“Lý tiểu thư, cô hãy ăn hết chỗ cháo này được không ạ? Nếu cô không ăn chắc phu nhân đuổi việc tôi quá hic”
Lý Tường Hân vừa nhìn bóng dáng đó rời đi lưu luyến, rồi tiếc nuối ăn hết tô cháo.
Ăn xong một mạch cô chạy nhanh ra cổng liền nhưng ai kia đã đi trước rồi.
“Tường Hân, em đi chung xe với anh cũng được nè” Dạ Khiết dịu dàng đến bên cô nói.
“Vâng” cô bất đắc dĩ phải đi cùng với Dạ Khiết thôi, muốn cùng đến trường với Dạ Khâm nhưng hắn đã đi trước rồi.
Cô từ bé vốn sống ở nơi ít người, trên một ngọn núi, mà toàn bộ vùng đó đều là của nhà cô nên rất bất tiện để đến trường.
Giờ cô được chuyển đến đây học, trường học của những con ông cháu cha. Người bình thường thuộc hạng khá giả cũng chưa chắc vào được.
Từ chiếc xe Benz màu đen, Dạ Khiết bước xuống từ tốn mở của xe dìu cô ra.
Bọn con gái đổ ầm đến làm cô một cỗ kinh hãi. Người ở đây có vẻ hiếu khách nhỉ. Cô chỉ mới tới thôi mà làm gì chào hỏi ghê thế.
Cô từ từ bước ra bọn con gái im phăng phắc. Rồi nổi lên một trận xì xào.
Cô đổ mồ hôi hột, hình như cô có cảm giác gì đó rất rất đáng sợ sẽ đến với mình a~~
“Em không sao chứ” Dạ Khiết nhìn cô nói.
“Không, em ổn” cô cười gượng nói. Nhìn thấy hắn mỉm cười cùng bọn con gái, họ la hét như muốn đục thủng tầng ozon vậy.
Giờ cô mới biết.....họ không có chào hỏi cô mà là thần tượng người con trai bên cạnh cô bây giờ. Và.....trong phim nói.....càng gần thần tượng càng nhanh game over nha.
Cô lén nuốt nước bọt rồi nhanh chào hắn chạy nhanh đến khu A2 tránh để bị chết yểu a><
_______________
Ở thành phố, trường đúng là lớn thật. Cô thấy gì cũng muốn xem thật kĩ, cái này chỗ kia cuối cùng đang ở đâu cũng chẳng biết.
“Mày đúng là ngốc mà!!! Cái tính tò mò này đúng là có hại hic” vừa mới trách bản thân xong, cô lại thấy bóng dáng quen thuộc. Tâm trạng tốt hẳn lên liền chạy nhanh đêns trước mặt hắn nói
“Hi! Tiểu Khâm”
Dạ Khâm trước sau một mảng băng lười nhìn cô rồi đi thẳng. Bọn con gái xung quanh không hẹn mà cùng cười.
“Ấy, chúng ta không phải sống chung sao, nói chuyện chút thì chết hả?!”
Hắn lạnh lẽo nhìn cô, không ngờ cô lại công khai cô và hắn sống chung như thế. Thế không khác gì bôi một cục bùn lên mặt hắn.
“Cút đi, Con bé bẩn thỉu, còn nói dối rằng sống với hoàng tử!! Ha! Tao nhìn tao còn thấy bẩn huống hồ sống chung?”
Cả loạt hành lang đều cười ồ lên. Lý Tường Hân nhất thời không biết làm gì liền cầm tay hắn chạy đi mặc cho những người còn lại đang khinh miệt cô.
“Dù sao bắt được hoàng tử đã rồi nói sau!”