mối nghi ngờ ấy
khiến lòng nó không thôi hy vọng. Nó quá si tình rồi hay chăng?
Thời gian lại trôi. Mới đó đã là mùng mười tết. Tết năm nay của nó sao
mà ảm đạm đến thế. Hôm nay nó phải quay trở lại trường đi học bình
thường rồi. Tuy vậy, nó lại chẳng mấy háo hức, nếu không nói là chán
nản. Vì nó tự biết phải chạm mặt Phong, có khi còn phải thấy những hành
động ngọt ngào giữa họ. Nhưng nó chưa sẵn sàng. Nó phải biết đối mặt ra
sao, xử sự thế nào? Quan trọng hơn, liệu nó có thể giữ bình tĩnh, kiềm
hãm những giọt nước mắt đáng ghét kia? "Cạch". Bà Vương mở cửa bước vào
khiến nó hơi giật mình mà thoát khỏi trạng thái mơ màng vì những dòng
suy nghĩ hỗn tạp trong tâm trí. Khẽ thở dài, bà Vương đến bên cạnh đứa
con gái bé bỏng của mình:
- Ba con ra sân bay rồi. Trước khi đi ba vẫn không thôi lo lắng cho con
- Con không sao đâu
Nó hờ hững đáp. Những ngày đầu, nó giận ông Vương vì ngăn cản nó tìm
Phong. Nhưng giận rồi lại thôi, ông Vương vẫn là ba của nó. Nó và ông
vẫn là một gia đình. Nó hiểu ông cấm nó vì ông thương con nên thành ra
nó chỉ biết tự giận bản thân mình đã quá ngờ nghệch thế thôi.
- Ái Ngọc à. Buông bỏ cậu ấy đi. Con còn nhiều thời gian mà. Con còn gặp nhiều người sau này nữa
Bà Vương xót xa nhìn con mình. Nó biết và nó không muốn bà lo lắng. Thế nhưng nó chẳng biết nói thế nào để an ủi nên đành lặng im bỏ nốt những
quyển vở còn lại vào cặp.
- Huống hồ chi chúng ta sẽ không còn ở Việt Nam.
Trong phút lơ đễnh, bà đã vô tình nói ra điều không nên nói. Nhưng trễ
hay sớm gì nó cũng cần phải biết. Thế nên bà đành thú nhận
- Vì công ti xảy ra chuyện không hay nên chúng ta sẽ quay về Mĩ sinh sống. Chẳng biết khi nào mới trở về Việt Nam
- Mẹ đang đùa thôi phải không?
Nó tròn mắt nhìn mẹ, dường như không tin vào tai mình. Một ngọn lửa vô
hình bỗng nổi lên trong lòng nó. Nó bỗng cảm thấy mọi người xung quanh
đều xem nó như trẻ con, đều thích giấu diếm bí mật để trêu đùa nó vậy.
Đến tận bây giờ liệu còn chuyện gì nó chưa biết hay không?
- Mẹ xin lỗi. Nhưng đó là sự thật
Câu nói ấy rơi hẫng vào không gian tĩnh lặng.
- Con phải đi học rồi.
Ngọc không muốn bà biết nó đang rất giận bà, càng không muốn bà thấy
khuôn mặt rối bời của mình. Thế nên nó cố tình đáng trống lãng, phá vỡ
không khí ngột ngạt trong phòng và đi một mạch ra xe. Nhìn bóng dáng con dần khuất, bà tin việc định cư sang Mĩ kia sẽ giúp nó quên hắn dễ dàng
hơn. Nhưng không, bà đã lầm. Điều đó chỉ khiến lòng nó chợt dấy lên một
mối nghi ngờ mờ nhạt. Tia hy vọng vốn đã muốn dập tắt nay lại bùng lên
mạnh mẽ.
- Có phải anh vì chuyện này nên mới làm thế với em
không? Anh đâu thích Thảo thật lòng đâu,phải không anh? Tất cả chỉ là
một màn kịch.
Nó tự thì thầm với chính mình. Nó phải gặp Phong.
Nó phải nghe lời thú nhận từ chính hắn. Nếu điều nó nghi ngờ là sự thật, nó và hắn sẽ quay lại như trước thì tương lai sẽ ra sao? Điều đó nó
chưa nghĩ tới. Thậm chí nó chẳng còn tâm trí nào để quan tâm điều đó vào giây phút này. Nó chỉ muốn biết... lý do thật sự khiến hắn phải tàn
nhẫn với nó như thế.