Chưa nói hết câu, chiếc xe màu bạc đã nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, nhanh chóng tiến về phía thành phố.
Tuy nhiên, tình huống lần này lại đổi ngược hoàn toàn. Trong gara ôtô của căn nhà nhỏ, một chiếc xe màu đen chậm rãi theo sát phía sau.
Năm phút trôi qua
Uỳnh...uỳnh...đùng đoàng....đùng đoàng.
Chiếc xe màu bạc đột nhiên phát nổ. Cột khói hình nấm màu đen nở rộ trong không gian, tạo thành một tiếng vang rất to và chói, âm thanh ù ù khiến người nghe đau đầu không dứt
***
Cùng lúc đó, tại biệt thự của Nam Cung gia, Tử Uyên bước xuống xe. Thân ảnh tôn quý không nhanh không chậm tiến vào đại sảnh Nam Cung
“ Tiểu Uyên....về rồi. Cháu rể của ta đâu?”- Nam Cung lão gia hớt hải. Sau khi nhận được tin cô trở về, ông vội vàng xuống đại sảnh, nhìn ngang nhìn dọc, ngoài Tử Uyên thì không còn một bóng người nào đằng sau. Nam Cung lão gia lập tức thở dài chán nản.
“ Haizzz, lại quên mang cháu rể về cho ta.”
“ Buổi tối, anh ấy sẽ tới.”- Cô bình tĩnh trả lời. Mọi lần về, gia gia của cô đều kêu cô đầu tiên, vậy mà khi biết tin có cháu rể, ông đều tìm anh trước rồi mới quan tâm tới cô. Tử Uyên thật nghi ngờ, quyết định kết hôn của mình có đúng không đây?
Nam Cung lão đang buồn chán, nghe cô nói như vậy, ông lập tức vui vẻ
“ Thật sao?”
“ Vâng.”
“ Quản gia, lập tức sai người đi quét dọn biệt thự sạch sẽ, tìm đầu bếp nấu ăn thật ngon....Nhanh, tìm giúp ta một bộ quần áo phù hợp, còn phải chọn quà tặng cháu rể nữa.”
Nam Cung lão nói liền một mạch, không để ý Tử Uyên bên cạnh sắc mặt đã hắc hoá từ lúc nào. Chỉ có chuyện cháu rể về ra mắt vậy mà gia gia của cô lại khoa trương đến như vậy, còn chuẩn bị chu đáo hơn khi đón cô về nước. Rốt cuộc ai mới là cháu ruột của người, Tử Uyên khó hiểu.
“ Gia gia, không cần phải tổ chức lớn như vậy. Cha mẹ con không có nhà, mọi chuyện người cứ chủ trì là được.”
“ Tốt.”
“....”
“ Con còn đứng đây làm gì, lên lầu thay y phục thật đẹp.”
“ Gia gia...”
“ Con kêu ta?”
“ Được rồi.”
Tử Uyên bất đắc dĩ lên lầu, đứng trên cầu thang, cô còn cố quay xuống hỏi Nam Cung lão gia
“ Gia gia, con tên là gì?”
“ Hừ, con tưởng lão già này hồ đồ rồi sao? Ta là Cố Sinh, con là Cố Tử Uyên.”
“ Trí nhớ rất tốt.”- Tử Uyên buồn cười, cô không nói nữa, trực tiếp bước lên lầu.
Tám giờ tối, tại biệt thự hoa lệ của Dạ Thiên, không khí rất sôi nổi. Dạ Thiên đã chuẩn bị từ sớm, anh ngồi tại phòng khách đợi cô trở về. Trong lúc rảnh, tranh thủ đọc một ít tạp chí kinh tế mới phát hành buổi sáng.
“ Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân đã trở về.”
Dạ Thiên không nói, anh chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã nghe. Người thông báo cũng tự giác lui ra, để lại không gian riêng tư cho hai người
“ Dạ Thiên...”
Giọng nói phụ nữ vừa mềm mại, nhẹ nhàng lại ngọt ngào như rải mật, thanh âm rất trong, thanh cao nhưng đầy mị hoặc, quyến rũ. Giọng nói câu hồn thúc giục người khác muốn phạm tội.
“ Hửm.”
Thanh âm vừa dứt, Tử Uyên cũng bước vào đại sảnh.
Tuyệt thế mĩ nhân
Làn da ngọc ngà trắng như tuyết, khuôn mặt linh động tuyệt sắc, thân hình thon dài, đường cong hoàn hảo quyến rũ, đẹp không một góc chết. Y phục màu lục vừa cao quý là lại có cảm giác thanh khiết, vừa gợi cảm mĩ lệ lại có cảm giác sạch sẽ, trong sáng, không vướng bụi trần, chỉ có tư thái kiêu ngạo như tuyết đầu mùa khiến cho người khác không rét mà run.
Từ đầu tới chân là một thân tôn quý, uy áp cường đại, một tay hồng nhan khiến thiên đại loạn