Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 65: Chương 65




Hoài Phong vốn không phải một người thường hay lo xa và có những nghĩ suy thái quá phiền đầu. Ấy vậy nhưng đối với riêng An, cứ hễ để con bé một mình thì thể nào cậu chàng cũng sẽ vẽ ra đủ thứ chuyện đáng lo trên đời để tự hành hạ bản thân. Ví như lúc này đây, dù đã đưa An về đến nhà và tận mắt trông thấy nàng ta đi vào bên trong nhưng Phong vẫn chưa thể nào ngủ yên vì những lo sợ mông lung còn đang tung hoành dọc ngang trong đầu...

“Tắm đêm liệu có an toàn không nhỉ? Nhỡ bị đột quỵ rồi sao đây? Chẳng có ai ở nhà cả. Vả lại, lỡ may có thằng trộm nào ẩn nấp trong nhà đêm hôm chui ra giở trò cướp bóc, giết người thì biết kêu ai?... Rồi gián với chuột và ti tỉ những con linh tinh khác nữa... Giời ạ, điên mất...”

Bấy giờ cũng đã quá mười một rưỡi đêm, cực chẳng đã, Phong mới phải gọi điện nhờ đến những người chẳng hề chơi thân: Băng, Linh, Kỳ. Cũng chẳng có gì to tát hết cả, chỉ là Phong muốn nhờ mấy đứa đó gọi video cho An rồi báo lại tình hình với mình mà thôi. Nhưng tất cả đều lũ lượt từ chối lời Phong thỉnh cầu. Chúng nó bảo “Muốn thì ông đi mà gọi”, thế có tức không cơ chứ?!

“Ai cần chúng mày? Bạn bè, ruột thịt... chả quan tâm đến an nguy của nhau gì cả.”

Và thế là, Hoài Phong buộc phải tự lấy máy gọi ngay cho nàng. Mỗi hồi chuông rung lên là quả tim trong Phong lại đập mạnh hơn một nhịp. An làm gì mà lâu thế chứ, mãi chẳng chịu nhấc máy lên nghe? Thật khiến cho Phong đứng ngồi không yên, lo lắng đến thở cũng cảm thấy khó khăn vô cùng. Chả trách vừa trông thấy gương mặt An trên màn hình điện thoại, chàng ta đã vội vàng hỏi dồn gấp gáp:

“Em đang làm gì? Tắm xong chưa? Ở nhà có tiếng động hay điều gì bất thường không?”

Đưa tay lên giụi giụi mắt ngái ngủ, An mới ngáp một tiếng thật dài rõ duyên. Xong xuôi, con bé giả bộ gắt gỏng kêu than:

“Giờ này mà còn tắm táp gì nữa? Cái gì bất thường? Có anh bất thường thì có ý. Người ta đang ngủ ngon, tự dưng lại...”

Dù rằng đã cảm thấy yên tâm hơn được đôi phần nhưng để chắc ăn hơn nữa, Phong vẫn phải dài dòng với An thêm mấy lời. Cúi mặt ngại ngùng để tránh ánh mắt Bảo An, Phong lắp bắp mãi mới nói được cái điều đang ấp ủ trong lòng nãy giờ:

“Em... ở nhà một mình như thế... liệu có an toàn không? Có cần... anh đến... bây giờ không?”

“Không, điên à? Anh đến còn... nguy hiểm hơn ý chứ.” Với bản tính gái ngoan nhà lành, An liền sửng sốt vội vàng hét lên. Sau, thấy bản thân mình có phần thái quá, con bé mới hạ tông giọng lí nhí ở những đoạn cuối câu.

Còn Phong, khi không lại bị người mình thương coi như một mối nguy hiểm thế này, cậu chàng đương nhiên là giận sôi lên được. “Hừm” một tiếng thật to tỏ rõ thái độ phật lòng, Phong cũng vênh mặt lên làm cao mà dài giọng đốp chát lại ngay:

“Gớm, đây cũng chả thèm. Giả vờ thôi!”

Nói cho An nghe một câu nịnh ngọt thì Phong chết chắc?! Tủi thân, An chẳng thiết nói chuyện nữa đâu. Con bé muốn đi ngủ luôn cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.