Dạ Khâm từ từ mở mắt, đầu còn choáng. Hắn nhíu mày nhưng xung quanh.
“Đây là đâu?”
Hắn nhìn sang bên cạnh hoảng loạn chẳng biết làm gì.
“Lưu Ly? Chuyện gì xảy ra thế này?”
Đập vào mắt hắn là vệt máu đỏ hoe trên ga giường.
“Chết tiệt!”
Âu Dương Lưu Ly vốn thức đậy từ sớm.
“Khâm...em...”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm”
Tuy hắn thấy điều gì đó không đúng nhưng dù sao anh và cô quen biết từ nhỏ nghĩ rằng cô không phải người như thế.
Hắn uể oải mặc áo quần lái xe đến nhà nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Lý Tường Hân hắn lại không nỡ dập tắt nụ cười đó.
____________________
“Tường Hân đâu?”
Cô giúp việc có vẻ lo lắng nói
“Đại thiếu gia, Lý tiểu thư sáng nay vẫn chưa ra khỏi phòng, không biết là có chuyện gì ạ”
Hắn có cảm giác sợ hãi.
“Cốc cốc”
“Tôi nói tôi không đói, mọi người không cần....”
Chưa nói hết câu hắn nói
“Là anh”
Nước mắt còn đọng trên khoé vẫn chưa khô bây giờ lại tiếp tục chảy xuống.
Bức hình đó! Cô không tin, cô không tin hắn phản bội cô, hắn không phải là người như thế.
Cô khẩn trương mở cửa, nhìn thấy hắn cô yên tâm hẳn.
“Em sao thế, sao lại khóc”
“Tối qua anh đến công ty đúng chứ?! Anh đến công ty đúng không?”
Hắn chột dạ, hỗn loạn nhìn cô rồi bình tĩnh nói.
“Ừm, là anh đến công ty”
Lý Tường Hân buông hắn ra cười một cách gượng ép, đau khổ.
“Anh nói dối...sao lại dối em”
“Sao em...”
Lý Tường Hân đưa chiếc điện thoại lên, sắc mặt hắn biến sắc.
“Đây!”
“Sao anh nói dối, anh nói sự thật em sẽ tha thứ mà, anh giải thích đi được không?” cô đau khổ nói, cô quá mù quáng để theo đuổi tình yêu này, cô chấp nhận tát cả, cô có thể tha thứ cho hắn nếu thành thật.
Trầm ngâm một lúc hắn lên tiếng
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy”
“Không, anh giải thích đi, sao anh không giải thích” cô như điên loạn hào thét.
“Cô ấy là thiên kim của Âu Dương gia, gia đình họ chỉ còn cô ấy, nếu...như thế thì cô ấy chẳng biết đối diện với gia tộc như nào nữa, anh....”
“Vậy...anh lừa gạt tình cảm em sao? Vui vậy sao?”
Hắn nhìn cô đau khổ không nỡ liền cắn răng bình tĩnh nói.
“Đúng, anh chính là lừa gạt em đó, từ lúc đầu anh đã không ưa gì rồi, loại người như em thật sự dứt mãi không ra, rất phiền”
“Đồ nói dối, anh đi đi”
“Rầm”
Cô không tin.....nhưng đó là sự thật sao?
Cô....thua rồi....
“Ha! Mày thật thảm, người ta không yêu mày, sao mày cứ bán tiết người ta chứ, mày là một con ngốc!”