Mọi người đều nghĩ đến khả năng,cả hai nhà đều là gia tộc lớn mạnh vượt tầm quốc tế,nếu đôi bên kết thông gia thì không biết sẽ cường đại đến mức độ nào.Đang suy tính,một người bật thốt lên:
“Sao bây giờ Nam Cung đại tiểu thư còn chưa tới?“.
Câu hỏi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.Phải rồi.Buổi tiệc đã bắt đầu,vẫn chưa thấy chủ nhân tới.Chẳng lẽ,cô ấy không đến.Phải biết rằng vị đại tiểu thư nhà Nam Cung này là người rất cẩn trọng,hành tung luôn bất ổn,là người bí ẩn nhất Nam Cung gia.Cô rời khỏi nhà mấy năm nay đều đi dựng thế lực riêng cho bản thân,không phụ thuộc vào gia tộc.
Nghĩ tới Tử Uyên,ai nấy đều ao ước cô được gả vào gia tộc mình,như vậy không phải một bước lên tiên sao?
Nhưng mọi người lập tức thất vọng ngày,người ta là ai chứ,đại tiểu thư lá ngọc cành vàng,là hòn ngọc quý của Nam Cung gia,sao có thể hạ mình gả đi? Nghĩ vậy,mọi người bất giác thở dài, thất vọng làm không khí buổi tiệc trầm xuống.
Đột nhiên, một người đàn ông lớn tuổi bước vào đại sảnh, chậm rãi tiến về phía lễ đài,đón lấy micro từ tay quản lí khách sạn,thong thả nói:
“ Tôi là An Thành, quản gia của nhà Nam Cung.Rất cảm ơn các vị đã đến dự lễ mừng tân chủ tịch của Nam Dạ kế nhiệm.”
Nghe lời giới thiệu khách khí của An quản gia,ai nấy đều phấn chấn hơn một chút.Họ đồng thời đưa ly rượi lên cao,tỏ ý chào hỏi lại:
“An quản gia khách khí rồi.....”
Chưa kịp nói dứt câu,thì ánh đèn trong khách sạn vụt tắt, giây sau đã chiếu đến bậc thềm ngoài cửa.Dưới ánh đèn,một thân hoa phục cao quý, cô mặc một chiếc sườn xám trắng xẻ dọc,thân váy thon ôm lấy dáng người nhỏ nhắn của thiếu nữ,phần trên thiết kế mở rộng một phần ren áo phủ lên xương quai xanh xinh đẹp.Khuôn mặt yêu nghiệt toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn,đôi mắt hoa đào mờ sương,thoáng chút mơ màng nhưng không giấu nổi sự cao ngạo, lãnh đạm,tôn quý mang theo kiên quyết và uy áp bẩm sinh,gò má hồng phấn mềm mại,những lọn tóc được uốn xoăn tỉ mỉ,tuy không có gió nhưng vẫn nhẹ nhàng bay.
Theo sát phía sau là Nhã Lý cũng vô cùng xinh đẹp.Trưởng thành trong một gia tộc lớn nên Nhã Lý được giáo dục vô cùng nghiêm khắc về lễ nghi trong giới quý tộc,cô cũng tham gia không ít các buổi tiệc lớn nên vô cùng chuyên nghiệp.Nhã Lý chống tay lên eo,nghiêng người một góc 45 độ tiêu chuẩn,đưa mắt nhìn thẳng vào đại sảnh.Nhưng,Nhã Lý có chút bất mãn,nếu không phải vì làm nhiệm vụ,cô cũng không muốn đi chung với Tử Uyên.Cô gái này quá chói mắt,che mất ánh hào quang của cô.
Tử Uyên đưa mắt nhìn xung quanh, thanh
lãnh cất bước tiến vào.Mỗi bước đi,mỗi hành động cử chỉ đều vô cùng thu hút, quyến rũ khiến lòng người xao động.Cô đến bên An quản gia,nhận lấy micro từ ông,ghé sát miệng,nói nhỏ:
“Đa tạ,tôi sẽ đưa Nam Dạ trở thành một tập đoàn lớn mạnh “
Trời ơi.Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ngân vang khắp căn phòng khiến tim mọi người nảy lên một nhịp.Khí phách,cuồng vọng.Chỉ có hai từ này mới có thể diễn tả hết khí chất trong câu nói của cô.Đó chỉ là một câu nói của thiếu nữ trẻ tuổi nhưng làm mọi người vô cùng tin tưởng,tin rằng cô sẽ làm được và làm tốt hơn thế rất nhiều.Khoan đã,lớn mạnh hơn,hiện tại tập đoàn Nam Dạ chưa đủ lớn mạnh sao? Nếu vào tay cô sẽ mạnh đến mức nào,thật là khó tưởng tượng.
Mặc kệ mọi người bên dưới ngây người chăm chú nhìn cô,Tử Uyên vẫn bình thản,cô tỉ mỉ quan sát,từ lúc bước vào,cô cảm nhận có người đang dõi theo mình,cô có chút khó chịu.
Tử Uyên nhìn lên lầu hai, lại là hắn?