Trong văn phòng lớn chỉ còn anh và cô, hai người đối diện nhìn nhau, bất giác nở lên một nụ cười nhẹ. Vui vẻ sao?
Không khí hoà hợp mới được lập lại liền bị vị khách không mời mới tới phá vỡ: Trương Đình. Sau khi Dạ Quân đi được một lúc, Trương Đình nhanh chóng chạy vào. Lần này, cửa phòng không đóng nên anh một đường vào trong. Nhưng, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, Trương Đình vừa bước vào lập tức nhận lấy hai ánh mắt sắc lạnh của Dạ Thiên và Tử Uyên. Trương Đình rùng mình, hai tay nghiêm chỉnh đặt bên bên hông, mặt cúi xuống không dám nhìn thẳng:
“ Chủ tịch, phu nhân hai người...vẫn bình an?”- Anh ngập ngừng, anh chỉ lo lắng thôi mà, có cần nhìn anh lạnh như vậy không?
“....” Trông anh và cô giống người bị thương lắm sao. Thật phí lời.
“ Chủ tịch, người chúng ta đã sắp xếp, chỉ cần hạ lệnh.”- Trương Đình lấy chủ đề khác, bàn chuyện chính sự.
“ Chưa vội.”
“ Nhưng cuộc hẹn ngày mai...”
“ Không đi.”
“ Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”- Trương Đình lui xuống, tiện tay đóng cửa cho hai người.
Tử Uyên nhìn một màn trò chuyện của hai người, cô có thể đoán được một vài ý. Nhưng, từ đầu tới cuối, kế hoạch của anh, cô vẫn không muốn xen vào.
“ Không tò mò sao?”- Dạ Thiên hỏi cô
“ Không.”- Tử Uyên dứt khoát.
“ Em đoán được.”
“ Một chút.“. Truyện Trọng Sinh
“ Rất thông minh.”- Dạ Thiên vui vẻ, anh tiến lại thuận tay ôm lấy cô, đặt cô vào lòng.
“ Ah...”- Tử Uyên mất cân bằng, cô kêu khẽ, hai tay theo bản năng vòng ra sau gáy ôm lấy cổ anh.
Dạ Thiên cười cười thoả mãn, nhu hoà nhìn cô, ánh mắt sủng nịnh, mềm mại như nước.
“ Ngày mai không đi thật sao?”
“ Không đi.”
“ Không tò mò?”
“ Một chút?”
“ Từng gặp cô ấy chưa?”
“ Hai lần, hành động rất bí ẩn.”
“ Qua mắt được anh sao?”
“ Là anh không động tay.”
“ Tùy anh.”
“ Tiểu Uyên, chuyện vừa rồi.”
“ Em không sợ.”
“ Ừm.”- Người phụ nữ của anh, ít nhất phải có chí khí vậy chứ.
“ Sát thủ là Trương Đình sắp xếp?”
“ Ừm.”
“ Từ lúc ông ta vào?”
“ Ừm.”
“ Ngoài cửa sổ có máy bay trinh sát ghi hình đúng không?”
“ Ừm.”- Dạ Thiên bình tĩnh nghe cô hỏi, cô rất thông minh, anh không cần giải thích nhiều, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cô.
Tử Uyên giải đáp hết thắc mắc trong lòng, cô không hỏi nữa, đăm chiêu suy nghĩ.
“ Ah...”- Tử Uyên kêu khẽ, cô cố gắng kiềm chế âm thanh không thoát ra ngoài nhưng...bất thành.
“ Sao cắn em?”- Tử Uyên giận dỗi. Cô đang ngồi trong lòng anh, liền buông mọi phòng bị. Nhưng ai ngờ bị anh lợi dụng, dùng sức cắn vào bả vai cô. Dạ Thiên dùng sức nhưng lực không lớn, vừa đủ khiến vai cô lưu lại dấu răng đỏ hồng, rất bắt mắt.
“ Nghĩ gì?”- Dạ Thiên vô tội nhìn cô.
“ Một số chuyện thôi.”
“ Giấu anh?”
“ Không có.”
“Hửm?”
“ Biết rồi, là chuyện vừa nãy. Đừng nói với em là ông ta bỏ qua dễ dàng như vậy?”
“ Anh sẽ xử lí.”
“ Đừng gạt em sang một bên, có chuyện, cứ nói với em, em sẽ cùng anh đối mặt. Dạ Thiên, yêu anh là chuyện em không ngờ tới, nhưng em chấp nhận cùng anh đối mặt. Vì vậy, đừng giấu em.”- Tử Uyên nghiêm túc.
“...”- Dạ Thiên không nói, quả thật anh có chủ ý muốn giấu cô. Đơn giản, anh chỉ muốn cô bình an, không muốn cô bị tổn thương.
“ Được không?”
“ Được.”- Anh gật đầu.
“ Giỏi lắm!”- Tử Uyên vừa khen vừa lấy tay xoa xoa đầu anh. Mái tóc gọn gàng liền bị cô một đường làm cho lộn xộn. Nhưng bất quá, vẫn đẹp hoàn mĩ không dấu vết. Ngược lại, còn làm anh có vài phần tùy ý, hấp dẫn hơn.
Phụt
Tử Uyên, là đang khen anh sao?
Nhưng giọng điệu này, hoàn toàn không giống. Coi anh là đứa trẻ lên ba? Dạ Thiên đen mặt, đầu đầy hắc tuyến, đây là lần đầu tiên trong đời anh được khen như vậy. Cảm giác này, thật khó tả.