“ Thân phận cường đại, hừ, có tốt bằng Dạ gia chúng ta không? Lão gia, dù cô ta là ai nhưng một khi động vào thế lực Dạ gia còn sợ không chịu thất bại. Nhưng xem ra rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô ta chắc chắn không hợp tác.”
“ Bà có kế hoạch.”
“ Dùng biện pháp thương lượng không được, chúng ta triệt để ra tay diệt trừ mầm hoạ này.”
“ Dạ Thiên bảo vệ cô ta rất tốt, thuê sát thủ thân cận âm thầm theo dõi 24/24.”
“ Không phải cô ta muốn làm con dâu Dạ gia sao, toại nguyện là được.”
“.....Cứ làm như vậy. Chuyện này, toàn bộ giao cho bà xử lý, đừng làm tôi thất vọng.”
“ Vâng, lão gia.”- Ân Ngọc cười cười lấy lòng nhưng đáy mắt hoàn toàn là sự ngoan tuyệt.
***
“ Ông tính xem, nên làm thế nào?”- Một trưởng lão trong tộc lo lắng hỏi.
“ Đương nhiên là ép cô ta phải làm theo.”- Nam Cung Sự gằn giọng, chuyện đến nước này không thể quay đầu.
“ Nhưng cô ta bị ép dễ dàng thế sao, thế lực dòng chính còn ở đó, Nam Cung Sinh chịu để ông động vài đứa cháu gái bảo bối của ông ta sao?”
“ Nam Cung Sinh....Hừ....Việc trước mắt tôi đã có dự định. Chỉ còn một chuyện...”
“ Nói đi.”- Chúng trưởng lão lên tiếng thúc giục. Giờ phút nào rồi mà còn ngập ngừng như vậy.
“ Nam Cung Sinh....không thể tồn tại.”- Nam Cung Sự nheo mắt âm hiểm hạ giọng.
“ Hoang đường, Nam Cung Sự, ông điên rồi.”
“ Phải, biết ông ta là ai không. Thích sát gia chủ sẽ bị gạch tên khỏi gia phả, cả đời bị Nam Cung gia phong sát, cho dù chạy đến chân trời góc biển họ cũng phải tìm và giết ông cho bằng được.”
“ Loạn, loạn hết lên rồi.”
.....
Bộp
“ Tất cả im lặng “- Nam Cung Sự đập bàn, đứng dậy quát lớn.
“.......”
Nam Cung Sự nhíu mày nhìn một vòng xung quanh, mặt đối mặt với những trưởng lão còn lại.
“ Đến giờ phút này còn muốn quay đầu rút lui? Đừng quên chúng ta là người trên một chiếc thuyền, thuyền lật, không một ai có thể sống sót. Cấu kết bè phái trong nội bộ Nam Cung. Rút ngân khố của gia tộc. Lạm quyền chuyên chính. Những tội này, không phải đều là trọng tội sao. Các người nghĩ có thể qua mắt được họ? Từ đầu tới cuối, là Nam Cung Sinh không muốn quan tâm, nếu thật sự ông ta ra tay, chúng ta còn ngồi đây được nữa không? Nam Cung gia dòng phụ rất nhiều, tài lực nhiều vô số, trong mắt ông ta chúng ta chỉ là một con tép nhỏ mà thôi, không đáng động tay.”
“......”
“ Hừ, làm chuyện tốt, các ông đều có phần. Bây giờ làm chuyện đại sự tại sao lại nhát gan như thế?”
“.....”
“ Nói...”- Nam Cung Sự tức giận.
“ Thật sự phải thích sát?”- Một người do dự hỏi lại
“ Ông muốn chúng ta ra tay trước hay là họ ra tay trừ khử chúng ta trước.”
“....”- Chỉ một câu nói khiến mọi người đều nghẹn họng, không còn gì để nói.
“ Đại trưởng lão, mọi chuyện,...do ông định đoạt.”- Một người mạnh dạn trả lời, đến nước này, thật sự ông hết đường rồi.
“ Tốt...”
“ Đại trưởng lão, tôi đồng ý.”
“ Tốt, những người còn lại?”
Trước lời chấp vấn của Nam Cung Sự, ai nấy đều lặng lẽ gật đầu rồi nhìn nhau thở dài. Chuyện lần này không đùa được đâu, hoặc là danh vọng tiền tài hoặc là vạn kiếp bất phục. Mối làm ăn lần này, họ phải thử.
***
“ Kỳ Phong, gọi cho tôi?”- Tử Uyên ngồi trên ghế sofa, trên tay còn cầm một quyển tạp chí kinh tế. Sau khi dùng bữa, Dạ Thiên đã tới công ty còn cô phải ở nhà để....dưỡng thương.
“ Tiểu thư, bên nội trạch gửi thư mời, đã phát cho nhà chính, Nam Cung lão gia cũng nhận được. Còn một tấm, phiền cô rồi.”
“ Gửi qua gmail cho tôi.”
“ Vâng,...”
Tút tút tút
Tử Uyên đăm chiêu suy nghĩ, đang yên đang lành muốn gia đình cô trở về. Nếu thật sự là chuyện hôn sự, một mình cô có thể xử lí nhưng đằng này lại khác.
Tinh...
Hiệu suất làm việc của Kỳ Phong rất lớn, chưa đầy ba mươi giây đã có tin nhắn gửi tới.
Click vào hộp thư trong gmail, nhìn một lượt nội dung ngắn gọn trong thư, đáy mắt của Tử Uyên chợt tối, mày liễu nhíu lại.
Đáng chết, lộng quyền đến vậy rồi sao?
7h tối. Rất tốt, cô chắc chắn sẽ có mặt.
“ Kỳ Phong, sắp xếp xe, tối nay tôi sẽ về nhà.”
“ Vâng.”
Từ Thiên Hoàng trở về nhà không xa, lái xe khoảng mười phút đã tới nơi. Cả một ngày ở công ty, anh còn chưa gặp bà xã. Vốn dĩ bữa trưa định về nhà nhưng sợ làm phiền bà xã nghỉ ngơi vì vậy đành tạm gác lại.
“ Lục quản gia, thiếu phu nhân đâu?”- Vừa bước vào cửa, Dạ Thiên đã gấp rút đi tìm cô.
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân không có ở nhà.”- Lục quản gia chậm rãi thưa.
“ Cô ấy đi đâu?”- Nhìn ra bên ngoài, trời đã tối. Muộn như vậy còn ra ngoài, không để cho anh bớt lo được sao?
“ Tôi không biết, nhưng cô ấy có để cho ngài một bức thư.”
“ Thư.”-Giỏi lắm, trí thông minh dùng để đối phó anh hết rồi phải không. Không nhắn tin vì sợ anh sẽ lập tức về nhà mà ngăn cản cô nên dùng thư để chặn anh. Nghĩ anh ngốc?