Tử Uyên không chuẩn bị, cô mất đà ngã xuống, hai tay dài theo bản năng chống xuống sàn. Toàn thân mềm mại theo trọng lực rơi xuống, chạm vào ngực anh, khuôn mặt nữ nhân mĩ lệ thiên tuyệt tiến lại gần Dạ Thiên. Tử Uyên ở rất gần anh, rất gần, hơi thở nóng ấm, mùi hương bạc hà thơm mát phả lên má cô.
Dạ Thiên đang nằm bất động, đột nhiên lại xuất kích như vậy khiến cô không kịp phản ứng. Cả hai ôm chặt nhau nằm trên sàn nhà. Mặt đối mặt, ánh mắt đối phương đều nhìn nhau không rời.
Tử Uyên đỏ mặt, tay phải thôi bất động đánh thật mạnh vào ngực anh. Dạ Thiên đau nhưng không có bất kì phản ứng dư thừa nào, hai tay anh vẫn ôm chặt cô. Tử Uyên bị anh ôm như vậy rất khó chịu, cô dùng lực đẩy anh ra nhưng vô hiệu. Mặc dù cô có luyện võ, khả năng đánh bại đối thủ không tầm thường nhưng lực đạo của người đàn ông này rất lớn cộng thêm thân hình cao lớn là thế mạnh, hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Vì vậy, Tử Uyên có dùng cách nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh. Đương nhiên, Dạ Thiên cũng để cô tự do làm theo ý muốn nếu không, cô lại trách anh bắt nạt cô.
Rất lâu sau đó, Tử Uyên và Dạ Thiên vẫn dính nhau không rời, cô bất lực nằm gục trên người anh.
“ Người đàn ông này làm bằng sắt sao, đánh cỡ nào đi chăng nữa cũng không hề có phản ứng.”
Tử Uyên vừa xoa xoa tay, vừa hung hăng nghĩ. Cả một buổi vật lộn, hai bàn tay của cô tê tê, ngực anh không khác gì một khối thép nguyên chất, không những vậy, bàn tay cô vừa nhỏ lại vừa mềm. Đánh một hồi, hai tay đã chuyển thành màu đỏ hồng. Dạ Thiên đau lòng nhưng cánh tay anh vẫn ôm chặt cô.
“ Nhị thiếu, nhị thiếu phu nhân, mời dùng bữa sáng.”
Đột nhiên, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa. Âm thanh gõ rất lịch sự, tế nhị. Giọng người nói chuyện vừa nghe đã biết là phụ nữ, âm thanh nhẹ nhàng, không cao không thấp, tràn ngập sự tôn kính.
Âm thanh vang lên một lúc, người trong phòng vẫn không lên tiếng trả lời, cô hầu gái bên ngoài tiếp tục gõ cửa lần hai.
Vẫn không trả lời.
Tách....tách....tách.
Ân thanh cánh cửa bật mở. Người bên ngoài lặng lẽ bước vào. Bản chân nhỏ đi rất nhẹ, toàn bộ quá trình đều không hề phát ra tiếng động. . truyện kiếm hiệp hay
“Thất lễ rồi. Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, ngài có ở trong đây không? “
Người nọ vào phòng, đi xung quanh xem xét một lượt vẫn không thấy ai.
“ Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân....”
Cô lập tức bấm chuông thoại điện tử gọi An quản gia:
“ An quản gia, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân không ở trong phòng.”
“ Được. Cô tiếp tục làm việc đi.”
“ Vâng.”
Cô gái cung kính đợi người nghe điện thoại cúp máy trước rồi mới nhẹ nhàng đi dọn dẹp những vật dụng linh tinh trong phòng ngủ. Trải ga giường, gấp chăn, kéo rèm rất cẩn thận chu đáo, đưa căn phòng trở về hiện trạng ban đầu, không một chút thay đổi. Dọn dẹp xong xuôi, cô mới dùng máy lau sàn một lần, đảm bảo sàn nhà luôn thật sáng. Toàn bộ thời gian cô có mặt ở đây đều không phát ra một tiếng động, chỉ có âm thanh rất nhỏ của đồ vật phát ra, ngay cả nói chuyện cũng không có. Điều này có thể cho thấy, một cô hầu gái có thân phận nhỏ nhất trong gia tộc Dạ gia này đều được lựa chọn và đào tạo rất chuyên nghiệp. Ngay cả cách đi đứng, nói chuyện, thái độ làm việc đều rất được chú trọng luyện tập, bồi dưỡng.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là phong thái của người giúp việc, từ đầu tới giờ, cô vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tử Uyên và Dạ Thiên. Có người khác bước vào phòng, anh lập tức ôm cô tránh mặt. Đây là phòng anh, không sai, đây là biệt thự của anh, không sai, người hầu này cũng do anh một tay phái người đi lựa chọn và đào tạo, cũng không sai nhưng toàn bộ đều bị Tử Uyên thay đổi.