Lý Tường Hân nhìn thấy hắn đang đọc sách ngoài vườn liền vui mừng chạy ra.
“Hey, tiểu Khâm”
Hắn ngước lên nhìn cô mà cười, mỗi khi có nhiều tâm sự nhìn thấy cô hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hôm nay rãnh không? Anh dắt em đi chơi”
Mắt cô sáng lên
“Có phải là hẹn hò không?”
“Ừm”
“Cô ấy có vẻ vui”
_____________________
Ngày tháng vui vẻ cứ thế trôi qua cho đến một ngày.
Trong một quán bar, một cô gái mặc một chiếc váy xẻ tà làm lộ cả đôi chân thon thả, mịn màng.
“Khâm...anh đến đây với em được không?”
Dạ Khâm nhíu mày rồi nói
“Anh yêu cô ấy, em đừng cố chấp thế”
“Một lần thôi, đến gặp em một lần thôi, em sẽ buông, vả lại ở đây nhiều người nhìn em đáng sợ lắm”
Hắn không còn cách nào khác liền lái xe đi lại gặp cô dưới lầu.
“Anh đi đâu giờ này vậy? Nguy hiểm lắm”
“Ừm, anh đi có việc ở công ty sẽ về liền, ngoan”
“Lái xe cẩn thận nhé”
Dạ Khâm gật đầu lái đi, hắn có một sự cảm gì đó...
______________________
“Anh...em đây”
Nhìn thấy Âu Dương Lưu Ly hắn nhíu mày. Cô gái này thực quá giống Lưu Hy, làm hắn cảm thấy có lỗi.
“Để anh đưa em về”
“Không! Anh uống với em một ly này đi,được không?”
Âu Dương Lưu Ly õng ẹo nói, anh là của em!!!
“Ực”
“Được rồi, về thôi”
Hắn chuẩn bị dẫn cô đi lại đầu choáng váng ngã gục xuống.
“Em đã nói, đồ của em..không ai được cướp!! Lưu Hy đã chết bây giờ lại xuất hiện một Tường Hân! Nhưng bọn họ đều bại trong tay em hahaha”
____________________
Âu Dương Lưu Ly đặt hắn xuống giường cẩn thận cởi bỏ từng thứ trên người hắn.
Cô vuốt về lòng ngực hắn tự mỉm cười.
Dựng một giá đựng máy chụp ảnh, cô cởi hết đồ trên người mình nằm lên giường ôm hắn giống như hai người đang ngủ với nhau vậy.
Được tấm ảnh mong muốn, cô ta lấy dao cứa một chút vào đầu nhóm tay cái nhỏ một giọt máu trên chiếc gà giường màu trắng.
Nhếch môi tự nhẩm
“Chỉ là em quá yêu anh thôi, Dạ Khâm...”
Sau đó cô leo lên giường thiếp đi....