“ Thế nào, ngon không?”- Tử Uyên chờ đợi nhìn anh.
“ Tạm ổn.”
“ Ông xã.....”
“ Ừm.”
“ Không có gì...”
“....”- Dạ Thiên nheo mắt nhìn Tử Uyên, cô lại đang giở trò gì nữa đây.
Sau khi dùng bữa, Tử Uyên bị anh ép uống hết một cốc sữa nóng rồi mới chịu buông tha cho cô. No chết cô rồi.
“Nặng nhọc” vác cái bụng no tròn lên lầu, Tử Uyên mệt mỏi tìm y phục đi tắm. Cả một ngày làm việc mệt mỏi, toàn thân đều là mồ hôi, rất khó chịu. Không phải bị cái dạ dày ép, cô cũng sẽ đi tắm trước rồi mới dùng bữa.
Ngồi trong bồn nước nóng, toàn thân thả lỏng tận hưởng cảm giác thoải mái.
“ Dễ chịu không?”
“ Ừm, rất tốt...”- Tử Uyên thả lỏng, trả lời theo bản năng
Khoan đã, chuyện này...hoàn toàn không bình thường một chút nào cả.
Tử Uyên giật mình, mi mắt khẽ động, vội vàng bật dậy.
“ Ah...biến thái.”- Tử Uyên giật mình, cô nhanh chóng với lấy khăn tắm, tùy ý quấn quanh người. Hai tay luống cuống nắm lấy đồ vật ném loạn xạ.
Dáng vẻ mèo con xù lông này của Tử Uyên hoàn toàn đã trêu chọc người còn lại trong phòng tắm. Anh vừa nghiêng người tránh đồ vật bay tới, vừa thong thả tiến lại gần cô.
“ Ngoan, đừng ném nữa.”- Dạ Thiên mạnh mẽ nắm lấy hai tay của Tử Uyên, dùng toàn thân ép sát cô vào thành bồn tắm.
“ Anh đi ra ngoài cho em.”- Tử Uyên thẹn quá hoá giận, khuôn mặt đang tắm đỏ bừng, ánh mắt mơ màng nhìn tên “biến thái” đang mặt đối mặt.
“ Biến thái?”
“ Đại biến thái, tên sắc lang....”- Tử Uyên hét lớn
“ Anh không ngại để người khác biết chúng ta đang làm gì đâu?”- Dạ Thiên cười cười.
“....” - Tử Uyên nghẹn lời, Dạ Thiên nói không sai, nếu cô cứ làm loạn, chắc chắn sẽ khiến người bên ngoài chú ý tới. Để họ biết thì còn gì là mặt mũi của cô nữa, xấu hổ chết mất.
Tử Uyên bất mãn nhìn Dạ Thiên nhưng đổi lại chỉ là một nụ cười ngây ngốc, đầy vô tội.
“ Không phải tại anh.”
“ Đi ra ngoài, em đang tắm.”
“ Anh cũng muốn tắm.”
“ Biệt thự này thiếu một phòng tắm cho đại tổng tài đây sử dụng sao?”
“ Thiếu, những phòng còn lại không có em.”
“ Anh...”- Tử Uyên hoàn toàn cạn lời, cô không biết đối phó sao với tên gian thương này nữa đây.
“ Tốt thôi, chúng ta tìm phòng khác.”
“ Không đi.”
“ Em đồng ý tắm chung?”
“ Không có....anh...anh đi ra ngoài ngay cho em.”- Tử Uyên đẩy anh ra ngoài, trong tình huống này không thích hợp để nói chuyện. Đừng quên cô chỉ có một chiếc khăn tắm che cơ thể. Dạ Thiên cũng chẳng có nhiều vải hơn cô, anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn bông che phần quan trọng nhất. Nói đúng hơn, ranh giới giữa hai người rất mỏng manh.
“ Ngoan chúng ta làm chuyện tốt.”
“ Không, em không làm....”
Đợi cô nói hết câu được không? Lần nào cũng vậy, cô toàn bị anh đánh lén, một đòn hạ gục. Lời nói chưa ra khỏi miệng liền bị anh dùng môi ngăn lại, dùng hành động để áp chế cô.
Nụ hôn mãnh liệt, đầy nóng bỏng rút kiệt toàn bộ sinh lực trong cơ thể cô. Toàn thân Tử Uyên mềm nhũn, bất lực dựa vào anh.
Dạ Thiên cười hàm ý, bàn tay không an phận trượt trên lưng cô, thuận thế kéo khăn tắm xuống.
Cảnh xuân nồng nhiệt trong phòng tắm.
***
“ Ahhh”- Tử Uyên hét lớn, lần nào cũng vậy, toàn bị anh lợi dụng, thừa nước đục thả câu.
“ Bà xã, không vừa ý sao?”- Dạ Thiên dịu dàng vòng tay ôm cô từ phía sau, ôn nhu thì thầm bên tai cô đầy ái muội.
“ Không có, không có.”- Tử Uyên giật mình, nằng nặc phủ nhận.
“....”- Dạ Thiên hôn nhẹ lên vai cô, đầy sủng nịnh.
“ Anh giúp em sấy tóc.”
Dạ Thiên cười thoải mái, tâm trạng hiện tại của anh rất tốt. Tuy nhiên, điều đó không bao gồm Tử Uyên.