“ Đừng ngây ngốc nữa.”- Tử Uyên buồn cười, bộ dạng thất thần của anh đây là lần đầu cô được thấy, bất quá, rất đáng yêu.
“....”- Cô vui vẻ, nhưng anh thì ngược lại, Dạ Thiên không biết nên vui hay buồn nữa đây.
“ Được rồi, Dạ Thiên...”- Tử Uyên gọi
“ Ừm.”
“ Em muốn về nhà.”
“ Được, anh đưa em về.”- Dạ Thiên cười sủng nịnh, cô muốn về nhà, cô nhớ nhà rồi.
“......Ah....Dạ Thiên....”- Tử Uyên giật mình. Trọng lượng cơ thể mất cân bằng khiến cô run nhẹ, hai tay luống cuống ôm chặt anh hơn.
“...”
“ Dạ Thiên, anh làm gì?”- Cô nghi hoặc hỏi
“ Đưa bà xã của anh về nhà.”- Dạ Thiên nhìn cô, khoé môi không giấu được ý cười sâu đậm.
“ Bây giờ?”
“ Em muốn đợi đến bao giờ?”
“ Không, em muốn về.”- Tử Uyên vươn người, ôm chặt lấy Dạ Thiên, chôn mặt nhỏ vào hõm anh, hoàn toàn thả lỏng cơ thể để anh ẵm ra khỏi phòng.
Tử Uyên vô cùng hợp tác, anh cũng vui vẻ theo, một đường mạch lạc đi thẳng tới sảnh chính dưới lầu. Bây giờ đã khá muộn, chắc chắn sẽ không có chuyến bay nào hoạt động, tốt nhất, anh vẫn nên đi trực thăng tư nhân trở về.
Dạ Thiên bế cô đi thang máy, nhưng vẫn phải qua cửa chính, mà nơi đó, có rất nhiều người. Tử Uyên mắc cỡ, cô không dám hé đầu ra nhìn, chỉ sợ người ta nhận ra cô. Dạ Thiên hiểu ý cô, khí thế cường đại, bất khả xâm phạm lập tức tạo thành tầng tầng kết giới bao quanh hai người. Trên đường đi rất an tĩnh, mọi người không ai dám ngước mắt lên nhìn họ, tất cả đều cúi đầu loay hoay làm việc hoặc tránh ánh mắt đi nơi khác. Cố gắng không đụng vào hai vị đại boss trước mặt.
Dạ Thiên và Tử Uyên ra khỏi Thiên Hoàng, anh lái xe đưa cô lên đường quốc lộ lớn, tới nơi trực thăng đậu. Trực thăng rất phô trương, đa số là tài sản của chính phủ chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt. Trực thăng tư nhân của Dạ Thiên là trường hợp hi hữu, được cấp phép sử dụng đặc biệt. Tuy nhiên, Dạ Thiên vẫn thích an tĩnh nên rất ít khi anh lái trực thăng trực tiếp vào thành phố, cùng lắm đã đậu ở nơi thưa dân, tránh gây động tĩnh lớn kéo theo nhiều phiền phức không đáng có.
Khoảng năm phút lái xe trên đường, cuối cùng anh cũng tới nơi. Phía trước là một đường bay tư nhân rất rộng và thoáng, xung quanh bao bọc bởi rất nhiều hàng rào sắt. Vốn là một nơi độc lập, ít người qua lại nhưng an ninh bảo mật ở đây rất nghiêm ngặt. Tử Uyên nhìn xung quanh, tất cả bao gồm mười sáu chốt kiểm soát, phân bố khắp sân bay. Phía trên mỗi đường thông lệnh đều có còi cảnh báo, đề phòng trường hợp có kẻ đột nhập. Đặc biệt, giữa sân bay, không chỉ có một trực thăng mà là vô số trực thăng. Nhìn bao quát phải tới năm mươi chiếc, ngoài ra còn có một dãy xe cơ động dùng trong chiến tranh, tất cả đều được bọc sắt và màng chống đạn, một số còn có lớp chống bom.
Mặc dù đây là vùng gần ngoại ô nhưng vẫn thuộc địa phận thủ đô Luân Đôn. Giữa thành phố Anh Quốc xây dựng thế lực lớn như vậy, thế lực đằng sau phải “kinh khủng” như thế nào?
Tử Uyên đánh giá một lượt, mỗi một chi tiết nhỏ đều được cô cẩn thận lưu vào đại não, tỉ mỉ xem xét.
Sau khi xe của Dạ Thiên vào trong, cánh cửa bằng sắt to lớn mới ì ạch đóng lại tạo thành một không gian kín, vô cùng bí mật.
Dạ Thiên xuống xe trước, anh vòng ra sau xe giúp cô mở cửa, tao nhã đưa tay đỡ cô xuống. Tử Uyên hợp tác, nắm lấy tay anh, rời khỏi khoang xe.
Dạ Thiên nắm tay cô, kéo Tử Uyên đi thẳng.