Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 6: Chương 6: Gió bão




... Thân thể và trái tim của cô mãi mãi thuộc về một người, những gì cô phải đối mặt là một cơn bão rất lớn.

Quá trình làm album đã đến thời điểm quan trọng nhất.

Lâm Mặc hỏi ý kiến của Bách Vũ Trạch, ngạc nhiên thấy một người từ bé đến lớn sống trong nhung lụa như cậu cũng có khả năng kiên nhẫn chịu đựng, cậu yêu cầu quay trở lại làm việc, ngồi trên xe lăn quay hết các cảnh của MV.

Trước đây Lâm Mặc không quan tâm nhiều đến cậu bé này vì cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng lần này cô rất ủng hộ tinh thần trách nhiệm của cậu.

Nhưng vào chính đêm trước khi Secret phát hành album mới, Lâm Mặc nhận được một tờ báo sẽ xuất bản vào ngày hôm sau với nội dung khiến cho cô vô cùng sửng sốt, tin này có thể khiến cho một nhóm mới chưa ổn định như Secret không thể tồn tại được, điều ngạc nhiên là người viết toàn bộ bài báo đó chính là Bách Vũ Trạch, cậu bé có tinh thần đang sa sút và buồn bã đó.

Đáng ghét.

Lâm Mặc tức giận vò nát tờ báo, nhìn tên tờ báo rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Đúng là một làn sóng lớn, nhưng bây giờ không phải là lúc đi tìm sự thật, càng không phải là lúc đi hỏi tội, việc cô cần làm là không để cho tờ báo này được phát hành ra ngoài.

Cô mở điện thoại gọi điện cho tổng biên tập của tờ báo này, đáng tiếc là mỗi lần gọi cô đều nhận được thông báo: Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy. Sau đó truyền lại tiếng tít tít vô vọng.

Điều này nghĩa là sao? Ông ta đã thông báo cho cô rồi lại tắt điện thoại để cô không liên lạc được? Rốt cuộc ông ta muốn giở trò gì?

Người đàn ông có tên Lý Vân Thâm này là loại người mà cô rất ghét, bên ngoài luôn tỏ ra đàng hoàng đĩnh đạc, thực ra những việc ông ta làm không bằng loài cầm thú. Tờ báo của ông ta là một tờ báo rất nổi tiếng trong những tờ báo cùng thể loại bởi ông ta làm hài lòng tâm lý thích dò xét của mọi người, bất chấp đạo đức nghề nghiệp, thường xuyên tiết lộ những bí mật riêng tư của giới nghệ sỹ, thậm chí biến không thành có. Bởi vì đằng sau ông ta có thế lực đen tối nâng đỡ nên rất nhiều nghệ sỹ không dám làm gì, đành ngậm đắng nuốt cay cam chịu.

Cô đã từng xung đột với ông ta vì các vấn đề của Tô Á Nam, điều lạ lùng là ông ta không giở trò xấu xa như mọi lần mà tỏ ra rất biết điều, thậm chí ngay lập tức chấp nhận bỏ bài báo không có thật về Tô Á Nam, hơn nữa còn hứa sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Á Nam nữa.

Nhưng sau lần đó, Lý Vân Thâm bắt đầu theo đuổi cô, thiên hạ nói ông ta đã trúng tiếng sét ái tính, trên thực tế là ông ta muốn có quan hệ nam nữ với cô.

Lâm Mặc rất khổ sở với ông ta, không muốn có bất kỳ điều gì dính dáng tới ông ta nhưng cũng không dám đắc tội, sợ rằng nếu làm ông ta tức giận sẽ ảnh hưởng đến Tô Á Nam.

Lâm Mặc càng ngạc nhiên hơn khi cách đây một năm Lý Vân Thâm không còn đến tìm cô nữa, cũng không làm điều gì bất lợi cho Á Nam, trên tờ báo mặc dù có đăng tin về Á Nam nhưng nội dung không có gì quan trọng, không hề ảnh hưởng đến hình ảnh của cô ấy.

Điều này khiến cho Lâm Mặc nhất thời nghĩ rằng ông ta thực sự thích cô, sau khi biết cô không có ý gì với mình, ông ta đã quyết định từ bỏ cô và Tô Á Nam, không ngờ im hơi lặng tiếng một năm trời, lần này cơn bão quay lại còn mãnh liệt hơn.

“Tít tít”, cô nhận được một tin nhắn.

Lâm Mặc mở điện thoại, sững sờ vì ngạc nhiên.

Trong tin nhắn viết: Cô tìm tôi? Vậy hãy đến nhà tôi, tôi vẫn ở chỗ cũ. Người gửi tin: Lý Vân Thâm.

Tay Lâm Mặc bắt đầu run lên, cô hiểu ngay ý nghĩa ẩn giấu trong tin nhắn đó. Là vì cô sao? Vì cô không đồng ý làm tình nhân của ông ta nên ông ta dùng cách này để ép buộc cô sao?

Ông ta biết cô rất có trách nhiệm trong công việc, ông ta biết cô luôn quan tâm đến những người xung quanh, điều gì ông ta cũng biết, ông ta hiểu cô còn hơn chính bản thân cô, ông ta giống như một con báo đi săn mồi, chỉ cần lọt vào tầm mắt của ông ta thì không có ai chạy thoát.

Cô đã sớm biết được điều này vậy mà lại luôn xem thường ông ta.

Rốt cuộc cô có nên đi không? Có nên đi không?

Ba người Secret đang đứng trong phòng thu để thu âm, cô đứng bên cạnh máy quay nhìn ba người lần lượt trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình: “Có thể nói một chút vì sao các anh muốn bước chân vào giới nghệ sỹ không?”

Liễu Vân Dật: “Đây là một mơ ước của tôi, tôi về nước tham gia vào cuộc thi và thật may mắn có được cơ hội này để thực hiện mơ ước của mình.”

Bách Vũ Trạch: “Từ nhỏ tôi đã thích âm nhạc, thích ca hát. Tôi hy vọng có một ngày được đứng trên sân khấu để hát bài hát của mình cho tất cả mọi người nghe.”

Giang Hạo Vũ: “Tôi không có mơ ước mạnh mẽ như hai người kia, nhưng đối với tôi, đây là một loại cảm giác được thử thách và nghênh chiến, mẹ tôi mắc bệnh qua đời khiến cho tôi hiểu ra được rất nhiều điều, vì thế tôi muốn thử một lần, thử làm thật nhiều việc trước đây mình chưa từng làm để sau này không hối hận.”

Thái độ của họ rất nghiêm túc khi nói đến lý tưởng và tương lai của mình, trong ánh mắt họ chứa đựng rất nhiều hy vọng, hy vọng bản thân có thể không ngừng nỗ lực về ước mơ và biến ước mơ thành hiện thực.

Lâm Mặc nhét điện thoại vào túi, quay sang nhờ người viết chương trình nói với Secret tự đi xe về rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Cô không nên đi, nhưng cô cần phải đi.

Tuy nhiên trước khi đi, cô có gọi một cuộc điện thoại.

Lý Vân Thâm sống trong một tòa biệt thự ở một khu đẹp nhất Thượng Hải, bước ra khỏi nhà là đi xe Porsche.

Ông ta được coi là một người nổi tiếng, một con người thành công muốn gì có đó, đáng tiếc tất cả những điều này đều do vợ ông ta đem đến vì cô ta là thiên kim tiểu thư của một công ty có xã hội đen bao bọc.

Ông ta không hề yêu vợ nhưng lại rất cần thế lực của vợ.

Lâm Mặc nhấn chuông cửa của tòa biệt thự, cửa được mở ra rất nhanh.

Lý Vân Thâm mặc một bộ quần áo ở nhà đắt tiền, trong tay cầm một ly rượu vang. Ông ta nghiêng người để Lâm Mặc bước vào rồi đóng cửa lại.

“Có muốn uống một ly không?” Ông ta giơ ly rượu trong tay, khuôn mặt tươi cười, đằng sau đôi kính gọng vàng là đôi mắt tinh nhanh, nhất cử nhất động đều rất thận trọng.

Lâm Mặc không thèm để ý đứng trước ghế sô pha hỏi: “Rốt cuộc là ông muốn thế nào?”

Lý Vân Thâm nhún vai: “Cô đến đây rồi còn hỏi tôi muốn thế nào sao?”

“Tôi đến vì muốn ông không phát hành tờ báo tuần này.”

“Đương nhiên, tôi gọi cô đến cũng là vì chuyện này. Về việc tờ báo kỳ này có phát hành hay không thì phải xem biểu hiện của cô như thế nào?”

Ánh mắt của Tô Cẩm trở nên điềm nhiên. Cô ngồi xuống với một tư thế thoài mái nhất, đặt ba lô xuống bên cạnh. Cô không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa mà hỏi Lý Vân Thâm: “Cả năm nay không có tin tức gì của ông, ông đã đi đâu?”

Lý Vân Thâm thấy thái độ của cô, trong lòng vô cùng vui mừng nghĩ rằng cuối cùng cô cũng không còn tỏ vẻ thanh cao nữa. Ông đã nói rồi, trong làng giải trí không có ai trong sạch, không có ai không vì mục đích của mình mà bất chấp mọi thủ đoạn.

Ông ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Mặc, tay ôm lấy vai cô và nói âu yếm: “Sao, xa cách một năm cuối cùng cô cũng nhận ra tôi tốt sao? Nhớ tôi phải không?”

Lâm Mặc cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nét mặt vẫn điềm nhiên như cũ và hơi tránh người sang bên cạnh.

“Tôi nghĩ rằng ông chết hoặc đổi giới tính rồi, nếu không thì làng giải trí sao có thể bình yên suốt cả một năm qua.”

“Ha ha, thế giới này đúng là thú vị, tôi làm sao mà chết được? Huống hồ tôi còn chưa được thử đóa hoa hồng có gai là cô, sao có thể cam lòng chết được! Cả năm vừa rồi, tôi ở nước ngoài nghỉ ngơi cùng bà vợ thối của tôi, buồn chết được, không ngờ vừa về nước đã gặp ngay chuyện vui.” Trong con mắt của Lâm Mặc, nụ cười của ông ta đúng là vô cùng ti tiện.

“Ông cố ý đấy à?”

Lý Vân Thâm giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng.

“Ông trời có lòng tốt, tôi không cố ý tạo ra những điều này. Cô cũng biết, tờ báo của chúng tôi rất ưu tú, kiểu cass nhỏ như thế này không cần tôi phải ra tay, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để tôi hẹn cô mà thôi.”

Lâm Mặc tức giận đẩy Lý Vân Thâm ra, đứng dậy hỏi lớn: “Ý của ông là, hôm nay tôi đến đây và làm theo ý của ông thì ông vẫn phát hành tờ báo?”

“Đương nhiên, đây là cái tôi dùng để nuôi cả nhà, sao có thể bỏ qua được.”

Lâm Mặc không nói gì nữa bước nhanh ra khỏi cửa. Nhưng đã quá muộn rồi, Lý Vân Thâm biết trước nên nhanh tay giữ tay cô lại, kéo mạnh cô vào lòng và dùng hai cách tay chặn lấy cơ thể cô.

Ông ta cúi đầu nhìn cô và nở một nụ cười độc ác, hơi thở của ông ta phả vào mặt cô, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cô cho rằng đây là nơi cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”

“Ông bỏ tay ra, ông không sợ vợ ông tìm đến đây sao?” Lâm Mặc vừa trốn môi ông ta, vừa điên cuồng đẩy ông ta ra.

Cô rất sợ, Lý Vân Thâm chạm vào mỗi phần trên da thịt cô đều khiến cô đau đớn. Không được, cô không thể mất thứ mà cô vẫn luôn luôn gìn giữ.

Lý Vân Thâm tức giận vì bị Lâm Mặc chống cự, giận giữ nói: “Mụ vợ thối đó làm sao biết tôi ở đây được, chiều nay mụ ta đã lên máy bay sang Mỹ rồi.Tôi mong cho máy bay rơi từ trên trời xuống cho mụ ta chết đi. Hừ, mụ ta ngoài việc dương oai múa võ trước mặt tôi không được việc gì khác, luôn coi tôi như một con chó đi theo mụ ta để làm mụ ta vui.”

Lâm Mặc giãy giụa, tay phải cố gắng mở ba lô, không để cho Lý Vân Thâm đang có những hành động điên cuồng có thể làm tắt điện thoại.

Có lẽ cần phải kiên trì một lúc nữa, kiên trì một lúc nữa cô có thể được an toàn.

Nhưng vì sao? Vì sao họ vẫn chưa đến?

Con thú Lý Vân Thâm vẫn tiếp tục, vừa chửi vợ ông ta vừa động tay động chân với Lâm Mặc.

Rõ ràng cơ thể gầy yếu của Lâm Mặc không phải là đối thủ của ông ta, những cố gắng chống đỡ của cô không mang lại một chút hiệu quả nào. Trái tim cô tự nhiên trở nên trống rỗng, dần dần cô không chống cự nữa, mắt bắt đầu mờ đi.

Trong mắt cô đột nhiên xuất hiện một người. Anh nhìn cô với ánh mắt nồng cháy, cẩn thận chạm vào da thịt cô, hôn lên khắp người cô, dịu dàng và ấm áp, trong lòng cô như nổi sóng, cô nghe thấy anh nói: “Anh có thể…”

Câu nói đó vẫn chưa dứt, đột nhiên có một tiếng động lớn khiến cô bừng tỉnh.

Cô cảm thấy sức nặng đè trên người mình biến mất, cô vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.

Quay lại, cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng một nhóm đàn ông mặc âu phục đứng ở cửa đang nhìn hai người.

“Bốp”, người phụ nữ xinh đẹp đó đưa tay tát Lý Vân Thâm, cô ta không nói gì, ra hiệu cho những người mặc đồ đen phía sau giữ chặt Lý Vân Thâm không để cho ông ta động đậy.

Cô ta bước đến trước mặt Lâm Mặc, không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, “Chính cô là người gọi điện thoại cho tôi?”

Lâm Mặc thu người trong ghế sô pha, kinh hoàng gật đầu.

“Vợ của anh, em phải tin anh, người phụ nữ này quyến rũ anh, cô ta nói đến gặp anh để bàn công việc, sau đó lại cho thuốc vào trong rượu vang, vợ của anh, anh không thể có lỗi với em, hãy tin anh.” Toàn thân Lý Vân Thâm không thể động đậy trừ cái mồm của ông ta.

“Anh ngậm miệng cho tôi.” Người phụ nữ vừa nói xong, ngay lập tức những người mặc đồ đen bịt miệng Lý Vân Thâm lại.

“Điều kiện gì?” Người phụ nữ hỏi Lâm Mặc.

“Tờ báo, đóng cửa tờ báo.” Cô thấy Lý Vân Thâm trừng mắt nhìn cô đầy phẫn uất.

“Được.” Người phụ nữ trả lời một cách dứt khoát, không để ý đến cô nữa, dẫn đầu những người mặc đồ đen áp giải chồng cô ta rời khỏi tòa biệt thự.

Lâm Mặc vẫn ngồi thu mình ở chỗ cũ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi từ chiều đến tối, trời đang nắng đẹp bỗng nhiên mưa bão.

Cô bước vào trong làn mưa, muốn nhờ nước mưa gột sạch những dấu tích mà Lý Vân Thâm còn lưu lại trên cơ thể cô. Thân thể cô chỉ thuộc về một người, cô phải giữ gìn cho tới khi chết.

Album đầu tiên của Secret chính thức được phát hành một cách thuận lợi mà không chịu ảnh hưởng gì bởi vết thương trên đầu gối Bách Vũ Trạch, tất cả mọi nhân viên của Tranh Tinh đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có một điều lạ lùng duy nhất, là trợ lý của Secret nhưng Lâm Mặc không tham gia, mọi người đều không biết cô ấy đi đâu, kể cả Tô Á Nam.

Sau lễ công bố, các nghệ sỹ của công ty đều quay về phòng họp để nghe tổng giám sát nghệ sỹ Văn Bác lên kế hoạch các công việc cần phải làm tiếp theo.

Tô Á Nam và Giang Hạo Vũ đều không để tâm, họ đang nghĩ đến cùng một người, Lâm Mặc.

Tô Á Nam nghĩ: Lâm Mặc đi đâu? Từ trước đến giờ chưa bao giờ cô ấy không bàn giao công việc mà tự nhiên mất tích.

Giang Hạo Vũ nghĩ: Tối qua lúc thực hiện chương trình anh có nhìn thấy cô ấy, dường như cô ấy đang lo lắng điều gì đó, lúc rời đi cô ấy có vẻ rất kiên nghị. Cô ấy định đi đâu làm gì?

Nghĩ mãi mà không sao hiểu được, cuộc họp tan từ lúc nào họ cũng không biết.

Đang ở trong trạng thái hưng phấn, Liễu Vân Dật đặt hai tay lên mặt bàn đứng dậy đề nghị: “Vất vả nhiều rồi, giờ cũng đã khai hoa kết quả, hay là tối nay chúng ta đi ăn mừng một bữa?” Anh nháy mắt với Giang Hạo Vũ rồi nhìn sang Bách Vũ Trạch. Cậu bé này nhỏ hơn họ sáu tuổi, gần đây cảm xúc không ổn định, trong buổi công bố, nụ cười cũng ít xuất hiện trên mặt cậu.

Trong lòng Bách Vũ Trạch hiểu rõ dụng ý của Liễu Vân Dật nhưng cậu không có tâm trạng để đi ăn mừng. Ăn mừng điều gì đây? Chân của cậu hình như đã hỏng rồi, cậu còn có thể ở trên sân khấu bao lâu? Cuộc đời cậu vẫn còn có gì đó để chúc mừng sao?

Đang muốn từ chối, có người đẩy mạnh cửa phòng họp, Lâm Mặc bước vào.

Cô không để ý đến câu hỏi của Tô Á Nam, bước thẳng đến bên cạnh Bách Vũ Trạch, cầm một tờ báo vứt lên người cậu.

“Tôi không phản đối sự thành thật của một cá nhân, cũng không phản đối cậu bộc lộ những cảm xúc thực sự của mình, nhưng mong cậu sau này chú ý đến kỹ năng và cách thức biểu đạt, không được lấy mình làm trung tâm, tự cho mình là đúng. Đây là làng giải trí, không phải là trong vườn nhà cậu, chị Trương Như đã nói với mọi người, mọi người bây giờ là nghệ sỹ, nên nói điều gì, không nên nói điều gì, trong lòng phải xem xét và suy nghĩ kỹ. Không phải chỉ vì một mình cậu mà ảnh hưởng đến cả đoàn thể.” Cô không muốn tức giận, nhưng nếu không để cho cậu thiếu niên này hiểu rõ thì sự việc như thế này có thể xảy ra lần thứ hai, lần thứ ba.

Bách Vũ Trạch lúc đầu không hiểu, cậu cầm tờ báo lên xem. Động tác của cậu càng lúc càng nhanh, sắc mặt cậu xanh tái vì một cơn tức giận lên đến đỉnh điểm.

Tờ báo này có bìa in hình ba người Secret nhưng cố tình làm cho méo mó đi, tựa đề cũng không thể chấp nhận được, “Vừa bắt đầu đã kết thúc, Secret giống như sao băng sắp tàn.” Tờ báo dùng rất nhiều trang để đưa tin này, tập trung vào cậu, thậm chí trích dẫn rất nhiều câu trong Blog của cậu, sau đó thêm mắm thêm muối viết nhiều nội dung không đúng với sự thật.

Vì sao? Blog của cậu chưa bao giờ được công bố, vì sao paparazzi biết được?

Thời gian này, vì vết thương trên đầu gối nên tinh thần của cậu rất sa sút, trong lòng cậu trước đây chỉ có âm nhạc nhưng bây giờ cậu dần dần để ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh, thậm chí một dòng chữ nhỏ trên báo cũng có thể kích thích thần kinh nhạy cảm của cậu. Cậu bắt đầu thay đổi, sự tự tin vốn có biến mất, cậu bắt đầu hoài nghi về tài năng của mình. Cậu càng ngày càng trở nên trầm mặc, giấu kín những tình cảm trong lòng, không có cách nào giải tỏa nên đành chọn cách viết về những buồn bã và bất mãn trên Blog. Không ngờ, tự nhiên những tâm sự riêng này bị cơ quan truyền thông khai thác viết thành một bài báo.

Bài báo đưa tin cậu có bất hòa, tranh cãi với những người cũng nhóm, thậm chí còn dự đoán Secret sẽ giải tán.

Cậu bị những dòng chữ này làm cho nhức mắt, tức giận vứt tờ báo xuống đất, ngẩng đầu giải thích với Lâm Mặc: “Đó không phải là lỗi sai của em.”

“Lẽ nào cậu không biết các cơ quan truyền thông luôn luôn tìm kiếm những thông tin như thế này sao? Nếu cậu muốn thể hiện những cảm xúc thật sự của mình xin mời đi mua một quyển nhật ký rồi khóa kỹ cất ở trong nhà.” Tay Lâm Mặc vịn vào bàn họp, mặt cô đỏ lên vì tức giận.

“Lẽ nào là một nghệ sỹ thì không có cả quyền nói sao? Còn nữa, chị Trương Như không nói gì em, chị căn cứ vào đâu mà nói em, chị chỉ là một trợ lý thôi.”

Không khí trong phòng họp như đông cứng lại, tất cả mọi người đều khó chịu nhìn Bách Vũ Trạch, ngay cả cậu ta sau khi thốt ra những lời không suy nghĩ cũng bắt đầu thấy hối hận. Đương nhiên Lâm Mặc không chỉ là một trợ lý, cô là một nhân vật đặc biệt của Tranh Tinh.

Lâm Mặc yên lặng vài giây rồi cười một cách vô cùng mệt mỏi: “Đúng, tôi chỉ là một trợ lý.” Nói xong, cô quay người bước ra khỏi phòng họp.

Tô Á Nam ngồi bên cạnh không có cơ hội nói một lời nào, cầm tập hồ sơ đập mạnh lên bàn, không nhịn được bắt đầu phát khùng.

“Tại sao cậu lại không biết phải trái như thế, đây là thái độ của một người mới đến như cậu à?”

Hai tay cô khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Liễu Vân Dật sợ hãi, “Muốn sự thực sao? Xin lỗi, trong làng giải trí không có sự thực, tôi thấy cậu cần phải suy nghĩ xemc có nên tiếp tục theo làng giải trí hay không?”

“Chị…”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ĩ náo loạn, ngắt lời Bách Vũ Trạch đang muốn tiếp tục tranh luận.

Trương Như đẩy cửa, vẻ mặt căng thẳng nói với mọi người: “Lâm Mặc bị ngất rồi.”

Tất cả mọi người sững sờ không kịp phản ứng gì, chỉ thấy Giang Hạo Vũ chạy nhanh ra khỏi phòng.

Vừa rồi anh thấy cô có vẻ không được khỏe, dường như cô đang cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu của mình. Vì sao anh không ngăn cô lại trong khi anh đứng rất gần cô và nhận ra cô không khỏe? Trong lòng anh không ngừng tự trách mình.

Có một đồng nghiệp đã đỡ Lâm Mặc ngồi lên ghế, Giang Hạo Vũ ôm lấy cô.

“Có xe công ty ở đó không? Đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Có, có, tôi đi lấy xe.”

Giang Hạo Vũ chạy theo người đó về phía thang máy nhưng thang máy không ngừng dừng lại ở các tầng trên, anh vô cùng lo lắng, không kịp đợi thang máy mà bế Lâm Mặc chạy xuống bằng cầu thang bộ.

Cô ấy rất nhẹ, thực sự rất nhẹ. Anh bế cô mà không cảm thấy tốn nhiều sức lực, thậm chí cảm thấy không nặng bằng Chung Nhã Tuệ hồi học trung học.

Anh không hiểu vì sao mình rất buồn khi nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của cô, rất buồn, buồn đến mức muốn rơi lệ. Khi nghe thấy cô bị ngất, anh không thể ngăn lại những mong muốn của mình như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Lúc anh ôm cô như thế này, trong lòng cảm thấy hơi yên lòng.

Rõ ràng cô ấy không phải là Chung Nhã Tuệ, vì sao mình lại luôn nghĩ cô ấy là Chung Nhã Tuệ?

Trong lòng Giang Hạo Vũ vô cùng hoang mang.

Đến bệnh viện, Lâm Mặc đã tỉnh lại, người nóng và bị sốt nhưng cô không muốn nằm ở viện, cô muốn về nhà nghỉ ngơi. Mọi người không chiều theo yêu cầu của cô, làm thủ tục giữ cô ở lại bệnh viện để điều trị. Cô không đủ sức để tự mình bỏ về nên đành thay đồng phục bệnh nhân rồi nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi.

Ngoài phòng bệnh, Trương Như cầm tờ báo Lâm Mặc vứt cho Bách Vũ Trạch, chau mày lại.

Ngày phát hành của tờ báo là ngày hôm nay, nhưng vừa rồi cô đến các cửa hàng bán báo gần đó đều không thấy có. Cô gọi điện cho bạn bè nhờ hỏi giúp thì được biết, tờ báo đã ngừng hoạt động từ ngày hôm nay và công ty đó giải tán chỉ qua một đêm.

Cô đau đầu suy nghĩ, không biết Lâm Mặc đã làm gì?

Cô cảm thấy vô cùng căng thẳng nghĩ đến việc ông chủ của tờ báo này luôn luôn có ý định xấu với Lâm Mặc, không phải là…Thực sự cô không dám nghĩ tiếp.

Cô kéo Tô Á Nam ra khỏi phòng bệnh, nói chuyện này với cô ấy, vô tình ba người Secret đứng bên cạnh nghe được câu chuyện.

“Chị nói là ông chủ của tờ báo này luôn muốn có Lâm Mặc? Tin lần này là cớ để ông ta yêu cầu Lâm Mặc đến tìm ông ta?” Liễu Vân Dật kinh ngạc hỏi.

“Tờ báo này không được phát hành như kế hoạch mà còn ngừng hoạt động, lẽ nào Lâm Mặc đã đồng ý yêu cầu đó?” Phán đoán của Giang Hạo Vũ khiến cho mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Tô Á Nam tức giận trừng mắt nhìn người ngồi bên cạnh cô rồi quay người bước vào phòng bệnh. Bách Vũ Trạch không dám nói gì, sắc mặt đầy hối hận và lo lắng.

Cô không thể để cho Lâm Mặc làm gì tự tổn hại đến bản thân cô ấy cho dù là vì ai, kể cả vì bản thân cô cũng không được.

Tiếng động từ cửa phòng khiến cho Lâm Mặc tỉnh giấc.

Cô mở mắt nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Tô Á Nam, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi nói với cô ấy: “Mình không sao.”

Nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô, Tô Á Nam thận trọng hỏi về vấn đề tế nhị không nên hỏi lúc này nhưng nếu để lâu trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng bất an: “ Tiểu Mặc, Lý Vân Thâm không làm gì cậu... ?”

Lâm Mặc nhìn Tô Á Nam rồi nhớ lại những gì xảy ra ở nhà Lý Vân Thâm, cô cảm thấy nỗi khổ sở tác động lên từng đốt sống và huyết mạch của mình. Cô không muốn Tô Á Nam lo lắng nên cười đáp: “Đương nhiên không, đừng có nghĩ lung tung.”

“Vậy vì sao? Vì sao số báo kỳ này chưa phát hành thì tờ báo đã ngừng hoạt động rồi?” Chắc chắn Lâm Mặc có điều giấu cô, cô ấy không muốn nói mà chịu đựng một mình. Vì sao cô ấy luôn luôn như vậy, không muốn cô thay cô ấy chia sẻ gánh nặng dù chỉ là một chút thôi cũng được.

Giang Hạo Vũ đi theo Tô Á Nam bước vào phòng rồi đứng bên cạnh cửa, lúc này bước lại gần kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: “Để cho Lâm Mặc nghỉ ngơi, những việc này đợi bao giờ cô ấy khỏe hãy nói tiếp.”

Anh cũng rất muốn biết Lâm Mặc đã làm gì, đồng ý điều kiện gì để có được tình thế như hiện nay. Nhưng cô ấy đang ốm, khuôn mặt trắng bệch như không hề có một giọt máu.

Nhìn thấy Giang Hạo Vũ, trong đầu Lâm Mặc đột nhiên hiện lên câu hỏi của anh: Ngay cả Tô Á Nam cũng không phải là lựa chọn của cô sao?

Không, Tô Á Nam là bạn tốt nhất của cô, là người giúp cô cảm thấy cuộc sống này vẫn còn có ý nghĩa, là người khiến cô cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô ấy. Ngoài bí mật, cô có thể chia sẻ với cô ấy bất kỳ việc gì.

Cô cầm tay Tô Á Nam, nhắm mắt lại rồi nói: “Trước khi đến gặp ông ta, mình đã thông báo cho vợ ông ta. Cậu cũng biết, gia đình nhà vợ ông ta có người bảo hộ, làm sao có thể để cho chồng mình trăng hoa bên ngoài. Khi đến nhà, mình không tắt điện thoại để vợ ông ta biết được tình hình. Sau đó vợ ông ta tìm đến, đồng ý với mình sẽ đóng cửa tòa báo, vì vậy bây giờ không sao nữa.” Cô vẫn còn giấu, giấu rằng nếu vợ của Lý Vân Thâm không muốn đóng cửa tòa báo, cô sẽ lấy tất cả những bằng chứng mình thu thập được về tội ác của Lý Vân Thâm để chống lại.

Sau khi cô biết được bản tính của Lý Vân Thâm, cô đã có ý thu thập những tội ác này để đề phòng, không ngờ thực sự có lúc cần đến chúng.

“Thế vì sao cậu lại ốm? Ông ta bắt nạt cậu phải không?”

Lâm Mặc trừng mắt, “Không, ông ta không bắt nạt mình, mình biết cách tự bảo vệ mình.” Giọng của cô hơi bị kích động.

Giang Hạo Vũ đặt tay cô vào trong chăn, cẩn thận giúp cô chỉnh lại chăn rồi nói dịu dàng: “Được rồi, đừng nói gì nữa, mau nghỉ ngơi thôi.”

Lâm Mặc nhìn anh, cô cảm thấy như đang được quay về quá khứ. Cô hoang mang nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.