Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 63: Chương 63




Bằng tất cả vốn từ Hán Việt có được, sau một đêm vắt tay ngang trán suy nghĩ trên giường, cuối cùng, Tuệ Minh cũng đúc kết ra được vài điều như sau:

“An có nghĩa yên bình, Phong là ngọn gió ở chốn nhân gian. Suy ra, An Phong ý nói đến cơn gió nhẹ, thoáng mát làm thư thái lòng người. Và như thế, há chẳng phải cuộc tình của hai đứa nó cũng nên êm đềm và ngập tràn sắc hồng hạnh phúc sao? Cớ gì lại cứ lôi thôi, rắc rối và lắm chuyện phiền não vậy trời?”

Cho đến sáng hôm nay khi tỉnh dậy, những băn khoăn ấy vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Tuệ Minh. Ngồi gác chân lên bàn và cắn móng tay ngẫm ngợi hồi lâu, thế rồi, Minh cũng biết, đối với mối lương duyên đang trong giai đoạn “đứt gánh giữa đường” kia, bản thân mình cần phải làm gì lúc này. Hạ giọng trầm trầm đầy nham hiểm, chàng ta him híp ánh mắt gian tà và tự quyết tâm:

“Được, hai đứa đã thích sóng gió thì anh đây nhất định sẽ nhúng tay vào góp vui.”

Lời vừa dứt, chàng ta liền đứng bật dậy và lao ra khỏi phòng ngay để thực hiện kế hoạch hay ho của mình. Vừa mới đặt chân tới ngưỡng cửa phòng mình, Minh đã trông thấy mẹ đang ôm chậu quần áo bẩn của ngày hôm qua lên trên tầng ba giặt đồ.

“Từ từ đã mẹ ơi...”

Vừa hét toáng lên giữ mẹ dừng bước, Minh vừa chạy vội đến bên và cướp lấy chậu đồ từ tay của mẹ. Ngỡ rằng con trai hôm nay đổi tính biết đỡ đần việc nhà, mẹ Minh đang tính mở lời khen ngoan. Nào ngờ miệng còn chưa kịp hé nở nụ cười, bác gái đã liền tá hỏa la lên khi thấy anh con trai đang hăng say bới tung tất cả:

“Ối dồi ôi, thằng trời đánh. Mày làm cái gì đấy hả con?”

Bỏ ngoài tai những lời kêu gào, cũng như mặc kệ tất thảy mọi hành động can ngăn từ phía mẹ hiền, Tuệ Minh vẫn nhất quyết phải tìm cho kỳ được vật quan trọng đó. Thiếu nó, kế hoạch anh vừa nghĩ ra, xem như đi tong một nửa thành công. Vừa lục lọi chậu quần áo, anh chàng vừa nhăn nhó phàn nàn:

“Nhà có bốn người mà sao thay lắm thế không biết?”

Sau một hồi con bới mẹ nhặt và chịu kha khá mấy cái đánh của mẹ, cuối cùng Minh cũng lôi ra được bộ đồ bẩn hôm qua. Cầm trên tay trang phục đã dính toàn những rác cùng rơm và “thơm thơm” mùi hương gọi ruồi, chàng ta sung sướng đến quên cả việc dọn dẹp lại bãi chiến trường mình vừa gây ra. Cứ thế, Tuệ Minh chạy về phòng đầy hớn hở, gương mặt nhăn nhở đến là ghét. Tội nghiệp mẹ chàng lại phải còng lưng một mình thu dọn đống chiến trường ngổn ngang:

“Con với chả cái, chỉ giỏi bày việc cho mẹ thôi. Không được cái tích sự gì cả.”

Từ trên tầng thượng bước xuống, nãy giờ Kiến Lâm cũng đã chứng kiến và nghe thủng câu chuyện. Phát hiện ra anh trai còn bỏ sót một thứ chưa mang, cậu chàng mới vội vàng lao xuống nhặt lấy nó. Rồi chẳng thèm để ý đến cú va chạm khiến chậu đồ thêm một nữa tung tóe của mình vừa xong, Lâm cứ thế quăng quăng mảnh vải hình tam giác trên tay và nhắm thẳng hướng phòng Minh mà chạy, miệng í ới hét to:

“Ơ này, thế không cho Calvin Klein đi cùng à?”

Phải còng lưng dọn dẹp đống bừa bộn lần nữa, mẹ Minh bấy giờ thực đã thấy chán ngấy và bất lực trước hai cậu quý tử nhà mình quá nhiều. Chẳng muốn tốn hơi tốn sức đánh mắng bọn chúng thêm nữa, người mẹ hiền chỉ còn biết khóc ròng trong lòng và thầm mong ước:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.