Tử Uyên ngồi vào bàn ăn,cô nhìn đồ ăn trên bàn được trang trí rất đẹp mắt tỉ mỉ rồi lại ngước lên nhìn Dạ Thiên
“Anh làm?”
“Đúng vậy,em thử đi“.- Dạ Thiên hãnh diện.
“Ừm“.
Nói rồi,Tử Uyên cầm đũa,gắp một miếng bò sốt rượi vang bỏ vào miệng.Cô chậm rãi thưởng thức.
“Sao,thế nào,ngon không?” Dạ Thiên vội vàng hỏi.
“Cũng tạm“.Cô nhẹ nhàng đáp.
“Thế em ăn nhiều vào“.Anh hạnh phúc thúc giục cô.
Lần này,Tử Uyên không trả lời anh,chỉ gật gật đầu.Ăn xong,cô vừa buông đũa xuống,Dạ Thiên đã lấy ngay một đĩa trái cây mới cắt đẩy về phía cô
“Trái cây tươi lắm” ý bảo cô ăn tráng miệng.Cô cũng hợp tác dùng dĩa lấy một miếng táo bỏ vào miệng.Anh nhìn cô thấy cô nhai nhai táo,đôi môi mọng nước mấp máy.Dạ Thiên bất chợt vươn tay ra,luồn sau gáy cô dùng sức đẩy cô về phía mình.Vì đang ăn,Tử Uyên không phòng bị,cô cũng tin Dạ Thiên sẽ không làm hại mình nên trước hành động của anh,cô chưa kịp phản ứng thì đã có một đôi môi mềm áp lên môi cô.Dạ Thiên nhắm mờ mi mắt,anh dùng sức lấy chất ngọt từ môi cô.Dạ Thiên cố tách miệng cô nhưng nó vẫn cắn chặt,anh đưa tay lên nhéo nhẹ sống mũi của Tử Uyên không để cho cô hít thở bình thường.Tử Uyên hơi khó chịu,cô mở miệng lấy không khí thì có một vật mềm mại,mát lạnh mang theo hương bạc hà dễ chịu ập đến.Nó ra sức đòi hỏi,quấn quýt lấy cô,không chịu tách rời.
Tử Uyên bị Dạ Thiên hôn đến mềm nhũn,cô theo bản năng đưa tay lên ôm lấy anh.
Dạ Thiên thấy cô phối hợp rất vui mừng,anh lại ra sức đòi hỏi.Anh duỗi tay,ôm chặt cô vào lòng,tay còn lại ôm eo cô.Nhưng cánh tay không chịu an phận,tay anh trượt dài lên vai cô,rồi vòng đến trước ngực.Dạ Thiên khéo léo cởi dây lụa ra.Tử Uyên bị anh hôn sâu,không để ý,người mềm như nước.Nhưng khi thấy anh tháo dây áo lụa trước ngực,cô bừng tỉnh,nhận thấy có điều gì không đúng.Tử Uyên vội vàng đẩy anh ra.
Dạ Thiên ngơ ngác nhìn cô.Anh lại vươn tay đẩy cô vào lần nữa,hai người tiếp tục nụ hôn triền miên không dứt.Nhưng lần này,anh an phận hơn,không hành động lung tung nữa.Tử Uyên ngồi trên đùi anh cảm nhận có vật gì đó cứng cứng cựa lên cô rất khó chịu.
Nà ní.
Tử Uyên tỉnh táo,cô dùng sức véo anh một cái vào má,đẩy anh ra xa đồng thời đứng bật dậy.
Dạ Thiên bị đau nhưng không nói gì,chỉ nhíu nhíu mày.Anh còn đang tận hưởng dư vị ngọt ngào kia.
Mãi một lúc sau,Dạ Thiên tỉnh táo lại,thấy Tử Uyên nhìn anh đầy tức giận.Anh cười trừ
“Chúng ta là vợ chồng tương lai mà“.
“Nhưng giờ chưa phải.”
“ Lần sau,anh sẽ kiềm chế“.Dạ Thiên vô tội nhìn cô
Nà ní
Còn có lần sau sao?Tử Uyên lườm anh.Cô không muốn so đo với anh nữa,hôn cũng đã lỡ hôn rồi.
“Hay là anh cho em hôn lại,được không?”
Tử Uyên đang suy nghĩ bỏ qua cho tên này thì nghe anh nói,cô lại tức giận.Cô nhìn một bên má đỏ ửng của Dạ Thiên,Tử Uyên lại đưa tay véo nốt bên má còn lại.Hừ.Cho bõ ghét.Nói rồi,cô bỏ về phòng.
Tử Uyên rời khỏi,bỏ mặc Dạ Thiên đang gồng mình chiến đấu.Anh còn đang lo lắng hậu quả của nụ hôn vừa rồi thì cô lại chủ động chạm vào người anh.
Bàn tay trắng hồng,mềm mại không xương.Cô chạm vào anh như có dòng điện chạy qua khiến anh tê liệt.
Dạ Thiên cúi xuống nhìn,giờ anh phải giải quyết ra sao?Nghĩ rồi,anh bỏ vào nhà tắm,bật vòi nước lạnh ngâm mình.