Vốn dĩ còn đang tìm cách để đối phó, ai ngờ Dạ Thiên lại đi nhanh hơn cô một bước, một lần ăn sạch sẽ.
“ Đang nghĩ gì?”- Dạ Thiên một tay giữ máy sấy tóc, một tay cầm khăn bông mềm mại lau đầu cho cô.
“ Đang tìm cách đối phó một tên biến thái.”
“ Tên biến thái?”
“ Đúng vậy, anh ta bắt nạt em. Dạ Thiên, anh nghĩ xem, nên phạt anh ta như thế nào?”
“ Hắn dám bắt nạt em? Không phải là em bắt nạt hắn trước?”
“ Không có.”
“ Hắn làm gì em?”
“......”- Tử Uyên giận nảy, rõ ràng đã biết, còn muốn hỏi khó cô.
“ Anh giúp em.”- Dạ Thiên nheo mi tâm, cẩn thận suy nghĩ.
“ Giúp, anh muốn làm gì?”
“ Tốt nhất, khiến hắn no chết.”
No chết???
Trước khi hắn no chết, cô đã tắt thở rồi. Chịu làm mồi nhử con thú hoang dã kia, còn không khen cô dũng cảm.
Khoan đã, Dạ Thiên nói, đơn giản như vậy? Rõ ràng, anh có hàm ý khác.
Ý niệm vụt nhanh trong đầu, bản năng sinh tồn đang thôi thúc cô tìm cách bỏ chạy. Ngay lập tức, Tử Uyên bật dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Nhưng, mọi chuyện đâu dễ dàng như thế, thân thể vừa động, cách xa Dạ Thiên khoảng nửa mét lập tức bị anh dùng lực kéo lại, đẫy ngã xuống sofa.
“ Muộn rồi.”
“ Buông em ra...buông em ra...No chết anh đi”- Tử Uyên luống cuống phản kháng.
“ Phải ăn mới có thể no chết.”
“.....”
Dạ Thiên cười, nụ cười tà mị, hàm ý sâu xa.
Đôi môi mỏng áp xuống, bá đạo cưỡng hôn, nụ hôn dịu dàng, nóng bỏng như muốn rút kiệt toàn bộ sinh lực ít ỏi trong người cô. Cánh tay không an phận trượt trên người cô, mạnh mẽ độc chiếm.
Một buổi tối lãng mạn, “xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng”, quả không sai
***
“ Ah..đau...”- Tử Uyên bất lực, tức giận nhìn khuôn mặt nam tử tuyệt sắc trước mặt.
“ Còn đau không?”- Dạ Thiên vừa xoa lưng cho cô, vừa lên tiếng an ủi. Khiến cô khó chịu như vậy, anh cũng cảm thấy có lỗi. Lần sau, nhất định sẽ kiềm chế. Nhưng, đó là chuyện của “lần sau”
“ Đau...đau...”- Cả người mệt mỏi, không còn một chút sức lực, toàn bộ phần eo như bị tê liệt, mất hết xúc cảm.
“ Anh xin lỗi.”
“....”- Hừ, gây hoạ rồi, chỉ một câu xin lỗi là xong sao?
“ Đói không?”
“ Không đói.”
Ục ục ục
Hình như, có tiếng gì đó thì phải. Nghe không nhầm là....
Ah h h
Xấu hổ chết cô rồi.
Tử Uyên đỏ mặt, nhưng, trong tình huống này, không thể trách cô được. Vận động nhiều, năng lượng tiêu hao sẽ lớn, chỗ đồ ăn tối qua sớm đã bị cô dùng hết.
“ Còn nói không đói, anh đưa em đi ăn.”
“ Không phải bị anh hại sao?”
“ Là lỗi của anh.”
“...”- Hừ, cô còn đang giận, được không?
Tử Uyên mệt mỏi rời giường, nhưng chưa bước được nửa bước hai chân cô đã mất sức, trọng lực cơ thể hoàn toàn dựa vào lồng ngực ấm áp, mạnh mẽ bên cạnh.
Đáng chết
Cơ thể này của cô không muốn hợp tác.
Dạ Thiên bên cạnh vốn đã mất bình tĩnh, từ đầu là lỗi của anh khiến cô trở thành bộ dạng như vậy. Một mực kiên quyết cúi xuống, bế cô lên, bồng theo kiểu công chúa rời giường, đi một mạch xuống lầu.
Sáng sớm, trời rất trong, không khí trong lành khiến tâm trạng thả lỏng, thoải mái vạn phần.
***
Trong đại trạch Dạ gia.
Dạ gia chủ vô cùng phẫn nộ. Tách trà thời Đại Thanh sớm bị ông hất văng xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“ Đáng chết, có đánh gãy chân nó cũng phải khiêng về đây cho lão tử.”
“ Quân, ông đừng giận, chuyện này, chúng ta phải tính kế lâu dài.”- Phu nhân Ân Ngọc đứng bên cạnh, vội vàng vuốt ngực giúp Dạ Quân nén giận, trên mặt mơ hồ cảm giác đau lòng.
“ Lâu dài? Nhưng mấy lão bất tử nhà Nam Cung không đợi được.”
“ Hừ, tất cả đều tại người phụ nữ bên cạnh Dạ Thiên, con hồ linh tinh đó mê hoặc lão nhị. Lão gia, ông nhìn xem, còn ra thể thống gì nữa.”
“ Cô ta rốt cuộc là ai? Chắc chắn không phải người bình thường. Lần trước tôi từng gặp một lần, khí chất hiếm có, tuyệt đối có thân phận cường đại.”