Dạ Thiên mới quay lại. Chết tiệt. Anh ngắm cô nhiều lần như vậy nhưng vẫn bị cô làm cho kinh ngạc một phen. Người phụ nữ này, thật sự là muốn giấu đi, không cho cô ra ngoài làm hại chúng sinh.
Dạ Thiên ngây ngốc nhìn cô một hồi, ánh mắt nhanh chóng định thần, anh ho nhẹ, đứng dậy nắm lấy tay cô, kéo về phía cửa
“ Đi thôi.”
“ Nhanh vậy”
“ Ừm.”
Hai người sóng đôi cùng bước ra khỏi đại sảnh.
Biệt thự của Nam Cung gia cách đó không xa, khoảng mười lăm phút sau, hai người đã tới nơi.
Tại một toà nhà rộng lớn, không khí cổ kính bao trùm khắp mọi nơi. Nhìn vào cửa đại sảnh, cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, lịch sử cường đại có từ lâu đời khiến toà nhà cổ phóng đại, vừa nguy nga ngạo nghễ lại cao ngạo, khó lường. Kiến trúc kiểu Pháp độc đáo vượt qua thời đại đủ thấy sức ảnh hưởng mãnh liệt của “ bức tường thành” hùng mạnh này.
“ Tiểu Uyên”
“ Hửm.”
“ Nơi em lớn lên?”
“ Ừm. Nhưng tôi thoát ly khỏi gia tộc sớm, khi có thời gian rảnh mới trở về nhà.”
“ Gia gia của em?”
“ Gia gia luôn ở đây”
.....
Dạ Thiên và Tử Uyên vừa tiến vào nhà vừa thì thầm nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến mọi vật xung quanh.
“ Lão gia, tiểu thư và....thiếu gia đã trở về.”
“ Thiếu gia nào?”
“ Là....chồng của đại tiểu thư”
Ngay lập tức, Nam Cung lão gia bước ra khỏi phòng, đi nhanh như một cơn gió xuống đại sảnh. Vừa thấy đôi nam nữ trẻ mới bước vào, Nam Cung lão lập tức vui vẻ. Ánh mắt sáng như thạch tinh tỉ mỉ quan sát nam tử đi bên cạnh Tử Uyên. Phải nói nam tử này lớn lên rất đẹp, khuôn mặt thập phần tuấn mĩ, ngũ quan đao khắc tinh tế, vừa tà mị lại lạnh lùng, lăng lệ vô song. Đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt sắc bén, ánh lên cảm giác nguy hiểm, khó đoán, sâu không thấy đáy khiến cho người khác nhìn vào không rét mà run, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương truyền tới đỉnh đầu. Khí thế cường đại, tinh thần thâm sâu, âm trầm. Một thân vest đen huyền bí, vừa mĩ lệ, mị hoặc lại lạnh lùng, tôn quý.
“ Không tệ.”- Nam Cung lão gia không tự chủ mà lên tiếng khen ngợi. Chàng trai này rất tốt, dung mạo, khí thế đều vô song, không phải người tầm thường có thể so sánh.
Dạ Thiên đứng dưới lầu, bàn tay vẫn ôm chặt eo của Tử Uyên. Anh quan sát căn phòng một hồi lâu, ánh nhìn bao trọn cả đại sảnh, âm thầm đánh giá.
Ba giây, Dạ Thiên cảm nhận được có ánh mắt sắc bén đang âm thầm theo sát, khí thế kinh người lập tức toả ra, bao trọn một khoảng không gian rộng lớn xung quanh. Dạ Thiên đưa mắt lên lầu. Anh cũng bất thanh bất động, yên lặng đánh giá. Trên lầu, có hai người đang đứng, nhìn tuổi tác có vẻ khá lớn. Một người hiên ngang, tư thái thâm trầm, âm lạnh. Khuôn mặt nghiêm nghị, sắc khí hồng hào, phong vận do tồn còn lưu từ thời trẻ. Vừa nhìn đã biết ông từng là một mĩ nam tuyệt sắc. Tuy nhiên, gian trải thoi đưa, ánh mắt vẫn hào khí, uy áp mãnh liệt công kích người đối diện. Một thân áo dài truyền thống màu nâu đất, hai tay chắp đằng sau, dáng đứng quật cường khó mà bì nổi.
Chắc chắn, ông là Cố Sinh_ Dạ Thiên thầm khẳng định.
Còn người còn lại....sắc khí rất tốt, khuôn mặt phúc hậu có vài nét nghiêm nghị của bậc tiền bối. Nhưng ánh mắt ông nhìn Tử Uyên rất nhu hoà.
“ Là quản gia thân cận của gia gia.”
Tử Uyên bên cạnh khẽ nhắc. Dạ Thiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chỉ nhìn người trên lầu.
Giữa đại sảnh rộng lớn, hai người, một già một trẻ nhìn nhau không rời, âm thầm cạnh tranh.