Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt

Chương 16: Chương 16: Kết hôn




Triệu Hiểu Vy khi ấy một mình ngồi cạnh di ảnh của ba người họ. Nước mắt trực tuôn rơi bỗng chốc nén lại, cô nghe thấy những người chị em họ bên ngoài đang thì thầm to nhỏ về mình.

- Cô ta đang khóc sao? Không biết là diễn kịch gì.

- Mấy năm trời cô ta đâu đoái hoài gì tới gia đình mình. Nghe nói ở Lăng gia ăn ngon mặc đẹp, được hứng như cục vàng, sung sướng hơn là sống cùng cha mẹ ruột. Vong linh chú dì ở trên trời chắc hẳn cảm thấy có đứa con gái như Triệu Hiểu Vy đúng là vô phúc.

- nhìn bộ dạng đáng thương cô quạnh như vậy thật vừa mắt nha. Hiện tại ở Triệu gia cô ta chẳng còn có ai chống lưng. Trước đây kiêu căng giờ tỏ vẻ yếu đuối như vậy là để người khác cảm thấy thương xót. Đáng tiếc họ hàng ta ai cũng biết ả là đứa con bất hiếu, tương lai cũng trở thành kẻ bất nhân mà thôi.

Triệu Hiểu Vy cười khổ, bất lực dồn nén trong lòng. Sở dĩ chỉ có người trong cuộc mới hiểu nhưng khi câu chuyện vào miệng lưỡi người đời cô lại trở thành một kẻ vô đạo đức?

Tại sao? Quá khứ là cha mẹ bỏ rơi cô nhưng sao giờ lại biến thành cô bất hiếu với họ?

Những lời phỉ báng đã khiến cô rất đau lòng và cũng vì thế mà tự ép bản thân trở nên kiên cường hơn. Nếu cảm xúc yếu đuối là giả tạo, Triệu Hiểu Vy sẽ để họ thấy được sự giả tạo bằng ngạo cốt, để sau này sẽ không còn một ai dám xem thường cô.

Cho nên, dù có đứng trên đầu sóng ngọn gió, dù có bao khổ đau tra tấn tinh thần, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình rơi lệ trước mặt người khác.

Đây dường như là nỗi ám ảnh với Triệu Hiểu Vy khi bày tỏ cảm xúc thật của mình cho tới tận sau này.

———————

Với tình hình hiện tại Triệu Dật Khiêm - người được thừa hưởng mọi quyền lợi trong di chúc đã mất nên gia tộc một lần nữa sóng gió nổi dậy. Trước đó bà nội đã hiệp giao ổn thoả quyền hành tạm thời sẽ để chú ba của Triệu Hiểu Vy nắm giữ.

Sau một thời gian không lâu mọi chuyện vỡ lở, cổ phiếu của tập đoàn rớt giá liên tục, chú ba làm ăn ngày một thua lỗ khiến gia tộc vì thế cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, suýt chút nữa gặp nguy.

Vì vấn đề này bà nội tức giận đến mức phải nhập viện, cũng chỉ còn cách duy nhất là gọi Triệu Hiểu Vy trở về để nghe ngóng mọi chuyện, dù thế nào cô cũng là con của trưởng nam cai quản cơ ngơi nhà họ Triệu. Nếu anh trai không còn thì sự tồn tại của cô cũng coi như được tiếp nối kế thừa gia sản.

Ngày hôm nay, họ hàng Triệu gia đều có mặt đầy đủ. Bà nội ngồi ở giữa bàn toạ, dáng vẻ uy nghiêm của một quý phu nhân vẫn luôn khiến con cháu kính nể.

Mới đầu cuộc tranh luận diễn ra giữa các cô chú vô cùng gay gắt. Nói dễ hiểu là người A cùng người B đưa ra phương án phân chia quyền lợi gia tộc và phần tài sản kếch sù của gia đình anh trưởng.

Vì di chúc hiện tại không còn tác dụng nên hiện giờ tất cả đều nằm trong tay bà nội nắm giữ. Sau một hồi bàn luận, bà nội bắt đầu hướng tới Triệu Hiểu Vy, trong mắt bà cô luôn là đứa cháu hiểu chuyện nhất.

- Hiểu Vy, nói cho ta biết ý kiến của cháu thế nào?

Triệu Hiểu Vy cũng không biết mình nên làm gì, cô hiện tại còn chưa đủ tuổi trưởng thành nói gì đến việc tranh giành quyền lợi với các cô chú trong nhà.

Họ trước giờ đều là những con cáo già tinh ranh vô cùng tham vọng. Nếu ai dám lăm le săn miếng mồi ngon của họ chắc chắn người đó sẽ sống không một ngày yên ổn.

Muốn gia tộc lớn mạnh thì phải tôn kẻ mạnh lên làm vua. Cô không muốn mình gặp rắc rối, càng không muốn thứ quyền lực khiến con người ta điên cuồng giành lấy.

Thứ cô muốn đơn giản chỉ là một cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ.

- Bà nội, cháu không...

Chưa kịp nói hết câu Triệu Hiểu Vy liền bị chú ba ngắt lời.

- Mẹ, Hiểu Vy vẫn còn là đứa trẻ chuyện hệ trọng vẫn nên để người lớn gánh vác. Nếu tính cho con cháu, tới chuyện tương lai rồi nói tiếp.

Người phụ nữ tầm tuổi trung niên là cô út cũng lên tiếng xen vào.

- Phải rồi mẹ, cháu gái từ đầu đã không hiểu chuyện trong nhà, để đứa trẻ này cùng bàn đại sự có lẽ không thích hợp đâu ạ.

Hai người ngoài mặt dĩ hoà vi quý nhưng thực chất vốn coi cô là cái gai trong mắt từ lâu. Nếu để Triệu Hiểu Vy có tiếng nói trong gia tộc chắc chắn họ sẽ khó có thể thực hiện được âm mưu của mình.

Bà nội ánh mắt nghiêm nghị quét ngang qua Triệu Hiểu Vy. Cô có chút hơi khó hiểu cũng mường tượng như bà đang muốn nói điều gì đó với cô rồi lại làm lơ.

- Hôm nay tới đây thôi, Ta sẽ suy xét và tự biết phải làm thế nào, các con về được rồi.

Lúc này bà nội chưa đưa ra được quyết định, sắc mặt các vị trưởng bối cũng không mấy hài lòng. Trong lòng càng như có lửa đốt, họ cũng vì vậy mà coi Triệu Hiểu Vy là một mối đe doạ lớn.

Sau khi bước ra khỏi nhà chính Triệu gia, Triệu Hiểu Vy muốn đi dạo quanh khuôn viên nơi đây để giải toả bớt muộn phiền trong lòng, tình cờ cô nghe thấy được chú ba và cô út đang bí mật nói chuyện gì đó mờ ám. Cô liền tìm một góc khuất để nghe ngóng tin tức từ họ.

- Anh không thấy sao? Nếu cứ như vậy chúng ta sớm sẽ mất trắng vì nó.

- Gì chứ? Em nghĩ anh là ai mà không đối phó nổi con ranh vô dụng đó. Sớm muộn cái gia sản này cũng thuộc về chúng ta thôi. Anh cả chết rồi, con bé kia chỗ dựa cũng mất huống chi nó còn bị họ hàng ta ghét bỏ. Đòi được sự ủng hộ cũng đừng có mơ.

- Không có chỗ dựa? Ban nãy anh còn không biết mẹ đang sợ nó thiệt thòi đấy à? Còn nữa giờ Lăng gia nhận nó làm con nuôi, nói xem nếu họ nâng đỡ con ranh đó anh phải làm thế nào?

- Đâu ai nâng đỡ một đứa con nuôi lại còn mồ côi không chỗ đứng như nó. Lăng gia là gia tộc hào môn cao quý, kẻ mạnh thì phải lật con át chủ bài, chơi một con tốt trên bàn cờ thực chất chỉ để mua vui. Em đừng suy nghĩ nhiều rồi thành hỏng chuyện hay.

- Nó khiến em bất an, sao nó không chết quách đi cho rồi. Cả gia đình gặp nạn riêng con ranh này thì lại vô sự. Chướng mắt!

- Chúng ta đợi ngày này đã lâu, không thể sểnh một li đi một dặm được. Chí ít nếu anh trưởng còn sống sẽ chẳng dễ dàng đạt được mục đích, chỉ là một con bé chưa trải sự đời chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì được.

Âm mưu của hai người họ Triệu Hiểu Vy cuối cùng cũng đã biết rõ. Điều khiến cô không chỉ phẫn nộ rằng họ muốn độc chiếm tài sản của cha cô mà có lẽ còn định trừ khử nốt cả cô.

Lòng người sao có thể hiểm độc đến vậy?

Nếu không biết được chuyện này chắc hẳn Triệu Hiểu Vy sẽ ngây thơ đến mức dâng đồ ăn tới tận miệng cọp. Không, tuyệt đối cô không thể để cho họ đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Mọi thứ của Triệu gia có ngày hôm nay đều là do một phần của cha cô gây dựng. Không có công lớn ắt phải có nhỏ, làm sao cô có thể để người khác thừa hưởng được khối gia sản của chính gia đình mình.

Cô không muốn hối hận mà muốn nhìn xem kẻ làm chuyện xấu chắc chắn sẽ phải trả giá.

——————-

Vài ngày sau Triệu Hiểu Vy lại tìm đến bà nội, cô biết bà là người liêm chính còn nhìn xa trông rộng. Chắc hẳn khi nói chuyện với bà cô sẽ khai sáng được điều gì đó trong mớ hỗn độn này.

- Bà nội, cháu thật sự muốn trở thành người thừa kế.

Bà nội không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, ngưng đọng sự im lặng giữa hai người. Triệu Hiểu Vy dần cảm nhận được ánh mắt bà đã dịu lại không còn vẻ nghiêm nghị như trước.

- Ta thấy được ánh mắt cháu rất kiên định. Nào mau nói cho ta nghe lí do, điều gì đã khiến cháu tham muốn vị trí này?

Dẫu sao cô khi ấy chưa đến tuổi trưởng thành. Nếu là đứa cháu khác bà nhất định tin đó chỉ là một lời nói bông đùa của trẻ con. Còn với cô, bà nội lại chọn tin tưởng, vì trong mắt bà Triệu Hiểu Vy là đứa nhỏ có tố chất rất ưu tú, nhưng vẫn luôn giấu giếm, không chịu phát huy năng lực của bản thân mình.

- Đó là thứ vốn thuộc về cháu, dù thế nào cháu cũng nhất định phải giành lấy.

- Chỉ vậy thôi sao?

Bà nội mỉm cười, như hài lòng với đáp án của Triệu Hiểu Vy, nhưng như vậy là chưa đủ.

Thứ bà cần là sự tham vọng của cô.

- Cháu không thể để người khác lợi dụng và chà đạp danh dự của gia đình mà vẫn được thừa hưởng trọn vẹn vinh hoa phú quý. Thật không cam tâm, cháu sẽ khiến những kẻ đó nể sợ mỗi khi nhắc đến cô chủ của nhà họ Triệu.

- Vì vậy, bà nội cháu muốn vị trí này,

“ vị trí khiến ai cũng không được phép xúc phạm và khinh thường mình “

bà đã chờ đợi cô chủ động nói ra điều này từ lâu, chỉ cần cô ham muốn bà chắc chắn sẽ đưa cô tới vị trí cao nhất.

- Được! Bà nội tác thành cho cháu. Nhưng ta có một điều kiện.

Triệu Hiểu Vy ngơ ngác nhìn bà nội lấy ra một bản di chúc đặt trên bàn trước mặt cô. Bên trong có ghi rất nhiều điều khoản và quyền lợi của một người thừa kế.

- Hiện tại địa vị của Triệu gia không còn như xưa. Nếu đã là người kế thừa cháu chắc chắn phải có chỗ dựa.

Cô đọc qua một lượt bản di chúc, ánh mắt bắt đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm điều khoản cuối cũng chính là điều kiện của bà nội đưa ra.

- Kết hôn sao?

- Liên hôn để duy trì địa vị là điều quan trọng đối với mỗi một gia tộc lớn. Ta sẽ cho cháu thời gian suy nghĩ về lựa chọn của mình để thể hiện năng lực của người đứng đầu gia tộc.

- Vậy đối tượng kết hôn của cháu sẽ là ai?

- Thời thế thế thời, ta sẽ không sắp đặt hôn sự cho cháu. Tất cả ta đều để cháu tự mình tính toán, chỉ cần môn đăng hộ đối với gia tộc ta, nhất định bà nội sẽ thành toàn. Cháu đường đường chính chính trở thành người thừa kế nhà họ Triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.