“Thử... Không thử... Thử... Không thử.”
Vứt toẹt cành hoa xuống đất đầy chán nản, An chẳng thể nào kìm nổi tiếng thở dài ngao ngán vừa xong. Nhìn xem, đã ngắt xém trụi góc vườn thế kia, tốn không biết bao nhiêu là hoa yêu hoa quý của mẹ, ấy vậy mà chưa được nổi một lần làm An hài lòng. Dỗi rồi, con bé ứ thèm nhờ mấy cành hoa này trợ giúp cân nhắc đắn đo trong lòng nữa đâu. Chuyện của An, để An tự quyết.
Phủi mông đứng dậy, An mới chỉ thẳng tay vào một khóm hoa “hói” trong vườn và buông lời cảnh cáo:
“Chúng mày lo mà mọc lại 'tóc' ngay đi. Nghe chưa? Để mẹ tao về mắng tao thì tao bứt cả đám.”
Xong xuôi, nàng ta liền rút điện thoại và gọi luôn cho Phong để thông báo tin mừng. Có điều chờ đợi đến mấy cuộc liền mà Phong vẫn chẳng chịu nhấc máy lên nghe. An biết cậu chàng đang cố tình tránh né chạm mặt đây mà. Nhưng con bé lại chẳng hề nóng giận và muốn ném bay cái điện thoại đi như những lần trước. Vì lúc này, điện thoại kia vẫn còn hữu dụng lắm lắm.
Lại nói chuyện Hoài Phong, mấy phút ngắn ngủi vừa qua, quả quá đỗi khó khăn với cậu. Tay trái liên tục giữ chặt cánh bên phải, cố lắm, chàng ta mới có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những hồi chuông liên hồi đổ dồn vào máy. Khoảnh khắc An ngưng gọi, cũng chính là khi Phong cảm thấy bớt tự ti về căn bệnh “dại An” của mình vô cùng. Tiếc rằng, còn chưa vênh mặt tự hào được giây phút nào, Hoài Phong đã nghe thấy tiếng Hoài An í ới chạy lại gần bên:
“Anh Phong, nhìn này...”
À, thì ra em vào là để khoe với anh trai dòng trạng thái chị An mới vừa đăng xong...
Tán lại từ đầu!
Đó là tất cả những gì mà An đã tuyên bố trên trang cá nhân của mình. Lại còn “tag” hẳn tài khoản Facebook Phong vào nữa chứ. Thật khiến cậu chàng được một phen sững người. Còn đứa em gái của Phong thì không ngừng chu mỏ lên càm ràm đủ điều. Từ ngày quen thân với chị An đến giờ, con bé Hoài An dần dần cũng hoạt ngôn ra phết.
“Chẳng hiểu là do anh quá ngu nên mới buông tay chị ấy hay tại chị ấy quá ngốc nên mới bất chấp theo anh đến cùng nữa. Này, anh Phong, có nghe em nói không đấy hả? Anh Phong, anh Phong,...”
Lay lay bả vai anh trai, Hoài An liên tục gọi nhưng chẳng ích gì vì tâm trí chàng ta đã sớm bay đi tận đẩu tận đâu mất rồi. Hoài Phong vẫn luôn tự biết, rằng điểm yếu lớn nhất của bản thân mình chính là luôn mềm lòng trước những lời nói và cử chỉ An trao. Giống như vừa rồi, chỉ đơn thuần là ào ào mấy cú điện thoại từ An thôi cũng đã đủ khiến Phong cảm thấy trăm bề khổ sở. Ấy vậy mà bây giờ An còn muốn chủ động quăng cần “thả thính”, tán tỉnh nữa, thử hỏi, yếu đuối như Phong, làm sao chịu nổi?
Tuy lo sợ là thế nhưng Hoài Phong vẫn phải đỏ mặt thú nhận rằng, trong lòng cậu ta quả có chút mong ngóng đón chờ sự “tấn công” từ phía Bảo An. Có điều, đợi suốt cả chiều mà vẫn chẳng thấy nàng ta có động tĩnh gì, Phong ta bỗng dưng lại đâm cáu bẳn.
“Thằng ngu! Chưa chi thì đã 'sặc thính' rồi. Đến là nhục mặt...”
Tự quát mình dăm ba câu cho nguôi cơn giận, xong xuôi, Hoài Phong liền lên đồ để chuẩn bị ra đường cùng đám bạn thân. Tối nay, Phong phải ra ngoài ăn chơi với anh em hội Lượn.