...
Một bất ngờ đột ngột đến với cô như mọt cơn bão, phá tan sự bình lặng vốn có.
Sau khi album cùng tên đầu tiên của Secret được hoàn thành một cách miễn cưỡng
và vất vả, họ lại gấp rút và căng thẳng bước vào giai đoạn lên hình với MV. Đầu
tháng ba, thời tiết vẫn còn lạnh, bộ phim do Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam diễn vai
chính cũng được mở máy.
Mặc dù Liễu Vân Dật và Bách Vũ Trạch cũng có vai diễn trong bộ phim này nhưng
chỉ là vai phụ nên có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn Giang Hạo Vũ. Nhưng họ không
được nghỉ ngơi, ngủ cho thoải mái như mong muốn, ngược lại hàng ngày sáng dậy
sớm tối phải muộn có mặt công ty để học vũ đạo. Giang Hạo Vũ còn mệt hơn, sau
khi quay phim xong phải mau chóng về công ty để luyện tập cùng mọi người.
Lâm Mặc luôn ở bên cạnh Giang Hạo Vũ từ đầu đến cuối vì anh đóng phim cùng Tô Á
Nam nên Tranh Tinh cũng tiết kiệm được người đến giúp các nghệ sỹ khác.
Buổi chiều hôm đó, trời hơi âm u, Giang Hạo Vũ quay xong cảnh của mình ngồi
xuống bên cạnh trường quay.
Chợt cảm thấy hơi đói, anh định rời trường quay đến chiếc xe đỗ cách đó không
xa để lấy đồ ăn. Vừa đứng dậy anh đã thấy Lâm Mặc bước lại, tay cô cầm một túi
bóng trong suốt, bên trong có vài hộp bánh ga tô mới ra lò.
“Muốn ăn cái nào?”
Anh nhìn vào trong túi bóng Lâm Mặc đưa cho, tiện tay lấy một cái. Họ đóng phim
nên không ăn đúng bữa, Lâm Mặc luôn chuẩn bị đồ ăn trên xe để phòng khi cần
đến. Nhưng bánh ga tô là lần đầu tiên cô chuẩn bị.
Không giao lưu với nhau nhiều nên giữa họ luôn luôn giữ một khoảng cách nhất
định như vậy. Ngoài nội dung công việc, Lâm Mặc không chủ động nói chuyện với
mọi người, anh cũng có sự e ngại của mình nên khi có hai người với nhau, họ yên
lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi.
Giang Hạo Vũ bóc vỏ giấy của bánh ga tô rồi cắn một miếng, anh vô cùng ngạc
nhiên.
Hôm nay nhóm phim đến Tô Châu để lấy cảnh, vị bánh này chỉ có ở cửa hàng gần
nhà anh tại Thượng Hải, vì thích ăn bánh ga tô nên anh yêu cầu riêng với cấp
trên cho anh ở gần đó, vì sao cô ấy biết sở thích này của anh?
Như biết trước câu hỏi của anh, Lâm Mặc quay đầu nhìn về hướng Tô Á Nam đang
quay phim, thờ ơ nói: “Một người trợ lý tốt cần phải biết những tiểu tiết nhỏ
như vậy.”
“Vì sao cô chỉ muốn làm một trợ lý?” Giang Hạo Vũ đột nhiên rất muốn biết rốt
cuộc cô và Chung Nhã Tuệ có gì giống nhau. Vì không quên được Chung Nhã Tuệ, vì
những lời đồn đại về cô ở Tranh Tinh nên anh không thể không quan tâm đến cô.
“...”
Lâm Mặc không trả lời nhưng Giang Hạo Vũ không chịu bỏ cuộc.
“Đã từng có cơ hội trở thành nghệ sỹ và người quản lý, thậm chí vào ban lãnh
đạo của Tranh Tinh, vì sao cô chỉ muốn làm công việc trợ lý không có tiếng tăm
và vất vả?”
“Còn anh thì sao? Là con của gia đình thế gia giàu có của Singapore, vì sao
không tiếp quản sự nghiệp của gia đình mà lại đến Trung Quốc làm nghệ sỹ?” Để
thoát khỏi tình thế khó xử, Lâm Mặc hỏi ngược lại anh.
Cô đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này nhưng không sao hiểu được, một người giỏi
giang và có khả năng quản lý như anh vì sao lại từ bỏ việc kế nghiệp gia đình
để làm một công việc vốn không phù hợp với mình. Sau khi quan sát một thời
gian, cô ấy anh không biết phải làm gì khi đối diện với ống kính máy quay,
trước khi diễn anh căng thẳng đến mức không nói nên lời, anh thường xuyên đỏ
mặt đến mức nhân viên hóa trang nói đùa rằng anh không cần trang điểm cũng đã
rất đẹp rồi.
Giang Hạo Vũ nhìn cô, có cảm giác giống như đang bị Chung Nhã Tuệ chất vấn. Vì
sao anh bước vào nghề này, được bạn bè khích lệ chỉ là lý do thứ yếu, nguyên
nhân chính là có liên quan đến Chung Nhã Tuệ.
Anh cúi đầu cắn một miếng bánh, cảm thấy vị ngọt mát của bơ tan ra trong miệng
rồi nói khổ sở: “Bởi vì đây là một nhiệm vụ tôi không thể hoàn thành, vì thế
tôi muốn nghênh chiến với nó.”
Anh vừa dứt lời, một hồi ức đã xa bao trùm lấy họ.
Vào một ngày hè nóng nực, Giang Hạo Vũ đứng bên cạnh bể bơi nhìn xuống nước bể
trong xanh, toàn thân anh nổi da gà. Chung Nhã Tuệ ngẩng đầu lên từ dưới nước,
khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cười hỏi anh: “Evan, việc này đối với anh là nhiệm
vụ không thể hoàn thành sao?”
Anh gật đầu. Bởi vì khi còn nhỏ anh bị rơi xuống nước suýt chết nên từ đó anh
rất sợ khi nhìn thấy nhiều nước.
Chung Nhã Tuệ đưa tay ra hiệu nhờ anh kéo cô lên rồi đột ngột mạnh tay kéo anh
xuống nước. Chưa chìm xuống nước nhưng tinh thần anh đã rất hoảng loạn, anh
vùng vẫy làm nước bắn tung tóe.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một bàn tay dịu dàng cầm lấy cánh tay anh, kéo anh
lên khỏi mặt nước rồi ôm lấy anh đầy ấm áp. Không khí trong lành tràn vào trong
phổi anh, một cảm giác mát mẻ ngọt ngào bay lượn trong không trung. Dần dần anh
lấy lại bình tĩnh, cơ thể cũng thả lỏng hơn, sóng nước hiền hòa vỗ lên người
anh, mát lạnh và dễ chịu.
Anh hơi xấu hổ ngẩng đầu nhìn Chung Nhã Tuệ, e rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt khinh
thường giễu cợt của cô. Nhưng Chung Nhã Tuệ không như vậy, cô chỉ nhẹ nhàng
vuốt nước trên mặt hộ anh, ánh mắt nhìn anh vẻ đầy ngưỡng mộ rồi nói: “Evan,
anh thông minh và học hành rất giỏi, thể thao cũng rất cừ, không dám xuống nước
chỉ là do yếu tố tâm lý mà thôi. Em tin trên thế giới này, không có điều gì anh
muốn làm mà không làm được, vì thế anh nghênh chiến một chút được không? Em sẽ
làm cùng anh. Không phải chúng ta đã hẹn nhau sau này sẽ đi du lịch nước ngoài,
đi khắp mọi nơi trên thế giới, em rất thích biển nên anh không được sợ, được
không?”
Vì cô nói cô tin tưởng vào anh, cô sẽ làm cùng anh nên anh thật sự hạ quyết tâm
khắc phục cảm giác sợ nước của mình. Cả mùa hè, họ tranh thủ thời gian để hoàn
thành nhiệm vụ ngỡ rằng không thể thực hiện đầu tiên đó của anh. Việc này có ý
nghĩa rất to lớn, sau đó cho dù có gặp việc khó khăn như thế nào, anh cũng nhớ
đến sự khích lệ động viên dịu dàng của Chung Nhã Tuệ. Anh không muốn tiếp quản
sự nghiệp của gia đình, bước tiếp cuộc đời giống như cha anh, khi có người đến
tìm gặp, anh được bạn bè khích lệ, đặc biệt anh nhớ rằng Chung Nhã Tuệ rất yêu
âm nhạc và thích nghe hát, nhiều lý do đã đưa đẩy anh đến Trung Quốc, gia nhập
vào Tranh Tinh, chính thức bắt đầu nghênh chiến với một nhiệm vụ mới anh không
thể hoàn thành.
Lâm Mặc không hiểu được những cảm nhận sâu sắc ấy của anh, ngược lại cô bối rối
không biết phải làm gì. Cô không nghĩ rằng một câu nói của cô có thể trở thành
duyên cớ khiến cho họ gặp lại nhau. Điều này có ý nghĩa gì? Không phải anh nên oán
hận cô, từ bỏ tất cả mọi điều liên quan đến cô rồi bắt đầu một cuộc sống hoàn
toàn mới mẻ sao?
Điều này có ý nghĩa gì?
Không thể lý giải được, cô quay người muốn trốn chạy nhưng vừa bước được vài
bước đã nghe thấy Giang Hạo Vũ nói.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi bực bội, cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn
anh, “Không phải bất kỳ việc nào cũng cần có lý do, cho dù có đi chăng nữa, tôi
cũng có quyền chọn lựa tâm sự cùng ai.” Ý của cô là cô không muốn nói với anh.
Giang Hạo Vũ rất ít khi muốn hỏi chuyện của người khác đến cùng, nhưng lúc này
anh đột nhiên cảm thấy không công bằng với Tô Á Nam.
“Ngay cả Tô Á Nam cũng không phải là lựa chọn của cô sao?” Giọng của anh có
chút giễu cợt.
Giống như bị dội lên đầu một gáo nước lạnh, Lâm Mặc yên lặng ngẩng đầu nhìn về
phía nhóm phim đang quay hình. Đúng lúc Tô Á Nam vừa quay xong một cảnh, nhìn
thấy cô liền cười giơ tay vẫy. Nụ cười rạng rỡ đó khiến cho trái tim Lâm Mặc
như bị rơi xuống vực thẳm.
Có phải trong mắt của tất cả mọi người, cô là một con người như vậy? Giống như
Giang Hạo Vũ nghĩ, cho dù quan hệ của cô và Tô Á Nam tốt đến đâu cô cũng không
thể nói tất cả mọi điều với cô ấy mà luôn luôn có một chút đề phòng.
Cô bước đến gần, đưa nước khoáng cho Á Nam một cách máy móc rồi dùng khăn giấy
cẩn thận lau mồ hôi cho Á Nam và giúp cô trang điểm lại.
Rõ ràng cô đang nhìn Tô Á Nam mà đường nét khuôn mặt của cô ấy đột nhiên trở
nên mơ hồ.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Cô nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng của Trương Như đang vô cùng hoảng
loạn.
Cô cầm hộp trang điểm đặt vào tay Tô Á Nam, quay người chạy về phía xe ô tô.
Giang Hạo Vũ đứng dậy, Tô Á Nam cũng bất an nhìn theo hướng Lâm Mặc chạy đi.
Tô Á Nam hỏi lớn: “Sao thế?”
“Bách Vũ Trạch tập vũ đạo bị thương rồi.”
Chiếc xe để lại một làn khói, vượt ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Bức tường trắng tinh trong hành lang dài không có sinh khí, dưới ánh đèn màu đỏ
trong phòng chẩn đoán bệnh, Trương Như và bố mẹ của Bách Vũ Trạch đang ở trong
trạng thái hoang mang không biết phải làm gì…Những hình ảnh đó hiện lên trước
mắt Lâm Mặc, đột nhiên cô cảm thấy mình sắp bị ngạt thở.
Cô vừa đứng vững, đang định hỏi Trương Như tình hình cụ thể thì đèn trong phòng
chẩn đoán tắt, bác sỹ bước ra bị mọi người xúm lại xung quanh.
“Bác sỹ, con trai tôi bị thương có nặng không?” Mẹ của Bách Vũ Trạch khóc thành
tiếng, nắm chặt lấy cánh tay của bác sỹ giống như đó là ngọn cỏ cứu mệnh.
Bác sỹ điềm nhiên nhìn bà, bình tĩnh và trả lời rất công thức về kết quả kiểm
tra: “Dây chằng đầu gối phải bị đứt, cần tiến hành làm phẫu thuật ngay lập
tức.”
Dây chằng bị đứt? Vì sao lại như vậy?
Lâm Mặc ngạc nhiên nhìn Trương Như, Trương Như cũng không hiểu hoang mang kể
lại tình hình lúc đó: “ Thời gian này cần phải vận động nhiều hơn vì vấn đề vũ
đạo của MV, nhưng thầy giáo vũ đạo và Liễu Vân Dật đều không sao! Buổi tập hôm
nay vừa bắt đầu chưa được bao lâu, cậu ấy vừa nhảy lên thì bị ngã.”
“Có thể là do ảnh hưởng của vết thương cũ.” Bác sỹ nói xen vào.
Sắc mặt của mẹ Bách Vũ Trạch đột nhiên trắng bệch, “Hồi học cấp ba, Vũ Trạch có
bị thương ở đầu gối, lẽ nào…”
“Vết thương cũ nếu không được điều trị tốt, có thể tạo thành gánh nặng cho đầu
gối, khi chịu áp lực ở mức độ nhất định sẽ gây ra tình trạng này.”
“Bác sỹ, sau khi phẫu thuật xong có thể lành bệnh không? Cần bao nhiêu thời
gian?”
Lâm Mặc yên lặng chờ đợi. Đây là điều cô cần biết vì có liên quan đến việc điều
chỉnh các công việc tiếp theo của Secret.
“Phẫu thật có thể phục hồi dây chằng bị đứt, nhưng có thể lành bệnh hay không
phải dựa vào quá trình hồi phục của bệnh nhân, chịu khó tập luyện thì cần nửa
năm để đi lại bình thường, trong thời gian đó không được vận động mạnh.”
“Vâng, xin bác sỹ tiến hành phẫu thuật, chúng tôi sẽ toàn tâm toàn lực để phối
hợp trị liệu.” Câu nói khiến cho bố mẹ Bách Vũ Trạch cảm thấy yên tâm nhưng
trong lòng cô lại vô cùng lo lắng.
Đối với người mới vào nghề, nửa năm là khoảng thời gian vô cùng quan trọng. Sự
việc xảy ra khiến cho kịch bản của MV cần phải sửa đổi, nhân vật phụ trong bộ
phim không được tiếp tục xuất hiện nữa, việc quảng cáo cũng bị ảnh hưởng…Điều
đó có nghĩa là Secret sẽ bị giải tán một cách gián tiếp.
“Lâm Mặc, giờ phải làm thế nào? Cấp trên…”
Bố mẹ của Bách Vũ Trạch đã theo bác sỹ để làm thủ tục nhập viện, trong hành
lang chỉ có Trương Như và Lâm Mặc. Lâm Mặc cầm lấy bàn tay hơi run run của
Trương Như, nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng giúp cô ấy yên tâm.
“Em sẽ báo cáo với cấp trên, bây giờ việc chính phải làm là phát hành album
đúng kế hoạch. Vấn đề của Bách Vũ Trạch chắc chắn sẽ có biện pháp nào đó, thời
gian này, phiền chị thường xuyên đến thăm cậu ấy. Secret đã được thành lập, cho
dù như thế nào vẫn phải tiếp tục thực hiện hợp đồng, các việc khác em sẽ lo
giải quyết, chị sẽ phụ trách liên lạc với các cơ quan truyền thông.
“Được…Được.”
Thấy thái độ bình tĩnh của Lâm Mặc, Trương Như không còn hoang mang như trước,
hai người đi tìm bố mẹ của Bách Vũ Trạch và đến gặp cậu lúc đó đã tỉnh lại, hỏi
thăm vài câu rồi rời khỏi bệnh viện, ai đi làm việc của người đấy.
Lâm Mặc dùng hai ngày để giải quyết rõ ràng mọi vấn đề.
Đầu tiên là gặp đạo diễn của MV, đưa ra lý do Bách Vũ Trạch là ca sỹ chính
trong kịch bản bị thương nên cần viết lại từ đầu. Sau đó thông qua Trí Thần tìm
nhà biên kịch của bộ phim sửa lại kịch bản. Ngoài ra cô còn liên lạc với công
ty quảng cáo tạm hoãn thời gian quảng cáo một thời gian. Ngày thứ hai Bách Vũ
Trạch nhập viện, Trương Như thông báo với các cơ quan truyền thông tin cậu ấy
bị thương nhưng giấu kín tình hình cụ thể. Trong thời gian đó, các tin về
Secret lại nóng hổi giống như mấy ngày đầu mới ký kết, mọi người trong làng
giải trí đều vô cùng quan tâm.
Hai ngày đó, Lâm Mặc hầu như không chợp mắt. Trong lúc căng thẳng xử lý công
việc, cô thường tự hỏi, đây là số phận của Secret sao? Chỉ mới bắt đầu vài
tháng đã gặp phải một vấn đề rất hiếm gặp trong làng giải trí. Nhưng sự cố bất
ngờ là những điều mà không ai có thể dự liệu được, chỉ có thể nói Secret không
gặp may mắn mà thôi. Nếu Secret bị buộc phải giải tán, liệu Giang Hạo Vũ có thể
một mình tiếp tục kiên trì tham gia vào làng giải trí này không?
Không, anh ấy không thể, anh ấy là một người yếu đuối và trầm lặng, không có
khả năng ăn nói của Liễu Vân Dật, không có tài năng âm nhạc của Bách Vũ Trạch,
chỉ dựa vào ngoại hình xuất chúng, anh ấy sẽ không thể độc lập tồn tại. Bước
vào làng giải trí, thời cơ rất quan trọng, nếu đợi anh ấy quen dần với mọi thứ
thì sẽ có những người mới trẻ trung hơn, tuấn tú hơn xuất hiện, đẩy anh ấy ra
khỏi vòng quay của giới nghệ sỹ.
Anh muốn nghênh chiến nên cô không thể để anh vừa đứng dậy đã bị quật ngã.
Mọi vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa, cuộc phẫu thuật nối dây chằng cho Bách
Vũ Trạch rất thành công. Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Mặc quyết định quay lại nhóm
đóng phim để bàn tình hình công việc.
Hôm nay Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam đóng một cảnh cúng lễ ở nghĩa trang, đây là
cảnh quan trọng nhất trong bộ phim.
Thấy Lâm Mặc đến, Tô Á Nam vội vàng ra đón.
“Bách Vũ Trạch khỏe không? Nghe nói cuộc phẫu thuật đã kết thúc?”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, tiếp theo cần theo dõi tình hình hồi phục như
thế nào.” Lâm Mặc có vẻ hơi mệt mỏi, tóc bị gió thổi nên hơi rối.
“Việc này đúng là không may cho Secret, không biết tương lai sẽ như thế nào?”
Tô Á Nam quay đầu nhìn Giang Hạo Vũ đang đứng trước mộ, thở dài một tiếng.
“Cậu không phải lo, mình có thể xử lý được.”
Sắc mặt Tô Á Nam không tự nhiên, dường như có tâm sự sợ người khác biết được,
cô vội vàng giải thích: “Đương nhiên mình tin cậu, dù sao cũng là anh em một
nhà rồi, họ gặp bất lợi cũng không tốt cho Tranh Tinh.”
Lâm Mặc cảm thấy như sắp bị ngạt thở, cúi đầu xuống nở một nụ cười miễn cưỡng
rồi tự nói với mình: “Mình sẽ không để phát sinh những việc bất lợi.”
Lúc này, đạo diễn gọi Tô Á Nam lại bổ sung một cảnh quay, nhân cơ hội đó cô
quay người chạy đi, hy vọng không khí trong lành ở ngoại ô sẽ giúp mình thoát
khỏi tâm trạng u uất.
Dưới ánh nắng gay gắt, cảnh vật sơn thủy hữu tình giúp cô cảm thấy mát mẻ dễ
chịu hơn, cô nhìn thấy một người.
Giang Hạo Vũ? Anh ấy quỳ ở đó làm gì?
Sự tò mò giống như một ma lực khiến cô bước về phía Giang Hạo Vũ.
“Anh đang làm gì đấy?” Cô nhìn bức ảnh của một người phụ nữ lạ trên bia mộ.
Giang Hạo Vũ không ngẩng đầu lên, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ và nói
nhỏ: “Đạo diễn nói tôi diễn cảnh vừa rồi rất tốt, thực sự lúc đó tôi không biết
mình đang làm gì, tôi luôn nhớ đến mẹ tôi.”
“Nhớ mẹ thì gọi điện thoại cho bà, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như
thế, không cần anh ở đây buồn rầu.” Đột nhiên tim Lâm Mặc giật thót, một cơn
tức giận khiến cô thốt lên những lời không hay, có thể động chạm đến người
khác.
Nhưng Giang Hạo Vũ không hề tức giận, anh nhếch miệng cười khổ sở: “Mẹ tôi mất
rồi.”
Dường như có một tia sét đánh trúng vào tim Lâm Mặc trong khi bầu trời vẫn đang
trong xanh.
Trước mắt cô xuất hiện một khuôn mặt hiền từ phúc hậu và nụ cười vô cùng dịu
dàng. Không lâu, hình ảnh đó biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt vui vẻ trẻ
trung khác.
Đột nhiên cô ôm lấy đầu, nhìn lên tấm bia mộ rồi lùi lại, cô nghe thấy rất
nhiều âm thanh, tiếng khóc, tiếng ai oán, tiếng la hét tuyệt vọng.
“Cô sao thế?” Giang Hạo Vũ thấy cô có gì đó là lạ, đứng dậy đỡ lấy cô, nhưng
anh vừa giúp cô đứng vững đã bị cô đẩy mạnh ra rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Cô thật là kỳ lạ. Giang Hạo Vũ đứng nguyên chỗ cũ vẻ khó hiểu.
Lâm Mặc bước đến bên một cái hồ nhân tạo ở góc khuất để thoát khỏi tầm mắt của
mọi người.
Cô run rẩy lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ, đưa hai viên thuốc lên miệng
nuốt vội.
Cô ngồi trên mặt đất và ôm lấy đầu, không hề nhận ra nước mắt đã chảy ướt mặt
mình.
Người có phong cách nho nhã, nụ cười hiền dịu, thích ca ngợi các món ăn ngon
giống mẹ đã qua đời rồi sao?
Sao lại thế? Vì sao lại thế? Có phải do ông trời đố kỵ với những gì đẹp toàn
thiện toàn mỹ nên cố tình bất chấp tất cả để phá hoại không?
Đôi mắt vô cùng đau thương của Giang Hạo Vũ khiến cô cảm thấy mình sắp chết
chìm trong nỗi đau thương đó.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đầy khủng hoảng và đau khổ của Bách Vũ
Trạch trong bệnh viện, cậu vốn dĩ là người thích sân khấu, luôn theo đuổi sự
hoàn mỹ và lúc nào cũng vui vẻ, vậy mà bây giờ, cậu kéo tay bác sỹ không ngừng
hỏi: “Sau này cháu có thể nhảy được không? Có thể tham gia quay phim được
không? Có phải sau này cháu không đi được nữa không?”
Còn có ai, còn có ánh mắt của ai chất chứa đầy bi thương không thể giải tỏa?
Uống thuốc rồi nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, mắt cô sưng đỏ, nét mặt
bơ phờ mệt mỏi, không hề giống với hình ảnh một Lâm Mặc mạnh mẽ và lạnh lùng.
Cô nhếch miệng cười chua chát.
Cô ngạc nhiên khi nhận ra trong ánh mắt của mình cũng có sự bi thương đó.
Không, cô không được phép đau thương, cô mất đi quyền được đau thương từ lâu
rồi. Cô đã thề với chính bản thân mình, bất kỳ ai cũng có lý do để đau thương,
chỉ một mình cô là không, cô là Lâm Mặc, một cây đại thụ vô cùng cường tráng,
là chỗ dựa cho những người đau thương khác.Đây là sứ mệnh duy nhất của cô.
Cô bắt đầu hít thở sâu và cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt dần dần trở lại vẻ
bình thản lạnh lùng như trước. Cô đứng dậy, chỉnh sửa quần áo và đầu tóc, trang
điểm rồi chầm chậm bước về phía nhóm phim.
Cô là cây đại thụ, cây đại thụ không có linh hồn, giá trị để cô tồn tại là che
mưa nắng cho những người cô yêu quý. Chỉ như vậy mới có thể giảm nhẹ mọi tội
lỗi mà cô đã gây ra.