Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 27: Chương 27




Phía sau tấm thủy tinh mỏng, vẫn là gương mặt quen thuộc.Lúc thấy Dạ Thiên ở đây,Tử Uyên có phần ngạc nhiên nhưng rồi cô bình tĩnh, tổng tài Thiên Hoàng sao có thể không được mời đến buổi tiệc này cơ chứ.Nghĩ rồi, Tử Uyên không quan tâm anh nữa, mà chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh.Thấy cô hờ hững, Dạ Thiên có chút khó chịu nhưng nhiều hơn là sự nghi ngờ,từ trước tới nay, chỉ có duy nhất một người con gái nhìn anh như vậy, lạnh nhạt, vô cảm.Anh nghi ngờ cô vì vậy ánh mắt dõi theo không khỏi nóng bỏng hơn vài phần.Tử Uyên khó chịu, cô không thích có người nhìn mình như vậy.

Cô lườm anh.

Dạ Thiên nhìn cô, anh bất giác cảm thấy vui vẻ, anh cười, nụ cười khiến người xung quanh anh ngơ ngác.Đẹp.Thật sự rất đẹp.Nụ cười như có như không, ẩn hiện trên khoé môi mỏng.Nụ cười mang theo tà khí,tôn quý như sứ giả từ địa ngục nhưng vẫn không giấu được tia sủng nịnh,cưng chiều.Dạ Thiên cũng kinh ngạc trước thái độ của bản thân với vị tiểu thư này.Anh không thể tự chủ mà cười lên.Thật ngu ngốc. Dạ Thiên tự nhủ.Anh quay mặt đi,không nhìn Tử Uyên nữa, anh sợ nếu thật sự tiếp tục nhìn cô thì không biết sẽ làm ra những hành động ngu xuẩn nào.

Tử Uyên đầu đầy hắc tuyến.Anh ta thật kì lạ.Nhưng Tử Uyên không muốn để ý nhiều, cô xoay người về phía Nhã Lý,nhìn nhìn cô.Nhã Lý lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng gật gật đầu.Cô đứng dậy, tay cầm theo ly rượi vang,hoà vào dòng người náo nhiệt ở trung tâm đại sảnh.Nhân lúc mọi người lơ là,cô nhân cơ hội rời khỏi hội trường, Nhã Lý hành động hết sức nhanh chóng nên khó ai để ý đến hành tung của cô ngoại trừ Tử Uyên.Thấy cô an toàn rút lui, Tử Uyên cũng không rảnh rỗi,cô chăm chú quan sát xung quanh rồi ngước lên lầu hai.”Anh ta rời khỏi rồi?” - Tử Uyên thì thầm.

Cũng tốt, bớt được một gánh nặng.

Cô thầm nghĩ.Hiện tại, Tử Uyên đang che giấu thân phận,vì vậy, cô không thể để lại bất kì manh mối nào làm cho Dạ Thiên nghi ngờ.Anh quá thông minh.

Xác định không có nguy hiểm, Tử Uyên mới lùi về hậu sảnh,cô vẫn chưa rời khỏi mà cẩn trọng ẩn thân sau bức tường trống.Một lát sau, không thấy có người theo dõi mình, Tử Uyên mới an tâm bước về phía thang máy, bấm số lên thẳng tầng 24 của khách sạn.Cô nhanh chóng mở túi xách tay, lấy ra một tấm thẻ đen nhỏ, quẹt mã, mở cửa bước vào phòng.Tử Uyên vào phòng thay đồ.Căn phòng trống trơn, rất rộng và thoáng.Không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô vén tấm rèm treo cửa, tay hơi dùng lực nhấn vào nút điện tử ẩn trong tường.

“Uỳnh.....uỳnh....uỳnh.”

Hai mặt tường tách ra,tiếp sau đó, hai mươi hai giá đồng trắng treo quần áo được đẩy ra ngoài.Giá treo bằng đồng sử dụng lực từ để hoạt động nên không hề gây ra tiếng động, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất.Trên giá,những bộ quần áo được sắp xếp rất gọn gàng,ngăn nắp.Năm giá ngoài cùng là y phục công sở,rất thoải mái nhưng không hề che đi sự cao quý ẩn sâu.Mười giá phía sau là trang phục dự tiệc, mỗi chiếc váy đều được những người thợ nổi danh trên khắp thế giới làm thủ công trong 365 giờ,mỗi chiếc đều lộng lẫy,xinh đẹp,toả sáng lấp lánh.Ba giá bên cạnh là đồ ngủ, vô cùng mềm mại,thoải mái.Những giá còn lại thì treo những bộ đồ thường nhật, mặc lúc đi chơi,đi party nhỏ rất phù hợp.Mỗi bộ đều được phối sẵn, treo gọn gàng trên giá.Đặc biệt, trong căn phòng lớn chứa đầy quần áo vẫn còn một cánh cửa bí ẩn chưa mở được thiết lập khoá điện tử tư nhân hiện đại.Tử Uyên nhìn nó, cô cười khẽ,thong thả tiến lại gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.